Yêu Không Phải Lúc

Chương 32: Màu đỏ tía (02)



Trần Giác Phi chế nhạo nói: "Lưu Nguyên, anh đừng nghe mợ em nói linh tinh. Mợ ấy mà mất tiền thì trước tiên sẽ đi tìm người nhà xin thêm, sao có thể khổ khổ sở sở bán thịt xiên nướng chứ."

Hứa Tẫn Hoan bị cậu vạch mặt cũng không để ý, hi hi ha ha cười vài tiếng, đoạt lấy cánh gà vừa mới nướng xong trong tay cậu.

Trần Giác Phi chủ yếu phụ trách nướng, nướng xong liền đặt vào một cái đĩa sạch lớn. Chỗ ngồi của Trương Ngữ Nặc tương đối chếch, rất khó với được, không thể làm gì hơn là tự mình động thủ. Nhưng cô lại chọn phải cái chân gà khó nướng nhất, nướng nửa ngày, một nửa đã cháy, nửa còn lại vẫn trắng như tuyết còn mang theo tia máu.

diễ,n,đà,n,l,ê,q,úy,đ,ô,n

Khương Từ liếc nhìn cô một cái, từ trong đĩa lớn gắp một xâu nướng để vào trong đĩa của cô. Động tác của Trương Ngữ Nặc dừng lại, vài phần thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều mà lo sợ), muốn cùng Khương Từ nói tiếng cảm ơn, mà Khương Từ đã dời ánh mắt.

"Ngữ Nặc, em đưa cho anh mấy tờ giấy."

Trương Ngữ Nặc hồi hồn, cầm hộp giấy đưa cho Trần Giác Phi, lại vội vội vàng vàng ngồi xuống, lần này, lập tức làm đổ đĩa nước chấm trước mặt. Cô khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng lùi ra, vậy mà vạt áo vẫn bị dính một mảng lớn. Cô rút ra mấy tờ khăn giấy, vội vàng lau đi.

Khương Từ thấy cô càng vội càng loạn, đặt đũa xuống, đứng dậy, "Đi theo chị."

Trương Ngữ Nặc sững sờ, vội vàng bỏ khăn giấy đi theo.

Đến phòng bếp, Khương Từ tìm miếng vải sạch sẽ, nhúng chút nước giặt, cúi đầu giúp cô lau dầu mỡ trên áo. Chốc lát, lau xong, lại lấy máy sấy sấy khô.

Tiếng máy sấy u u vang lên, Trương Ngữ Nặc cắn cắn môi, nhỏ giọng nói, "Chị Khương, cám ơn chị."

Vẻ mặt Khương Từ không đổi, cho đến khi khô khoảng bảy tám phần, tắt máy sấy, để lại chỗ cũ.

Thấy cô muốn đi ra ngoài, Trương Ngữ Nặc lập tức lên tiếng: "Chị Khương."

Khương Từ dừng bước xoay người, "Chuyện gì?"

Trương Ngữ Nặc đứng ở trước cái bàn, đầu cúi thấp, lại tựa như khó có thể mở miệng.

"Em có chuyện gì thì cứ nói, trước kia đâu thấy em ngượng ngùng như vậy."

Trương Ngữ Nặc nghe thấy trong giọng nói của cô cũng không có chỉ trích, không có không chịu nổi, giống như được tăng thêm lòng tin, ngẩng đầu nhìn cô: "Chị vẫn còn giận em sao?"

Khương Từ kinh ngạc, "Chị lúc nào thì giận em vậy hả ?"

“Em cho là…”

Khương Từ lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng dựa lưng vào bàn, giọng điệu hết sức bình thản, "Chuyện đó không có quan hệ gì với em, đừng nghĩ nhiều. lúc sinh nhật Trần Giác Phi còn trốn tránh chị... Chị cho là em giống chú Trương, không muốn gặp lại chị."

"Thật ra thì, khi đó là có chút nghĩ luẩn quẩn, dù sao ba em…" Trương Ngữ Nặc cười cười, "Nhưng trước kia chị rất tốt với em đều là thật."

Khương Từ nhất thời không biết trong lòng mình là tư vị gì, yên lặng chốc lát, hỏi cô: "Bây giờ em đã học cao tam rồi, thế nào?"

"Khá tốt, chỉ là số học có chút không theo kịp."

"Vẫn liên lạc với Trần Giác Phi sao?"

Trương Ngữ Nặc giật mình, gật đầu, "Anh ấy nói qua với em tình huống của chị…"

"Chị với cậu ta không liên lạc nhiều."

Trương Ngữ Nặc há miệng, "Ừ."

Trầm mặc chốc lát, Khương Từ mở miệng, "Chú Trương…”

"Tháng bảy năm ngoái, ba em ra viện, nhà em chuyển nhà, không ở nhà cao tầng nữa, để thuận tiện cho ba em ra vào."

Khương Từ quan sát cô một cái, áo lông mới tinh, đầu đội mũ màu trắng, mặc cũng không tệ lắm, không giống dáng vẻ phải chịu khổ."Công việc của dì Lưu bây giờ sao rồi?"

"Làm việc ở một siêu thị, mỗi tháng có thể nhận được vài ngàn."

Khương Từ nhất thời không còn lời gì để nói, lại nghe bên ngoài có tiếng gọi của Trần Giác Phi: "Hai người nếu không ra, chúng tôi liền ăn hết đấy!"

Ăn thịt nướng hơn một giờ, một thùng bia cũng thấy đáy, ngược lại nguyên liệu nấu ăn vẫn còn hơn phân nửa. Mấy người dọn dẹp qua cái bàn một lần, Lương Cảnh Hành vào nhà mang ra một chiếc bánh ngọt lớn.

Bồ.Công.Anh.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Trần Giác Phi vừa cắm nến lên bánh ngọt, vừa khoe khoang, "Thấy thế nào, bánh ngọt này có phải vô cùng tú sắc khả xan (sắc đẹp thay cơm) không? Là tôi tự mình chọn dấy."

Khương Từ: “… Cậu dùng sai thành ngữ rồi."

Lương Cảnh Hành móc bật lửa ra đốt nến, nhìn cô cười: "Cầu nguyện thôi."

Khương Từ còn nhớ rõ tình huống khó coi đợt sinh nhật năm ngoái, so với năm nay tự nhiên không thể sánh bằng, nhưng cô cảm thấy rất tốt, năm nay cũng rất tốt.

Thổi nến xong, mấy người chia bánh ngọt. Ban đầu vẫn là thành thành thật thật ăn, sau Hứa Tẫn Hoan thình lình nhảy tót lên trước mặt Khương Từ, quệt bơ lên mặt cô.

Lưu Nguyên ngây ngốc há miệng trừng mắt, cho là mình sắp chứng kiến một cuộc gió tanh mưa máu, ai ngờ Khương Từ chỉ sửng sốt chốc lát, không chịu thua kém quệt bơ, nhanh chóng phản kích. Tình cảnh lập tức nháo lên, mọi người chẳng phân biệt được địch ta bôi loạn một hồi, ngay cả Lương Cảnh Hành bày tỏ không tham chiến cũng không may mắn thoát khỏi, bị bắt nạt vô cùng thê thảm.

Trò chơi rốt cuộc kết thúc, Hứa Tẫn Hoan tay trái ôm lấy Trần Giác Phi, tay phải ôm lấy Trương Ngữ Nặc, trái ôm phải ấp đi vào trong nhà rửa mặt.

Lưu Nguyên lưu lại giúp một tay dọn dẹp hiện trường, bận rộn một lát, điện thoại di động reo, là bạn gái cậu giục cậu về.

Khương Từ đem nguyên liệu nấu ăn còn dư lại cất xong, nhìn xe của Lưu Nguyên chạy xa, chợt hỏi: "Xe của Lưu Nguyên là loại gì vậy?"

"Đại chúng." Lương Cảnh Hành cười cười, "Sao lại hỏi cái này."

"Không có gì, tiện miệng thì hỏi vậy thôi."

Hai người im lặng không lên tiếng dọn dẹp đồ, tuyết trên nhánh cây phía trước "Bụp" một cái rơi trên mặt đất, trong phòng bếp truyền đến tiếng cười của Hứa Tẫn Hoan và Trần Giác Phi, trong sân lại có vẻ hơn tĩnh.

Khương Từ lau sạch bơ dính trên mặt, còn một chút ở trên chóp mũi. Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, không khỏi ngừng động tác, yên lặng nhìn chốc lát, cúi đầu chậm rãi lại gần.

d..iễ..n.đ..àn.l..ê.q.úy..đ.ôn

Đúng lúc này, một trận tiếng cười từ phòng bếp truyền tới, Lương Cảnh Hành lại nhanh chóng dời đi.

Khương Từ nhỏ giọng cười một tiếng.

Ba người ra ngoài, cũng không nhận lấy giải quyết nốt công việc, mà là ở trên mặt tuyết chơi đùa.

Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành sau khi đem sân đều thu dọn sạch sẽ, đi vào nhà rửa mặt. Khương Từ mở vòi hoa sen, nhận lấy khăn mặt trong tay Lương Cảnh Hành, đang muốn lau mặt, cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm.

Bên ngoài cửa sổ là tuyết trắng rọi sáng trong nhà một mảnh sáng rỡ, hô hấp của Khương Từ không khỏi chậm lại, nhìn mặt của Lương Cảnh Hành chậm rãi đến gần, tiếp theo hai mảnh ấm áp nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng mình.

Không biết qua bao lâu, chợt nghe "Bộp" một tiếng, có vật gì đó đập vào cửa sổ. Hai người sợ hết hồn, lập tức lui ra, vừa nhìn, trên thủy tinh bông tuyết văng khắp nơi, đang chậm rãi trượt xuống.

Ánh mắt Khương Từ rét lạnh, nhìn thấy ngoài cửa sổ chợt lóe lên một góc màu trắng.

Hai người rửa mặt, lau qua bơ trên áo, trở lại trong sân nhỏ. Ba người kia chiến đấu say sưa, Trương Ngữ Nặc cùng Hứa Tẫn Hoan tạo thành một đội, đem Trần Giác Phi đập túi bụi chạy trốn khắp nơi. Khương Từ khẽ mím môi, nhìn chằm chằm vào Trương Ngữ Nặc một lúc, thu hồi ánh mắt.

Trần Giác Phi vẫy vẫy tay, "Khương Từ! Mau tới đây giúp một tay!"

Trương Ngữ Nặc vội vàng hô: "Chị Khương! Không cho phép giúp anh ấy! Nếu không em với chị tuyệt giao!"

Khương Từ thấy biểu hiện bình thường của cô, thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ nói: "Mọi người tự mình chơi đi, đừng có mà kéo tôi xuống…” Lời còn chưa dứt, một quả cầu tuyết bay đến, nện ở trên vai cô.

Khương Từ vén tay áo lên, Lương Cảnh Hành từ trong túi áo khoác móc ra một đôi bao tay đưa cho cô, "Mang cái này, cứ việc hạ thủ, đừng lưu tình."

Khương Từ cười lên, "Kia là cháu họ của anh đấy."

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, lỗ tai Khương Từ nóng lên, đeo bao tay vào xông lên phía trước.

Bốn người chơi đến kiệt sức, cuối cùng thu tay, trở lại bên trong nhà, ngồi phịch ở trên ghế sa lon không muốn nhúc nhích. Lương Cảnh Hành bưng trà sữa vừa nấu xong ra, rót cho cho mỗi người một ly, "Buổi tối muốn ăn gì, đồ nướng nữa sao?"

Trần Giác Phi vội vàng khoát tay, "Mệt chết đi được, không nướng nổi."

Hứa Tẫn Hoan ngồi dậy, nâng cốc trà lên uống một hớp, ánh mắt ở trên người Khương Từ dừng lại một cái chớp mắt, "Để Khương Từ yên lặng một chút đi, cũng náo cô ấy cả ngày rồi. Trần Giác Phi, dì mới mua xe mới, cháu có muốn đi thử một lần không?"

Trần Giác Phi nhao nhao muốn thử, "Vừa hay cháu mới lấy bằng lái."

Hứa Tẫn Hoan cười cười, "Vậy được, cứ quyết định như vậy. Đợi lát nữa đi thử xe, xong rồi dì dẫn hai người đến tầng cao nhất của Cao ốc Kim vận ăn bữa tiệc lớn." Cô dừng một chút, nhìn về phía Lương Cảnh Hành, "Vậy Khương Từ liền làm phiền anh đưa về rồi."

Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Ừ" một tiếng.

Nghỉ ngơi một lát, ba người kết bạn đi, lưu lại Khương Từ cùng Lương Cảnh Hành.

Khương Từ lập tức tháo giầy, nằm ngửa ở trên ghế sofa, "Cuối cùng có thể ở một mình với anh, Trần Giác Phi thật là dính người, một tuần thì đến bốn ngày ở một chỗ với anh."

Lương Cảnh Hành cười một tiếng, "Em ghen với nó làm gì?"

Khương Từ vỗ vỗ lên ghế sa lon, ý bảo Lương Cảnh Hành lại đây ngồi. Cô gối đầu lên đùi anh, ngửa đầu nhìn anh, "Nếu như cậu ấy biết thì thế nào?"

Lương Cảnh Hành khẽ vuốt ve tóc của cô, quấn một lọn vào ngón tay, lại chậm rãi buông ra, "Không thế nào cả, anh thích người nào, ai cũng đừng nghĩ can thiệp."

Khương Từ rất là hưởng thụ, "Anh cứ cứng rắn thế này thì tốt."

Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Lời này là sao."

Khương Từ cười cười, lắc đầu không đáp. Bên trong nhà rất ấm áp, thêm với động tác vuốt tóc của Lương Cảnh Hành hết sức êm ái, sau một lúc lâu, Khương Từ bắt đầu ngáp.

Bồ.Công.Anh.d..iễ.n.đ..à.n.lê...q.úy.đ..ôn

"Đi lên giường ngủ, ở chỗ này dễ dàng cảm."

Khương Từ bất động, cặp mắt tựa như mở như không, hướng Lương Cảnh Hành giang ra hai cánh tay. Lương Cảnh Hành cười bất đắc dĩ một tiếng, ôm cô lên , chậm rãi lên tầng hai, đặt ở trên giường phòng ngủ, thay cô đắp chăn.

Đứng dậy muốn đi, cổ tay bị một người bắt được.

Lương Cảnh Hành quay đầu lại, chống lại một đôi mắt trắng đen rõ ràng, "Em vừa mới già thêm một tuổi rồi."

Lương Cảnh Hành nhẹ giọng cười một tiếng, "Em coi như già."

Khương Từ chậm rãi đứng dậy, ngồi ở trên giường, yên lặng nhìn hhắn, "Em thích nhất là hai tháng giữa ngày sinh nhật em và sinh nhật anh."

"Tại sao?"

Gương mặt Khương Từ nhẹ nhàng dựa vào cánh tay anh, tròng mắt buông xuống, nhỏ giọng nói: "Bởi vì chênh lệch của chúng ta, thu nhỏ lại mười một tuổi rồi."

Không khí nhất thời yên lặng, hô hấp Lương Cảnh Hành hơi chậm lại, một cái tay khác ở bên người vươn ra, lại chậm chạp buông lỏng.

Khương Từ vươn tay, cầm ngón tay của anh, "Nhưng mà không sao cả, mặc kệ mười một tuổi hay mười hai tuổi, chênh lệch như vậy xem ra cũng rất động lòng người."

Chênh lệch như vậy rất động lòng người, chênh lệch tạo nên quan niệm khác nhau rất động lòng người, khác nhau dẫn đến giãy giụa, trằn trọc với ẩn nhẫn rất động lòng người, tất cả khó khăn cuối cùng giải quyết viên mãn cũng rất động lòng người — anh đã trải qua phồn hoa, mà cô mới vừa bước vào tuổi trẻ. Nhưng chúng ta cùng chia sẻ một bầu trời, ngắm nhìn một ánh trăng. Đây là những năm tháng tốt đẹp của anh; mà khi gặp được anh, tại sao không ở những năm tháng tốt đẹp nhất của cô?

Ánh mắt của cô hơi nâng lên, được tuyết chiếu sáng thành một mảnh sáng trong, "Lương Cảnh Hành, anh còn muốn để em chờ đến bao giờ nữa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.