Trần Giác Phi vội vàng giải thích: "Chỉ đùa là một chút thôi mà cậu đừng cho là thật! Tôi đối với cậu thật sự không có ý khác! Nếu có thì đã sớm có rồi!"
Vẻ mặt Khương Từ bình thản, "Vậy sau này đừng nói đùa những chuyện như vậy."
Trương Ngữ Nặc ở phía đối diện nhẹ nhàng thả nước ly xuống, đầu cúi thấp, cắn môi một cái.
Ăn cơm tối xong, Trần Giác Phi còn nói muốn xem phim. Chỉ là chủ nhật, tất cả các phim hot đều không còn vé, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đi xem một bộ chỉ nhìn áp-phích thôi đã biết là phim kịnh dị sản phẩm trong nước kém chất lượng.
Cả phòng ngồi không tới mười người, ba người liền tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống. Phim kém chất lượng hết sức bình thường, Khương Từ ăn bỏng ngô, toàn bộ hành trình mặt không chút thay đổi. Ngược lại Trương Ngữ Nặc cùng Trần Giác Phi, bị sợ đến thỉnh thoảng thét chói tai một hồi. Khương Từ thấy cậu nắm chặt hai tay vào nhau, vẻ mặt khẩn trương như lâm đại địch, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trong đó có một cảnh, nữ chính không nghe khuyên bảo một mình đi vào phòng dưới lòng đất, âm nhạc nhất thời âm âm u u cực kỳ khiếp người. Khương Từ ăn xong một bịch bỏng ngô lớn, nhất thời không có việc gì để làm, đưa tay lấy coca đặt trên tay ghế ngồi, không cẩn thận đụng phải khuỷu tay Trương Ngữ Nặc.
"A a a a a a! !" Trương Ngữ Nặc đột nhiên thét chói tai, giơ tay che mặt, bỏng ngô trong ngực nhất thời vương vãi đầy mặt đất.
Hàng người xem phía sau cũng bị tiếng thét này dọa sợ đến choáng váng, Trương Ngữ Nặc phục hồi lại tinh thần, cảm thấy hơi xấu hổ, vẻ mặt như có tức giận, nhìn Khương Từ một cái, trong miệng lẩm bẩm một câu, nhưng cũng không nói gì.
Khương Từ thấp giọng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, chị không phải cố ý."
"Không sao," Trương Ngữ Nặc cũng không nhìn Khương Từ, chỉ cúi đầu phủi bỏng ngô trên quần, "Phim không có nội dung gì, chúng ta đi về thôi."
Đến trạm xe lửa, ba người tách ra, Khương Từ dặn dò Trần Giác Phi: "Cậu đưa Ngữ Nặc về đến nhà, đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi."
Trần Giác Phi gật đầu, "Yên tâm, cậu trở về cũng chú ý an toàn."
Trương Ngữ Nặc chưa nói hẹn gặp lại, đã xoay người đi về phía bên kia.
Khương Từ dĩ nhiên là cảm thấy được Trương Ngữ Nặc giận cô rồi, định ngày hôm sau gọi điện thoại tâm sự với cô một chút, ai ngờ mới vừa về đến nhà không tới hai giờ, đang muốn lên giường đi ngủ, đột nhiên vang lên "Rầm rầm rầm" âm thanh đập cửa.
Thực sự là "Đập" , từng tiếng chấn thiên động địa.
Khương Từ bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cầm ống thép đặt tại mép giường chậm rãi đi tới cửa, "Ai vậy?"
Khương Từ chưa từng nghe thấy giọng nói tràn đầy giận giữ như vậy của Trần Giác Phi, đứng yên trong chốc lát, trong lòng đã hiểu bảy tám phần, tiến lên mở ra khóa, để Trần Giác Phi đi vào.
Cậu cao 1m83, đứng trước mặt Khương Từ, sắc mặt nặng nề, khí thế hơi có chút làm người ta sợ hãi, mở đầu đã là những lời chất vấn: "Khương Từ, cậu có ý gì?"
"Cái gì mà có ý gì?"
"Cậu đừng giả ngu! Cậu với cậu của tôi! Hai người qua lại với nhau từ khi nào!"
Khương Từ liếc nhìn cậu một cái, chỉ hỏi: "Phạm pháp sao?"
Trần Giác Phi sững sờ, khí thế nghiêm trang lập tức héo đi một nửa.
Vẻ mặt Khương Từ tỉnh táo, "Cũng không phải phạm pháp, lại không làm trái với đạo đức, cậu có tư cách gì mà chỉ trích tôi."
"Cậu... " Trần Giác Phi tiến lại gần một bước, "Đây chính là cậu của tôi! Tôi hỏi một câu thì làm sao? Hơn nữa cậu của tôi cũng đã có bạn gái, tại sao cậu còn không biết xấu hổ chen vào. Chen vào?"
"Bản thân Hứa Tẫn Hoan từng thừa nhận sao?"
Trần Giác Phi bị nói mà sững sờ.
"Trần Giác Phi, quan hệ của tôi với Lương Cảnh Hành như thế nào là chuyện của hai chúng tôi. Cậu là cháu ngoại của anh ấy, cũng là bạn của tôi, nếu cậu bình tĩnh hòa nhã hỏi tôi tình huống, tôi cũng có thể bình tĩnh hòa nhã giải thích cho cậu nghe, nhưng nếu cậu tới hưng sư vấn tội, thứ cho tôi không tiếp." Cô mở cửa ra, tay nắm chặt mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Trần Giác Phi.
Trần Giác Phi cắn răng đứng đó một lúc lâu, vẫn là tạm đem một hồi lửa giận ép xuống, "Cậu giải thích."
Khương Từ đóng cửa lại, ôm cánh tay dựa vào cánh cửa, "Chuyện của Lương Cảnh Hành cùng Hứa Tẫn Hoan đến tột cùng là như thế nào, tự cậu đi hỏi. Tóm lại tôi theo Lương Cảnh Hành tự chủ tự nguyện, không có bất kỳ mánh khóe xấu xa nào, cũng không cần phải xin lỗi bất luận kẻ nào."
"Hai người bắt đầu từ khi nào?"
"Tháng sáu năm ngoái."
"..." Trần Giác Phi thiếu chút nữa nói tục, "Cho nên hai người đều dấu diếm tôi hơn nửa năm? Khương Từ, có phải cậu cố ý đối tốt với tôi để đến gần cậu của tôi hay không?"
"Thông minh vậy?"
"..."
"Tôi quen biết với Lương Cảnh Hành từ trước mới đúng." Khương Từ ngước mắt lên, "Còn muốn hỏi cái gì nữa không?"
Trần Giác Phi vốn là có chuẩn bị mà đến, lại bị mấy câu nói của Khương Từ chèn ép mà phải tan tác, kìm nén đến một hồi buồn bực trong lòng, "Cậu với cậu của tôi định phát triển đến bước nào, đừng có nói là..."
"Đương nhiên là đến lúc kết hôn."
"... Tôi cho cậu biết, đừng hy vọng tôi gọi cậu, ưmh, cái kia..."
"Cậu cho rằng cậu gọi tôi một tiếng ‘Mợ’ thì tôi có thể nhiều hơn hai cân thịt?"
Cậu một lòng nghĩ tránh sự xưng hô này lại bị Khương Từ như cái loa nói lớn như vậy ra ngoài, trong lòng bốc lên một ngọn bốc lửa, "Cậu tôi lớn hơn cậu mười hai tuổi..."
"Vậy thì làm sao?" Khương Từ ngắt lời cậu, "Lỗ Tấn lớn hơn Hứa Quảng Bình mười bảy tuổi, Tôn Trung Sơn lớn hơn Tống Khánh Linh hai mươi bảy tuổi, Dương Chấn Ninh lớn hơn Ông Phàm năm mươi bốn tuổi... Mười hai tuổi thì làm sao?"
Trần Giác Phi á khẩu không trả lời được.
"Ngoại trừ tuổi tác, cậu còn có lý do phản đối khác không?" Khương Từ đứng thẳng người, tiến lên một bước, ngửa đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, dừng một chút, "... Có phải cậu thích tôi hay không?"
Trần Giác Phi còn chưa tới kịp trả lời, cổ tay bị Khương Từ một phát nắm được.
Cô xem mạch đập của cậu, lẳng lặng đợi mười mấy giây, vững vàng bình thường, cũng không có biến hóa gì.
Sau vài giây, Khương Từ thả ra tay, "Xem ra là không thích."
"..." Trần Giác Phi hoàn toàn không còn lời nào để nói, "Tôi làm sao có thể thích cậu? Vừa thấy cậu liền nghĩ đến tạo hình trọc đầu của cậu, có thể không bật cười coi như là cám ơn trời đất rồi."
Khương Từ ngược lại một điểm cũng không buồn bực, "Vậy cậu còn có lý do gì để phản đối sao?"
Trần Giác Phi không hé răng.
"Tôi biết rõ Ngư Nặc nói gì với cậu, cậu nghe xong lời của cô ấy rồi cứ như vậy lỗ mãng tới đây chất vấn tôi, cậu để cho cô ấy nghĩ như thế nào?"
Trần Giác Phi sững sờ, "Cái gì mà cô ấy nghĩ như thế nào? Tôi đến đây hỏi cậu thì có quan hệ gì với việc cô ấy nghĩ như thế nào?"
"..." Khương Từ lại mở miệng, "Trần Giác Phi, cậu biết tôi muốn nói cậu cái gì không?"
"Cái gì?"
"Lớn lên đẹp trai, đáng tiếc là một tên ngốc."
"... Khương Từ cậu đừng quá đáng!"
Khương Từ mở cửa, "Cậu nhanh đi về đi, tôi muốn ngủ."
Trần Giác Phi còn muốn nói tiếp cái gì đó, nhưng tất cả lời nói đều bị Khương Từ chặn trở về. Còn nữa đã trễ thế này, cậu ở nhà nữ sinh người ta đúng là không thích hợp, buồn bực đứng đó một lúc lâu, vẫn là rời đi.
Rốt cuộc nuốt không trôi giọng điệu này, lại gọi điện thoại cho Lương Cảnh Hành, lạnh lẽo mà cười một tiếng, "Cậu, cậu ở sau lưng cháu đã làm chuyện tốt gì rồi?"
Lương Cảnh Hành không giải thích được, "Cái đứa này giọng điệu kiểu gì vậy? Cậu đã làm gì rồi hả?"
Trần Giác Phi giẫm lên nước tuyết bẩn trên đường, ngẩng đầu nhìn lên trời, nửa bóng dáng mặt trăng cũng không có, cậu đột nhiên cảm thấy đặc biệt cô đơn, như bị toàn thế giới từ bỏ, "Cậu, cái người này sao không hiền hậu vậy, cẩn thận gặp báo ứng đấy."
"... Trần Giác Phi có gì thì cháu nói thẳng ra cho cậu, cái kiểu gì kì vậy."
"Cậu lại có thể dấu diếm cháu cấu kết với Khương Từ làm việc xấu bao nhiêu lâu nay."
Lương Cảnh Hành sững sờ, "Làm sao cháu biết?"
Trần Giác Phi cười một tiếng.
"Bây giờ cháu đang ở đâu?"
"Gần nhà Khương Từ."
"... Cháu tìm cô ấy rồi hả ?" Giọng nói Lương Cảnh Hành lãnh lẽo nghiêm trang, "Trần Giác Phi, nếu cháu đã biết, người đầu tiên nên hỏi là cậu, bắt nạt một nữ sinh thì có bản lãnh gì."
"Ai bắt nạt cậu ấy?" Trần Giác Phi không ngờ người cậu cưng chiều mình hai mươi năm cứ như vậy "lấy tay bắt cá", trong lòng lập tức ngọt bùi cay đắng ngũ vị đều đủ, vô cùng không có cảm giác, "Từ đầu tới cuối, cháu có chiếm được chút tiện nghi gì từ trên người cậu ta?"
Lương Cảnh Hành buồn cười, nghĩ thầm ngược lại nó nói được một câu thật lòng, "Khương Từ gì với cháu?"
"Cháu nào còn nhớ, cô ấy nói đến một đống đạo lý, cái gì mà Tống Khánh Linh Tôn Trung Sơn, Lỗ Tấn Hứa Quảng Bình..."
Lương Cảnh Hành nhất thời im lặng, chốc lát, "Cháu nhanh bắt taxi về, buổi tối khuya đừng đi loạn bên ngoài."
Cúp điện thoại, Trần Giác Phi còn muốn cảm thán đôi câu thế đạo thê lương, hắt hơi một cái, lập tức ngoan ngoãn ngăn một cái taxi, ảo não rời đi.
Thế Giới Quan nhất thời bị cú đập trước nay chưa từng có đánh thẳng vào, Trần Giác Phi đối với ai cũng lạnh lẽo, ở nhà làm trạch ba ngày, mẹ của cậu Lương Tĩnh Tư cả kinh đến mức con ngươi đều muốn rơi ra ngoài, thỉnh thoảng nói bóng nói gió, lòng nghi ngờ cậu bị người làm tổn thương tình cảm. Trần Giác Phi dần dần nghĩ thông suốt, vì hai con hồ ly một lớn một nhỏ một đực một cái giảo hoạt mà đau lòng than thở, thật sự không đáng giá, sau đó rất nhanh tinh thần lại trở nên phấn chấn, chứng nào tật nấy.
Mà Lương Cảnh Hành, sau khi nhận điện thoại của Trần Giác Phi xong, lập tức gọi cho Khương Từ.
Khương Từ mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, bị tiếng chuông giật nảy mình, lấy tới hí mắt nhìn chữ trên màn hình một chút, "Chú Lương."
"Ngủ?"
Khương Từ ngáp một cái, "Vừa mới ngủ."
"Xin lỗi. Trần Giác Phi vừa tới tìm em sao?"
"Không có việc gì, bị em đuổi về rồi."
"Không có việc gì là được, anh sợ nó nói lời gì khó nghe."
"Không có... Ưmh, " Khương Từ suy nghĩ một chút, "Có lẽ là có. Cậu ta nói, vừa nhìn thấy em là nghĩ đến dáng vẻ đầu trọc của em."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp từ ống nghe truyền đến, làm lỗ tai dễ chịu, "Anh cho là em không thèm để ý cái này."
"Tóc đó em đã nuôi năm năm, có thể không để ý à."
"Bây giờ cũng rất dài rồi."
"Còn chưa bằng một nửa."
"Em như vậy đã rất đẹp rồi."
Khương Từ hơi cong môi một cái, "Đầu trọc cũng đẹp?"
"Ừ," Lương Cảnh Hành buồn cười, "Nhìn rất có tinh thần."
"Ai tin anh thuận miệng bịa chuyện, cái gì mà tinh thần, tội phạm thanh thiếu niên thì có?" Trò chuyện trong chốc lát, cơn buồn ngủ đã biến mất, Khương Từ lật người, "Chuyện của công ty anh xong rồi sao? Bao giờ thì về nhà?"
"Không về."
Khương Từ sững sờ, "Cái gì?"
"Năm nay anh ở lại thành phố Sùng đón năm mới."
Khương Từ nhất thời không nói nên lời, một lát sau mới lên tiếng, "...Thật ra thì một mình em cũng không sao cả, năm ngoái cũng trôi qua như vậy. Lễ mừng năm mới cũng chỉ là một ngày bình thường, không nhiều ý nghĩa lắm."
"Là anh muốn cùng đón năm mới với em."
Khương Từ nhắm lại mắt, nghe hô hấp vững vàng bên kia điện thoại, giống như gần trong gang tấc, "... Lương Cảnh Hành."
"Hả?"
Khương Từ cười cười, chỉ hỏi: "Anh không về, cha mẹ anh không trách anh sao?"
"Nguyên tiêu anh sẽ bớt chút thời gian về nhà, không có việc gì. Những năm qua không phải năm nào cũng về nhà."
Khương Từ nghĩ đến lúc Lương phu nhân nói tới Lương Tĩnh Tư cùng Lương Cảnh Hành có mấy phần cô đơn, cuối cùng trong lòng cũng không đành lòng, "Anh vẫn nên trở về đi, em không muốn người khác nói anh bất hiếu. Về phần chúng ta, còn nhiều thời gian như vậy, lúc này không cần vội."
"... Lời thật lòng?"
Khương Từ lật người, vùi mặt vào trong gối, giọng nói nhất thời trở nên uể oải, "Ừ, tìm từ hơi mỹ hóa một chút — chẳng qua em có một điều kiện."
"Em nói."
"Em muốn ở biệt thự của anh, TV ở lớn phòng khách, xem tiết mục cuối năm tương đối thoải mái. Còn nữa, lúc 0 giờ, cuộc gọi đầu tiên, phải gọi cho em."
Bên kia yên lặng trong chốc lát, "Được."
"Còn nữa, phải cho em một bao lì xì, kích thước thì... Dù sao cũng không thể nhỏ hơn Trần Giác Phi."