Mùi hương nhàn nhạt mang theo một chút mùi rượu nhè nhẹ, lưỡi chủ động dò vào trong khoan miệng, hơi thở của nàng dồn dập thổi vào mặt Sở Minh, Sở Minh ngạc nhiên mở to hai mắt bất khả tư nghị nhìn nàng. Tĩnh Tĩnh đang làm sao? Ngay lập tức, đôi mắt bị hơi lạnh từ đôi bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng che khuất lại. Khuôn mặt Lâm Tĩnh đỏ lên, đôi mắt khẽ híp lại, rồi mơ màng nhìn nàng. Một lát sau, nàng khẽ dùng lực, đôi mắt Sở Minh đang bị che nên không đứng vững liền ngã xuống giường.
Không có như trước ôn nhu, Lâm Tĩnh lúc này bỏ đi rụt rè, không chút che giấu hoàn toàn để mặc cho tình yêu cùng dục vọng tuôn ra. Nàng khẽ cúi đầu, dùng sức hôn ngực của Sở Minh, từ lúc bắt đầu Sở Minh từ trong ngạc nhiên nhanh chóng khôi phục lại, đưa tay ôm lấy Lâm Tĩnh nhẹ nhàng hôn lại.
Nội y mềm mại nằm tán loạn trên mặt đất, những sợi tóc của Lâm Tĩnh rơi vào trên mặt của Sở Minh như muốn dụ dỗ Sở Minh. Ánh mắt Lâm Tĩnh cư cao lâm hạ* nhìn nàng, Sở Minh híp mắt hưởng thụ cảm giác nhu tình chưa từng có này. Hai cổ thân thể trắng như tuyết gắt gao cùng một chỗ quấn quýt lấy nhau, ngươi tới ta đón, lưỡi quấn lưỡi, môi kết hợp, mọi thứ đều như thể không tồn tại, chỉ hy vọng có thể chết chìm trong loại ôn nhu này vĩnh viễn đều không phải tỉnh lại.
*cư cao lâm hạ: từ trên cao nhìn xuống
Hai tay Lâm Tĩnh chống ở trên giường, chăm chú nhìn Sở Minh đang ở dưới thân mình thở gấp, nàng thì thào nói nhỏ.
“Minh, chúng ta không cần như vậy nữa có được không? Tớ không muốn... chúng ta cứ thế mà ra đi...”
Nàng nói xong, cũng không đợi Sở Minh đáp lời liền cúi đầu hung hăng tiến nhập, điên cuồng cuốn sạch thân thể của Sở Minh. Sở Minh gương mặt ửng hồng, hơi híp mắt rồi ôm lấy thân thể trắng mịn của Lâm Tĩnh thật chặt. Cảm giác mãnh liệt như nước thủy triều khiến cho nàng như ăn không tiêu, lại không nỡ đẩy Lâm Tĩnh ra, nàng khẽ cắn môi đỏ mộng của mình mà chịu đựng mà lại giống như là hưởng thụ vậy, cảm nhận thời khắc mà Lâm Tĩnh mãnh liệt 'yêu' mình.
Mồ hôi cùng nước mắt hòa hợp cùng chảy xuống gương mặt mềm mại của Sở Minh. Sau khi 'vận động' xong, Sở Minh si ngốc nhìn Lâm Tĩnh đang ở trên người mình, nàng ngây ngô cười, quả nhiên là kiều sang quán dưỡng* nữ nhi gia, nhanh như vậy đã không còn khí lực. Nàng cười hắc hắc, dùng sức ở phần eo một cái xoay người liền đem Lâm Tĩnh áp dưới thân thể, chăm chú nhìn nàng.
*kiều sang quán dưỡng: được nuông chiều từ bé
“Tĩnh Tĩnh, cậu có phải là còn say rượu nên không biết mình...”
Lâm Tĩnh cắn răng rồi tức giận nhìn nàng, ngẩng đầu hung hăng hôn Sở Minh một chút, sau đó, nằm ở trong lòng nàng, dứt khoác nhìn Sở Minh.
“Minh, muốn tớ...”
Bỗng nhiên Sở Minh mỉm cười, cái nụ cười xấu xa mà lâu rồi không xuất hiện trên mặt, Lâm Tĩnh nhìn đến si mê, đưa tay xoa mặt Sở Minh gương mặt khiến cho nàng quyến luyến.
“Ân.”
Khẽ nhíu mày, Lâm Tĩnh ngẩng đầu lên gắt gao ôm lấy Sở Minh, móng tay cắm vào lưng của nàng, lưu lại vết tích yêu thương.*************************************************
Sáng hôm sau, hai vợ chồng son thần thanh khí sảng* đi xuống ăn điểm tâm, Sở mẹ hít sâu thở ra mấy cái liền, rồi tức giận mắng Sở Minh.
“Hôm qua, mẹ đã nói với cô cái gì? Ngủ cho đàng hoàng, cô có nghe tiếng hai người các cô kêu không? Hả? Kể cả Bất Lương cũng bị hai người đánh thức.”
Lâm Tĩnh đang húp cháo suýt chút nữa nghẹn, nàng đỏ mặt liền dùng sức cúi đầu.
Sở Minh bình thản gật đầu đắc ý mà húp cháo.
“Mẹ, người nếu có bản lãnh thì gọi cho lão ba cũng về đi, con đã nói nhiều lần rồi a. Thật là, mẹ à, không phải con nói người chứ, mẹ làm sao cứ đố kị Tĩnh Tĩnh nhà con thế chứ?”
“Cô...”
Sở mẹ vừa muốn nói chuyện thì chuông cửa liền vang lên, rồi lập tức tiếng đập cửa như sét đánh xuống.
“Con chó con, mở rộng cửa. Mở cửa nhanh!”
Mặt của Sở Minh liền xám lại, bỏ đôi đũa trong tay xuống, nổ lực nhìn Sở mẹ bỉu môi.
“Mẹ, người mở cửa đi! Gần đây, Đồng Đồng mới vừa đánh con.”
Sở mẹ lắc đầu, đứng dậy đi mở cửa thì một cái bóng đen bay qua, cổ của Sở Minh lập tức bị người ghìm chặt, má phải cũng bị bóp mạnh.
“Con chó con, tớ nghe nói tối hôm qua cậu đem Tĩnh Tĩnh tha về nhà là để mê hoặc rồi cường gian đi??? Con chó con nhà tớ thật lợi hại nha, nếu như đã hòa thuận rồi không phải nên làm một cái gì đó đi?”
Nhị Thiếu thở dài, đưa tay đem Tử Đồng đang đè lên người Sở Minh phát biểu cao kiến mà kéo xuống.
Gương mặt Lâm Tĩnh quẫn bách nhìn Tử Đồng cũng Nhị Thiếu, rồi hướng mắt nhìn Sở mẹ.
Sở mẹ cúi đầu, thản nhiên ăn cháo.
Sở Minh tức giận liếc mắt Sở mẹ đang có tật giật mình, quay đầu lại đã thấy Tử Đồng cầm bát cháo ngồi xuống húp.
“Đồng Đồng, cậu là tới ăn cơm chùa đi?”
“Không nên nghĩ tớ cao thượng như vậy, tớ thật sự là không kham nổi...”
Tử Đồng tập trung gấp đĩa thức ăn cũng không buồn ngước đầu lên. Sở Minh bất đắc dĩ đem ánh mắt từ “kẻ ham ăn” dời đi, nhìn đến Nhị Thiếu ăn mặc một thân nhàn nhạt.
Nhị Thiếu cười khẽ. “Khó có được hai người hòa hảo, sáng sớm Đồng Đồng đã la hét muốn ra ngoài chơi.”
“Đi đâu?”
“Vườn bách thú.” Đang vùi đầu húp cháo Tử Đồng ngẩng đầu đáp.
“Ách... Cái chỗ ngây thơ như vậy có thể không đi không?”
Tử Đồng oán hận nhìn Sở Minh.
Sở Minh khinh thường.
“Nói hồi lâu cũng không phải là mang tớ đi xem động vật làm - yêu sao?”
“___”
“Đồng Đồng, lẽ nào cậu không tin thực lực của tớ sao?”
“___”
“Tĩnh Tĩnh, cậu có thể nói cho cậu ta biết tớ thật lợi hại đi.”
“___”
Vừa dứt lời, Sở Minh bị một quyền của Tử Đồng bay đến, Lâm Tĩnh ngồi ở một bên nhìn có chút hả hê, cũng không buồn giúp một tay.
Sở Minh bụm mặt điên cuồng hét lên.
“Nha, Tử Đồng, cậu với mẹ tớ đều như vậy giống nhau, chính là đố kị! Đố kị tớ so với Nhị Thiếu có thực lực, không phải nói cậu chứ, vóc người Nhị Thiếu như que diêm thật là đủ sức lăn cậu lăn qua lăn lại sao? A”
Nhị Thiếu vốn định tiến lên giúp đỡ lại xem xong Sở Minh nói liền tức giận cười, nhìn qua gương mặt Tử Đồng hoàn toàn đen đi, nàng khẽ khoanh hai tay tựa như đang xem kịch vui.
Tử Đồng cắn răng đi tới, gắt gao nắm lấy mặt của Sở Minh mà dùng sức kéo.
“Tốt, cậu dám thấy lợi quên nghĩa khốn kiếp, bây giờ cùng lão bà hòa hợp rồi thì đem tớ ra trêu đùa, cũng không biết là ai lúc trước làm bộ dạng đáng thương khóc lóc lôi kéo tay tớ “Đồng Đồng, Tĩnh Tĩnh...Tĩnh Tĩnh, cậu ấy không cần tớ nữa~~~'.”
Tử Đồng đắc ý đem bộ dạng của Sở Minh bắt chước lại giống y như đúc. Sở Minh đỏ mặt muốn cúi đầu, lại bị tay của Tử Đồng dùng sức kéo mặt ngước lên.
“Cậu nói xem, trên đời này ai xinh đẹp nhất, ai đáng yêu nhất, ai lương thiện nhất, ai là nữ nhân ôn nhu nhất?”
“Đồng Đồng...”
Lâm Tĩnh cùng Nhị Thiếu bất đắc dĩ nhìn cặp đôi ngây thơ trước mắt. Đang nháo thì điện thoại của Lâm Tĩnh chợt vang lên, nàng cúi đầu nhìn dãy số thì nụ cười trên môi liền thu lại. Nàng hé miệng nhìn Sở Minh, do dự không biết nên là tiếp hay không?
Sở Minh liền quay đầu nhìn Lâm Tĩnh.
“Là Mộ Xa?”
“Ân.”
“Tiếp đi.” Sở Minh giữ Tử Đồng đang ồn ào lại.
Động tác của Tử Đồng liền đình chỉ kinh ngạc nhìn Sở Minh, Nhị Thiếu cùng Lâm Tĩnh liền quay đầu nhìn Sở Minh chăm chú, đều là gương mặt không thể tin được.