Mùa xuân năm sau Khương Từ và Lương Cảnh Hành sẽ tổ chức hôn lễ, hai người kể cả một nhà Lương Tĩnh Tư dẫn con gái Chanh Chanh sắp tròn một tuổi đi chụp hình. Ước định nhiều năm trước, rốt cuộc hôm nay cũng hoàn thành.
Anh đào mới nở, bầu trời trong xanh, du khách đi lại trong sân trường.
Trần Giác Phi ôm Chanh Chanh, chỉ vào một kiến trúc, kiên nhẫn giới thiệu.
Đi tới một tòa nhà dạy học thời kỳ dân quốc, Trần Giác Phi dừng bước, ngồi xổm xuống. Thả Chanh Chanh xuống, quay đầu lại nói với Lương Cảnh Hành, "Cậu, chụp cho Chanh Chanh ở chỗ này đi."
Lương Cảnh Hành gật đầu, lúc đổi ống kính, chợt thấy ống quần mình bị người kéo.
Cúi đầu nhìn, một tay Chanh Chanh nắm chặt quần, một cái tay khác giơ thật cao, cố gắng bắt lấy máy ảnh trong tay anh, "Muốn..."
Lương Cảnh Hành ngồi xổm xuống, "Chanh Chanh, đến chỗ anh, để ba chụp ảnh cho con nha."
Bé gái không để ý tới, vịn cánh tay của anh, ra sức bò lên người anh, "Chiêm chiếp..."
Lương Cảnh Hành: "... Gọi ba."
"Chiêm chiếp..."
"Trần Giác Phi! Trước khi Chanh Chanh sửa miệng, không cho phép cháu gặp con bé nữa."
Trần Giác Phi nhảy dựng lên, "Cái này cũng muốn trách cháu?! Cháu không gọi cậu là cậu thì gọi là cái gì?"
Lương Cảnh Hành hừ nhẹ một tiếng, "Bình thường Chanh Chanh đi theo cháu, không học được thứ gì tốt..."
Khương Từ cười đến nghiêng trước ngả sau, khom lưng ôm tiểu bất điểm trên mặt đất lên, "Hai người ấu trí vừa thôi?"
Chanh Chanh mười tháng bắt đầu học nói, từ đầu tiên là"Mẹ", nhưng có lẽ lúc học nói thời gian ở cùng Trần Giác Phi tương đối nhiều, đến phiên Lương Cảnh Hành thì mở miệng liền gọi là "Chiêm chiếp" ... Lương Cảnh Hành ngày đêm sửa chữa, con bé này lại không chịu đổi cách gọi. Ước chừng chữ này phát âm dễ hơn từ "Ba", miệng vểnh lên là có thể ra tiếng.
Tiểu Bất Điểm không cơn hơn chai nước tương là bao nhiêu, mưu ma chước quỷ lại đặc biệt nhiều, cộng với việc Lương Cảnh Hành hết sức chiều chuộng, người nhà hầu hạ con bé quả thật so với hầu hạ tổ tông còn khó khăn hơn.
Thích xe. Mỗi lần ra cửa đặt bé ngồi trên ghế an toàn, bé nhìn các loại xe hơi lao vùn vụt ngoài cửa sổ có thể tự mình hăng hái y y nha nha mấy giờ. Hiện tại Lương Cảnh Hành đã đổi sáng chiếc xe SUV rộng tãi hơn, đồ vật bên trong hoàn toàn khác so với chiếc xe credit anh lái đi làm, nệm ghế thay thành tạo hình con rồng, chỗ ngồi phía sau rải rác đồ chơi lớn nhỏ bằng vải nhung, ngay cả món đồ treo phía trước cũng đổi thành hình minion...
Thích máy ảnh của Lương Cảnh Hành. Thứ đồ hơn vạn này tự nhiên không thể tùy tiện cho bé chơi, đành mua cho bé một chiếc máy ảnh mô hình — trải qua lễ rửa tội bằng nước miếng của con bé, kết cục của máy ảnh này tự nhiên không cần phải nói.
Thích xếp gỗ. Đặt bé trong đống xếp ngỗ, bé có thể tự mình chơi một buổi chiều, mặc dù kết quả cũng không xếp được thành hình dạng gì.
Cũng thích vẽ tranh. Có một lần Lương Cảnh Hành ở trong phòng khách ngủ thiếp đi, bé cầm bút vẽ cho anh một vai mặt hoa (trong tuồng hát thời xưa).
Còn thích cưỡi lên cổ Lương Cảnh Hành, được anh giơ lên đi "Chiêm chiếp" bắt bắt trên cây trong sân — vì thế Lương Cảnh Hành vô cùng buồn bực, hóa ra đãi ngộ của mình với chim giống nhau.
Ban đầu lúc Chanh Chanh được sinh ra, Khương Từ hết sức luống cuống — cho đến khi nhìn thấy đứa trẻ hồng hồng nhăn nheo y tá ôm trong ngực thì cô mới chính thức cảm thấy thì ra mình đã làm mẹ, nhưng mỗi ngày đều chuẩn bị, quay đầu lại vẫn không chuẩn bị xong.
Trẻ con nhỏ như vậy, mười ngón tay tinh tế, yếu ớt giống như vừa chạm vào liền gãy. Cô không biết ôm bé làm sao, cũng không biết ứng đối như thế nào không biết vì sao con bé lại khóc.
Cũng may có Lương Cảnh Hành — Anh cũng là lần đầu tiên làm cha, so với cô nhanh chóng tiếp nhận trọng trách này hơn. Anh từng chút từng chút hướng dẫn cô, vượt qua những ngày mờ mịt sợ hãi lúc ban đầu.
Lương Cảnh Hành từng mỉm cười nói, cảm giác mình giống như là nuôi hai đứa con gái.
Sau khi Chanh Chanh đầy tháng, một nhà ba người đi thăm mộ cha mẹ Khương Từ.
Hôm đó trời vừa mới mưa, gió núi lành lạnh.
Chanh Chanh được quán trong tã lót, vẫn ngủ suốt, thế nhưng lúc này chẳng biết lại mở mắt từ lúc nào, nắm tay nho nhỏ giơ lên, không khóc cũng không náo.
Đôi môi Lương Cảnh Hành nhẹ nhàng chạm lên trán bé một cái, "Ngoan."
Khương Từ đứng ở trước bia mộ, từng chút từng chút dọn dẹp cỏ dại mọc xung quanh.
Trong mắt cô có lệ, nhưng không rơi xuống, cuối cùng cái trán chống lên bia mộ Khương Minh Viễn, nhỏ giọng nói: "Ba, con đã tìm được căn nguyên, ba cũng yên tâm tới tìm ‘Vương Tạ kiều’ của ba được rồi."
•
Chụp ảnh cả một buổi sáng, buổi trưa mấy người tìm bãi cỏ trống trên sân trường , trải lên vải lên ăn cơm dã ngoại.
Chanh Chanh ăn xong một ổ bánh mì, nhìn thấy cách đó không xa có một cặp tình nhân ngồi trên ghế dài, bé gái đang ăn bánh quế, lập tức túm tay Khương Từ, "Mẹ..."
Khương Từ ôn hòa nói: "Cái đó lạnh, Chanh Chanh không thể ăn."
Chanh Chanh không nghe theo, kéo cô qua bên kia.
"Ngoan, Chanh Chanh ăn vào sẽ bị đau bụng, chúng ta uống cái này được không?" Khương Từ từ trong bao lấy ra một chai Yakult.
Chanh Chanh trốn về sau, lắc cánh tay của cô, tiếp tục kéo cô.
"Như vậy, con đi xin ba con đi."
Chanh Chanh nhìn Lương Cảnh Hành đang nói chuyện với Trần Trăn một cái, dẫm lên mặt cỏ đung đưa mà đi tới, kéo ống tay áo anh: "Chiêm chiếp..."
"..." Ba chữ cũng có thể nói, lại không chịu gọi "Ba" , Lương Cảnh Hành buồn bực không thôi, ngược lại lại cảm thấy đây có lẽ là một thời cơ tốt.
"Chanh Chanh, con gọi ‘Ba’, ba liền mua cho con."
"Chiêm chiếp..."
"Ba."
"Chiêm chiếp..."
"Ba."
"Chiêm chiếp... Oa..."
Lương Cảnh Hành lập tức ôm bé lên, bất đắc dĩ dụ dỗ nói: "Không khóc không khóc, ‘chiêm chiếp’ thì ‘chiêm chiếp’..."
Kem dĩ nhiên là không thể ăn, Lương Cảnh Hành ôm bé đi dạo một vòng, nhìn thấy ven đường có một gian hàng đang bán kẹo đường.
Chanh Chanh nhìn một hồi, lập tức vứt kem ra chín tầng mây.
Cô nắm que kẹo đường, lè lưỡi liếm xuống, rất nhanh trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn dính lên những vệt đường nhỏ.
Lương Cảnh Hành ôm bé ngồi xuống ven đường, móc ra giấy ướt mang theo người, tỉ mỉ lau gò má cùng cái mũi cho bé cô.
Chanh Chanh giơ kẹo đường lên bên cạnh anh, "Ăn."
"Ba không ăn, Chanh Chanh ăn."
"Ăn..." Chanh Chanh cố chấp đưa kẹo đường đến bên miệng anh.
Lương Cảnh Hành nghiêng đầu tránh, như cũ thay cô lau mặt, "Ba không ăn."
"Ba... Ăn..."
Lương Cảnh Hành sửng sốt.
Kẹo đường màu hồng dán lên mũi của anh, Tiểu Bất Điểm không hề phát giác vẫn còn đưa về phía trước, "Ba, ăn."
Yên lặng mấy giây, Lương Cảnh Hành cười một tiếng, bắt được bàn tay nhỏ bé béo mập của Chanh Chanh, cắn một miếng kẹo đường.
Rất ngọt.
•
Cả ngày, thành quả chiến đấu rất phong phú.
Chanh Chanh không ngủ trưa, trên đường về liền ngủ mất rồi.
Sau khi về đến nhà, Khương Từ đơn giản lau người cho bé, đặt lên giường, bản thân thì vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Tắm xong mới phát hiện không cầm áo tắm theo, trên móc chỉ treo một cái áo sơ mi trắng của Lương Cảnh Hành. Cô liền lấy xuống, tiện tay khoác lên người, cài nút áo lại.
Lúc đi ra, Lương Cảnh Hành đang ở thư phòng sàng lọc những bức hình hôm nay đã chụp.
Khương Từ lau tóc, tựa ở cửa ra vào, "Chụp như thế nào?"
Lương Cảnh Hành giương mắt, đang định nói, đột nhiên ngẩn ra.
Cô mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, mái tóc dài y hệ tảo biển tán ở trước người, vẫn còn đang nhỏ nước. Ngoài cửa sổ bầu trời đỏ rực, tất cả bên trong phòng, bao gồm cô, cũng bị bao phủ bên trong một tầng ánh sáng màu vàng cam ấm áp.
Lương Cảnh Hành không chút suy nghĩ, giơ máy ảnh lên, nhắm ngay Khương Từ.
Khương Từ vội vàng vươn tay che đi, "Đừng chụp! Quần áo em còn chưa mặc được..."
Lương Cảnh Hành không lên tiếng, yên lặng nhìn cô chốc lát, cầm máy ảnh đứng lên, đi tới bên cạnh cô, dừng một chút, nắm lấy tay nắm của nhẹ nhàng vặn một cái, "Lạch cạch" một tiếng khóa lại.
Lúc làm điều này, ánh mắt của anh vẫn dừng ở trên mặt cô, như có thực chất.
"Anh làm gì vậy..."
Lương Cảnh Hành giơ tay lên, lại cài thêm một nút áo sơ mi cho cô, "Để cho anh chụp hai tấm hình."
Tai Khương Từ nóng bừng, "Chụp như vậy?"
Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Ừ."
"... Lão lưu manh, " Khương Từ xoay mặt, nhỏ giọng nói, "Nếu không cẩn thận để người khác nhìn thấy..."
Lương Cảnh Hành cười nhẹ, "Anh bỏ được sao?"
Yên lặng đứng chốc lát, Khương Từ nhỏ giọng hỏi: "Em... Em nên làm thế nào?"
"Đi đến bên cửa sổ, đứng."
Khương Từ theo lời đi tới, vuốt vuốt tóc, không ngừng nháy mắt, "... Cứ như vậy?"
"Thả lỏng, nghiêng người, quay đầu, nhìn anh."
Khương Từ nhất nhất làm theo.
Trong ánh sáng mờ màu cam, da thịt cô trắng nõn giống như trong suốt, áo sơ mi rộng bao bọc thân thể gày gò của cô, hai cúc áo rộng mở, xương quai xanh tinh xảo rõ ràng. Phíc dưới áo sơ mi, là hai chân nhỏ mà thẳng tắp.
Gió tháng ba thổi tới, trong không khí như có mùi mật ngọt, cổ họng Lương Cảnh Hành căng lên, "... Nhìn anh."
"Tách tách" một tiếng, ống kính trong nháy mắt ghi lại hình ảnh cô vì khẩn trương và xấu hổ, khẽ cắn chặt đôi môi.
Ánh mắt Lương Cảnh Hành thâm trầm, đặt máy ảnh lên trên bàn sách, chậm rãi đi tới trước mặt cô, cánh tay vòng qua phía sau cô, kéo lên cửa sổ.
Hô hấp Khương Từ hơi chậm lại, cả người không tự chủ mà dựa vào sau.
Lương Cảnh Hành lấn người lên phía trước, yên lặng trong nháy mắt, bày tay chạy dọc theo chân của cô, chậm rãi đi lên.
"Ừhm." Khương Từ cắn môi, khó mà đè nén.
Ngón tay thon dài đi thẳng vào vấn đề, so với quá khứ có vẻ thô lỗ cương quyết. Nắm giữ cô, thật giống như tay nắm bánh lái của chiếc thuyền đơn độc trong mưa bão. Hô hấp của hai người nóng rực nặng nề, từng tiếng đè lên nhau. Tay Khương Từ tay bị nắm chặt, mò về móc khóa cài dây lưng của anh, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô ra lệnh, "Cởi ra." Đôi tay cô run rẩy, làm theo. Vật kia bắn đi, đập vào tay cô. Một giây thếp theo, Lương Cảnh Hành ôm eo cô, ôm cô hướng lên trên một cái, trực tiếp chen vào, hung hăng đẩy vào.
Sau lưng, trời chiều đang dần dần lui về phía sau, bên trong bầu trời xanh thẫm có một mảnh hồng rực.
Bọn họ vẫn quần áo chỉnh tề như cũ, so với lúc cả hai trần trụi lại càng thêm kích thích.
Duy trì tư thế này một khoảng thời gian, Lương Cảnh Hành ôm cô đến ghế ngồi. Cô ở trên cao, anh đỡ eo của cô, nắm giữ lực lượng.
Tầm mắt dần dần bị hơi nóng làm cho mơ hồ, mọi cảm giác cũng càng ngày càng trở nên nhạy cảm, cũng càng ngày càng trì trệ.
Thời gian trôi qua thật lâu, cho đến khi một luồng sáng mờ cuối cùng biến mất, màn đêm kéo xuống.
Khương Từ mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng khóc, khàn giọng nói: "Chanh Chanh tỉnh..."
"Lập tức," Lương Cảnh Hành lật người, nhéo eo cô một cái, con ngươi thâm trầm âm u, lại như có vệt lửa cháy mạnh, "Theo anh, cùng nhau."
Trời đất đảo lộn, xốc nảy va chạm, tất cả đều bị hủy bởi một cái chớp mắt, thế gian không còn gì khác, chỉ còn lẫn nhau.
Sau đó, tất cả đều dừng lại.
Lương Cảnh Hành thở dốc một hơi, nghỉ ngơi chốc lát, ấn một nụ hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của Khương Từ, sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, xoay người đi ra khỏi thư phòng.
Chốc lát, tiếng khóc bên ngoài dừng lại, Chanh Chanh thút tha thút thít gọi một tiếng "Ba" .
Một tháng sau, Lương Cảnh Hành nghênh đón đứa bé thứ hai của anh đến.
Vì thế, Khương Từ giận đến nửa tháng không nói chuyện với anh.
Chín tháng sau, đứa bé ra đời, là một bé nam.
***
[ vở kịch nhỏ ác cảo không chịu trách nhiệm]
Chanh Chanh: Anh.
Trần Giác Phi: Chuyện gì?
Chanh Chanh: Tại sao anh gọi ba em là “Cậu”, nhưng lại không gọi mẹ em là “Mợ” vậy?