Yêu Không Thể Yêu

Chương 105



Chương 105

Nếu có đứa con của chúng tôi, tôi sẽ luôn đối tốt với anh ấy, sẽ không bao giờ phản bội anh ấy, chúng tôi sẽ có những ngày tháng tươi đẹp và hạnh phúc.

Nhưng tôi lại cố kiềm chế không gọi cho anh ấy, sức khỏe của anh ấy không tốt, tôi không thể đến làm phiền. Nói càng nhiều, sơ hở càng lớn, nếu anh ấy biết tôi ở bệnh viện, chắc chắn sẽ tới tìm tôi. Những điều tôi có thể làm là giảm bớt gánh nặng của anh ấy, đợi chờ và tin tưởng anh ấy.

Tiêu Viện Viện đã đi làm tại tập đoàn Trang Thị rồi, chỉ có thể đến thăm tôi khi tan làm. Cô ấy trở lại ngay, sau đó thao thao bất tuyệt nói rằng tập đoàn Trang Thị tốt như thế nào, có bao nhiêu trai đẹp, lương cũng rất mỹ mãn.

Tóm lại, mọi thứ đều rất tốt, cô ấy rất biết ơn tôi. Hạnh phúc của cô ấy đơn giản như vậy đó. Nhìn cô ấy vui vẻ, tôi cũng không nhịn được mà vui vẻ theo.

“Hôm nay tôi gặp tổng giám đốc và vợ chưa cưới của anh ta, tình cảm của họ có vẻ rất tốt. Chị Lâm, có khi nào anh ta lừa cô không?” Tiêu Viện Viện thận trọng nói, sợ rằng tôi sẽ buồn, nhưng lại mang theo một chút lo lắng.

Cô ấy rất hiển nhiên nghĩ rằng tôi tự sát lần này là vì chuyện tái hợp của Trang Dật Dương và Châu Tư Dĩnh.

“Cậu cứ làm việc cho tốt thì mới là cảm ơn tôi! Những chuyện khác, cậu không cân giúp tôi nghe ngóng đâu, qua hai ngày nữa tôi cũng phải đi làm rồi!”

Thời gian ở cái phòng bệnh này cũng lâu rồi, cả người tôi càng lúc càng trở nên khó chịu.

Mẹ tôi bên kia đầu dây điện thoại cũng giục tôi mấy lần, bảo tôi về ở nhà họ Khâu vài ngày, đừng dính líu gì đến Trang Dật Dương nữa. Tốt nhất là từ chức, đổi một công việc khác.

Sau khi Châu Tư Dĩnh và Trang Dật Dương tái hợp, Khâu Lâm lại càng cố tình chạy tới chỗ mẹ tôi, ngay trước mặt người nhà họ Khâu, nói một trận bảo tôi đừng quyến rũ Trang Dật Dương nữa, | đừng có làm tình nhân kiểu vậy nữa.

Khi mẹ nói với tôi, bà đều cầu xin tôi, cầu xin tôi mau chóng rời khỏi chỗ này.

Nói thật lòng, trong tim tôi cũng vô cùng đau đớn, đó là mẹ đẻ tôi, tôi lại hết lần này đến lần khác khiến bà phải buồn lòng vì tôi.

Trang Dật Dương, anh phải nhanh chóng thắng lợi, sau đó đưa tôi đi giải thích rõ ràng mọi thứ. Dù mẹ tôi có không tha thứ cho anh, tôi cũng sẽ đứng về phía anh. Tôi sẽ gánh lấy cái tiếng tình nhân để ở bên anh, dù cho cả thế giới này hiểu lầm tôi tôi cũng không Sợ.

Chỉ cần trái tim anh ở phía tôi, thân thể anh cũng bảo vệ tôi, tôi sẽ phủ thêm một lớp áo giáo kiên cô bên ngoài, tuyệt đối sẽ không lùi một bước.

Cho đến khi ông nội nhà họ Trang †ìm đến, tôi mới biết, đôi lúc, kiên trì cũng là một loại lựa chọn đầy đau khổ, khiến người ta đau đến không muốn sống nữa.

Người ông bệnh tình nguy kịch mà Trang Dật Dương nhắc đến, lúc này mắt sáng như đuốc nhìn tôi chằm chăm, “Con nhóc này, cháu không nên phá đám cưới của nó, hại nó bây giờ tiến thoái lưỡng nan!”

Cách đám cưới đó đã sắp ba tháng rồi, đây là lần đầu tiên ông Trang dạy dỗ tôi, với người khác tôi đều có thể hét lên rằng tôi không sai, nhưng đối với ông lão, tôi lại không thể! Ông ấy là người già, một tay nuôi lớn cháu trai mình, trải cho cháu trai mình một con đường đầy hoa hồng, bây giờ con đường này đều bị tôi chặn ngang đứt đoạn rồi.

Ông ấy trách tôi cũng là điều đương nhiên! Nhưng lẽ nào ông ấy thực sự không biết rằng Trang Dật Dương không thích Châu Tư Dĩnh sao?

“Ông nội, con trai cháu lẽ nào lại phải chết một cách vô lý vậy sao? Cháu có thể trơ mắt nhìn hung thủ giết con mình kết hôn với bố của nó sao? Cháu không hối hận!” Tôi tuyệt đối không hối hận vì đã phá đám cưới của Trang Dật Dương, nếu bọn họ kết hôn lần nữa tôi sẽ không phá, vì không còn đáng nữa.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.