Yêu Không Thể Yêu

Chương 229



Chương 229

Lúc trước, khi Đào Hiểu Quân xuất hiện, Trần Lệ Nhã đã làm ầm ï một lần, nhưng tiếc là bà ta không nỡ từ bỏ những lợi ích này, những gì có được ở lần này còn ít hơn lần trước. Tôi nhìn bọn họ giãm đạp nhau vì lợi mà phấn khích, có bản lĩnh thì đến giết tôi đây này.

Thứ tôi không sợ nhất bây giờ chính là tính mạng, lao về phía bọn họ khiêu khích, “Các người bình tĩnh như vậy, e là chưa được nghe đoạn ghi âm này rồi!

Con trai của các người, con trai duy nhất của các người, Trang Dật Thần đã bị Châu Tư Dĩnh hạ thuốc triệt sản, chú Trang à, nhân lúc vẫn còn trẻ, mau đi sinh thêm con đi, nếu không sẽ đoạn tử tuyệt tôn đấy!”

“Gô đừng hòng lừa tôi, Dật Thần nói không phải!” Trân Lệ Nhã có chút hoảng hốt, xem ra đã biết chuyện nhưng lại được con trai trấn an!

Ở mặt này tôi lại tin Châu Tư Dĩnh, ra tay dã man như cô ta có thể buông tha cho Trang Dật Thần, người đã ngược đãi cô ta sao? Đương nhiên là không, vì vậy Trang Dật Thần bây giờ chỉ là giữ thể diện mà thôi, khăng khăng không chịu thừa nhận, cùng lắm thì sau này nhận con nuôi, hoặc vẫn có thể ôm một tia hy vọng, thông qua trị liệu để có được con nối dõi.

“Vậy bà đưa con trai bảo bối của bà đi kiểm tra xem! Đến cuối cùng cả người cả của đều mất hết, tuyệt tử tuyệt tôn, đúng là khiến người khác đau lòng.

Lúc nào tự sát nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi đến thưởng thức một chút!” Tôi phải nhìn bọn họ đau khổ thì mới sống tiếp được, bọn họ càng đau khố, con của tôi mới có thể được yên nghỉ.

“Lâm Tĩnh Văn, cô điên rồi, Trang Dật Dương cậu sẽ phải hối hận vì đã lấy phải một người vợ đen đủi như sao chổi thế này!” Trần Lệ Nhã vẫn muốn chửi rủa, nhưng trước ánh mắt của tôi, bà ta có chút sững sờ rời đi. Có lẽ tranh thủ tình hình này, vội vàng quay về nhặt nhạnh thứ gì đó, nhưng muộn rồi, không còn lại gì cải Nhà họ Trang tiêu tan rồi, không phải vân còn Châu Diên Khánh và Khâu Lâm sao? Bệnh tâm thần của Châu Tư Dĩnh được di truyền từ bố cô ta, mẹ cô ta hay ông ngoại cô ta? Quan lớn thế nào, tôi cũng sẽ hạ bệ các người.

Tôi hoàn toàn thờ ơ ngồi trên ghế sô pha, miệng nhai một thứ gì đó mà tôi cũng không biết, tôi vẫn chưa trả được thù, tôi không thể chết.

Dạ Dương quỳ gối xuống trước mặt tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Hủy hoại Trang Thị, hủy hoại công ty của anh khiến em thấy vui sao?”

Giọng nói của anh ấy không vui cũng không buồn, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, cái chết của con gái, đối với anh ấy chắc không là gì cả! Chết đi rồi, đối với anh ấy là bớt đi một gánh nặng vì vậy anh ấy không cần đau buồn.

“Cút!” Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, nhìn ấy anh ấy tôi căm hận, tất cả mọi tai họa đều là do anh ấy mang đến, không có anh ấy, từng đứa con của tôi sẽ không chết.

“Quả Quả là bị cô hại chết!” Dạ Dương đột nhiên bóp cổ tôi, trên mặt tràn đầy sự thù hận, hận đến cực độ, nhưng lại đè tôi xuống làm chuyện đó.

Tôi ở đó cười khanh khách, hoàn †oàn không phản kháng, nhìn đi, đây là người đàn ông mà tôi đã chọn, đến lúc này mà cũng không nhận sai, ngược lại còn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Nhiều năm sau, tôi mới hiểu, hóa ra, đúng là lỗi của tôi!

Sau khi Dạ Dương xả giận xong, anh ấy vứt đơn li hôn lên ghế sô pha, tôi mặc lại quần áo, thẫn thờ ký tên.

Không phải chúng tôi không nên li hôn, mà chúng tôi không nên gặp gỡ, như vậy mới không có những đứa con mang số phận khổ đau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.