Sau những nụ hôn khiến mặt đỏ tim đập,
Tiêu Hữu rốt cuộc cũng thoát khỏi bàn tay của Giản Chiến Nam. Gương mặt
đỏ gay nghiêm túc lùi ra xa, chỉ sợ Giản Chiến Nam lại làm chuyện xấu
nữa. Người đàn ông này, thật là… thật là quá kiêu ngạo rồi.
Lúc Tiêu Hữu đẩy cánh cửa ra thì Lăng
Nguyệt Hồng đã đứng ngay tại cửa, vẻ mặt buồn bực muốn đi vào, cô vội
vàng ôm lấy mẹ nhằm thu hút sự chú ý của bà ”Mẹ! Đồn ăn sáng đã hâm lại
chưa ạ?”
Lăng Nguyệt Hồng không để ý tới con gái, lập tức đẩy cửa bước vào trong. Tiêu Hữu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Lúc định ngăn lại mẹ mình thì đã chậm một bước, cô hoảng hốt nhìn theo
tầm mắt của mẹ vào bên trong. Tất cả đều bình thường, không hề có dấu
vết của Giản Chiến Nam. Tiêu Hữu khó hiểu thầm hỏi trong lòng rằng rốt
cuộc Giản Chiến Nam đang trốn ở nơi nào? Nhưng dù sao trái tim treo lơ
lửng cuối cùng cũng thả lỏng an toàn.
Lăng Nguyệt Hồng nhìn quanh căn phòng
một lượt. Khi không phát điều gì bất thường thì lúc này mới khẽ cốc lên
đầu Tiêu Hữu một cái “Lầm cái gì mờ ám nên giấu diếm đấy?”
”Không có gì mà, chẳng qua là con đang
thay quần áo thôi” Tiêu Hữu cười cười nắm lấy tay mẹ mình bước ra khỏi
phòng ”Bố, cậu, lát nữa chúng ta ra ngoài đi dạo được không ạ? Ở trong
phòng mãi cũng chán lắm”
”Cái gì cũng là con định đoạt cả. Người
đòi ở nhà ngủ là con, muốn đi ra ngoài cũng là con. Con nha, khi nào thì mới trưởng thành được đây hả?” Mẹ tuy mắng nhưng giọng nói vẫn chứa đầy yêu chiều.
Lăng Việt Nhiên mỉm cười đầy vẻ sủng
nịnh, ánh mắt nhìn Tiêu Hữu đều là yêu thương “Ai bảo Mạc Mạc là tiểu
công chúa của nhà chúng ta chứ. Đương nhiên phải cưng chiều rồi. Mau ăn
sáng đi, lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài”
”Cậu! Cháu đã quyết định từ nay về sau sẽ cùng cậu lăn lộn trên giang hồ” Tiêu Hữu nói một câu nghịch ngợm đều khiến cả nhà cười rộ lên. Câu nói của Lăng Việt Nhiên quả thật đúng với ý nghĩ của bố mẹ Tiêu Hữu. Cô quả thật là bảo bối của bọn họ,
bọn họ muốn cẩn thận bảo vệ, chiều chuộng, không muốn để cô bị một chút
thương tổn.
Tiêu Hữu nhanh chóng ăn xong cùng lôi
người nhà ra ngoài, thời gian này thì cũng chỉ có thể đi dạo gần đây một chút. Chơi cả ngày rồi cũng nên trở về thành phố nên mọi người cùng
nhau đi mua chút ít quà về biếu cho hàng xóm láng giềng. Mãi đến xế
chiều mới trở về nhà.
Quay trở lại phòng mình đã không còn
thấy thân ảnh của Giản Chiến Nam, chỉ có một chiếc hộp được trang trí
tinh xảo đặt trên tủ đầu giường. Là món quà của anh mang đến, chiếc nơ
xinh đẹp giống như con bướm đang tung cánh bay đi.
Tiêu Hữu mở hộp ra thì thấy một gói bánh ngọt, là loại bánh rất ngon của một cửa hàng vô danh ở thành phố anh và cô sinh sống. Cô đã từng đến đây ăn vài lần với Giản Chiến Nam, lúc gọi điện cho anh, cô có bảo mình thèm ăn bánh, nhất định khi trở về phải
ghé cửaa hàng đó để mua, không ngờ anh vẫn nhớ ở trong lòng. Môi Tiêu
Hữu không kìm được liền nở nụ cười, cầm lấy một chiếc bánh ăn thử, vị
ngọt từ miệng vào tận trong lòng. Trái tim cũng trở nên ấm áp,, ngọt
ngào.
Tình yêu cũng tựa như chiếc bánh ngọt này, mang theo mùi sữa, ngọt mà không ngấy, mỹ vị động lòng người.
*******
Kì nghỉ quốc khánh cuối cùng kết thúc,
Tiêu Hữu và người nhà cũng phải trở về thành phố. Bố bắt đầu đi làm, mẹ thỉnh thoảng lại đi đánh mạc chược, còn cậu thì giống như dân thất
nghiệp. Nhưng là khi cậu trở về không bao lâu đã mua nhà mua xe, còn cô
vẫn phải tiếp tục sự nghiệp học hành.
Có điều lúc Tiêu Hữu trở về nhà mới biết Giản Chiến Nam phải bay ra nước ngoài, cả hai chưa kịp gặp mặt liền
cách xa nhau khiến cô có chút thất vọng. Tiêu Hữu khẽ thở dài ra tiếng,
hơn một tuần rồi mà anh vẫn chưa về, chỉ thông qua điện thoại thì cô mới có thể nghe thấy tiềng nói trầm ấm của anh.
Hơn nửa tháng, hai người cũng chỉ tranh
thủ giờ ra chơi để gặp mặt, thậm chí cũng chưa kịp nói gì đã phải tách
ra. Con người đang yêu chỉ cần gặp nhau một lát cũng đã là đủ lắm rồi.
Mấy ngày nay đi học, có lúc là bố, lúc
thì là cậu đưa đón. Khi cậu xuất hiện trước cổng trường luôn kèm theo
những tiếng hét chói tai của các nữ sinh. Thậm chí còn có rất nhiều
người mặt dày nhờ cô gửi thư tình cho cậu. Qua chuyện này liền có thể
nhận thấy sức hấp dẫn của cậu mạnh bạo đến thế nào. Cô luôn mang vẻ mặt
ai oán nói với Lăng Việt Nhiên “Cậu à! Sao cậu lại đẹp trai như vậy chứ? Ông trời quả là không có công bằng chút nào cả, những nam sinh trường
cháu phải làm sao bây giờ?”
Cậu không nói, chỉ đưa tay xoa xoa mái
đầu cô. Đang lúc cậu còn tự hào cho cái vẻ ngoài của mình, cô liền tranh thủ cơ hội xin xỏ cậu, mang bộ mặt nũng nịu ra mà dùng ‘tiểu nhân kế’,
vì cậu mà cô gặp rắc rối với các nữ sinh trong trường cho nên cậu phải
đưa cô đi ăn mì hoành thánh.
Cậu vẫn giống như trước rất thương cô,
chiều cô vô điều kiện, Tiêu Hữu không cảm thấy có gì là không ổn. Mấy
ngày nay sống chung với cậu đã có lại cảm giác thân thiết trước kia.
Ngày thứ bảy, Tiêu Hữu hơi cao hứng bởi
vì hôm nay là ngày Giản Chiến Nam trở về. Vừa lúc bố không có nhà, cậu
cũng không có ở đây, mẹ lại đi đánh mạc chược, cô làm xong bài tập liền
ra khỏi nhà đến sân bay để đón anh. Lúc cô tới là vừa vặn ba giờ bốn
mươi, Tiêu Hữu đứng ngay khu vực đón người thân của sảnh sân bay. Tâm
trạng có chút lo lắng, có chút chờ mong, thời gian chậm chạp nhích từng
giây, cuối cùng cũng tới bốn giờ.
Cô sắp được gặp Giản Chiến Nam rồi. Tiêu Hữu dáo dát tìm kiếm bóng hình anh trong biển người mênh mông kia. Cho
dù chờ đã thật bao lâu, thân ảnh cao lớn thân thuộc kia cũng chịu xuất
hiện trong tầm mắt của cô, bộ vest màu đen, chiếc áo sơ mi bên trong màu trắng, mái tóc được chải cẩn thận, tỉ mỉ, cả người anh toát lên khí
chất lạnh lùng, mê hoặc nổi bật giữa đám đông.
Tiêu Hữu vui mừng vẫy vẫy tay và gọi tên anh. Ánh nhìn của anh cuối cùng cũng dừng lại trên người cô, mắt hai
người giao nhau trên một đường thẳng, Tiêu Hữu nhìn thấy mặt anh rõ ràng hiện lên một tia cảm xúc gì đó rất khó đoán.
Giản Chiến Nam nhìn thấy Tiêu Hữu đột
nhiên xuất hiện ở sân bay, tim anh rung động một chút. Anh vội vàng bước nhanh đến bên cạnh và ôm chầm lấy cô vào lòng, cúi đầu hôn lên hai gò
má mịn màng của cô, đôi mắt đen tham lam ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn.
Môi hơi cong lên, anh thật rất cao hứng vì cô gái này đã tới tận đây đón anh ”Tới đón anh à?”
”E hèm!” Tiêu Hữu học theo giọng điệu
của anh, khuôn mặt nhỏ xinh mang theo nụ cười, cánh tay nhỏ bé choàng
lên vai anh, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt mà cô nhung nhớ không dám nháy
mắt.
Giản Chiến Nam cúi đầu thì thầm bên tai cô ”Nhớ anh à?”
”Anh sẽ để cho em một cơ hội nói thật
với lòng mình” Giản Chiến Nam tà mị cười, rõ ràng câu nói này lại mang
hàm ý khác. Anh vừa nói vừa ôm eo cô ra phía lối thoát của sân bay,
người của anh đã chờ ở bên ngoài.
Tiêu Hữu bị Giản Chiến Nam ôm lấy, vừa xoay người đi được hai bước đã nghe thấy có người gọi phía sau ”Mạc Mạc!”
Giọng nói quen thuộc chứa lẫn sự nghiêm
nghị khiến tim Tiêu Hữu đánh thót một cái, bàn tay cô nắm chặt khẩn
trương đến xuất mồ hôi. Cô còn chưa quay người lại đã có hai bóng người
vừa vội vã vừa tức giận chặn lại đường đi của cô.
Tiêu Hữu lo sợ không yên nhìn hai người đàn ông trước mặt, tâm cô lặng đi, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc ”Ba, cậu…”
Gương mặt ba cô xanh mét, tức giận nhìn
Giản Chiến Nam và Tiêu Hữu ”Ngươi… Các ngươi…. Mạc Mạc, theo ba về nhà,
về sau không cho phép con gặp hắn ta nữa, con đã nghe thấy chưa, lời của ta con cũng không nghe à?”
“Ba… Ba đừng tức giận… Con xin lỗi” Tiêu Hữu sợ hãi nói, là cô không tốt, gạt ba mẹ đi yêu Giản Chiến Nam. Nhưng cô thực sự thích, rất thích anh, trong lòng cô tràn đầy hình ảnh của
anh, cô không muốn chọc bố mẹ tức giận, nhưng cũng không muốn cùng Giản
Chiến Nam tách ra. Tiêu Hữu đau lòng cùng thống khổ, mâu thuẫn, không
biết phải làm như thế nào để ba cô không có định kiến với Giản Chiến
Nam.
Ba Tiêu Hữu tức giận nói với Giản Chiến
Nam ”Giản chủ tịch, tôi đã cảnh cáo từ lúc trước rồi, tôi không đồng ý
cho anh cùng với Mạc Mạc kết giao, cho nên xin anh từ sau đừng đến quấy
nhiễu cuộc sống của con gái tôi nữa”
” Ba….” Hai người đàn ông này đều rất
quan trọng, một người là người ba mà cô kính trọng nhất, một người là
người mà cô đem lòng yêu thương, cô không muốn bọn họ đối địch với nhau.
”Mạc Mạc, cùng ba trở về nhà” Ba Tiêu
Hữu nhìn thấy cô bị Giản Chiến Nam ôm lấy liền căm hận ra lệnh, không
thèm quan tâm tới phản ứng của con gái, con gái là của ông, ông có quyền quản lí hành vi của nó.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Giản Chiến Nam
lãnh khốc, đôi mắt đen hơi thâm trầm, anh không buông cô ra mà ngược lại còn ôm chặt hơn, giọng lạnh lùng nói ”Bác Mạc, cháu đã kết giao với Mạc Mạc rồi, vì vậy chuyện bác yêu cầu, xin thứ lỗi, cháu không thể đáp ứng được”
” Anh…!” Ba Tiêu Hữu tức giận nhìn về phía cô, nói ”Con có cùng ba về nhà hay không?”
Lăng Việt Nhiên nhìn thấy Giản Chiến Nam và Tiêu Hữu thân mật đứng cạnh bên nhau, khuôn mặt cậu xuất hiện một
tia cảm xúc khó đoán, nhưng khi trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt
của cô anh không kìm được mà đau lòng, nhẹ nhàng cất giọng xoa dịu anh
rể “Anh rể! Anh đừng làm Mạc Mạc sợ hãi, có chuyện gì để về nhà rồi nói
sau”
Lời nói xuất phát từ tâm của Giản Chiến
Nam rõ ràng mang ý tức giận khi ba cô cấm anh qua lại cùng Tiêu Hữu, ông chỉ cần nghe thoáng qua thì trong lòng hiểu ra ngay. Lăng Việt Nhiên
cũng vậy, chỉ có Tiêu Hữu đang tâm hoảng ý loạn nên chỉ đứng đờ ở nơi đó nghĩ cách mong làm ba nguôi giận.
”Anh Nam! Em về nhà với ba trước, anh trở về đi được không?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Giản Chiến
Nam không mang theo tia cảm xúc nào, anh hơi bực mình với ba cô nhưng do không muốn làm cô khó xử bèn nói “Yêu là chuyện giữa hai người chúng
tôi, tôi hy vọng ân oán của người khác đừng liên lụy đến tôi và Mạc Mạc, đối với chúng tôi như vậy là không công bằng” Lúc Giản Chiến Nam nói
chuyện, ánh mắt anh như xẹt lửa nhìn lướt qua Lăng Việt Nhiên.
Sắc mặt Lăng Việt Nhiên chợt thay đổi,
cuối cùng chỉ là nhợt nhạt cười ”Giản chủ tịch lo xa rồi, chúng tôi một
người là ba, một người là cậu của Mạc Mạc, tât nhiên sẽ làm mọi thứ vì
cô ấy, chuẩn bị cho cô ấy một bàn đạp tốt nhất và không bao giờ làm ảnh
hưởng đến hạnh phúc của cô ấy”
Giản Chiến Nam lạnh lùng cười từ chối
cho ý kiến, không chào Lăng Việt Nhiên và ba cô mà chỉ thì thầm bên tai
Tiêu Hữu ”Về nhà đi, cho dù có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không buông
tay em ra” Hy vọng em cũng vậy. Tất nhiên câu cuối chỉ là Anh đặt ở
trong lòng.
Giản Chiến Nam quay lưng bước đi, bóng
hình cao lớn khuất dần trước tầm mắt Tiêu Hữu. Ba cô đột ngột cất tiếng
nhắc nhở “Mạc Mạc! Con theo ba về nhà! Việt Nhiên, em ở lại đón Vương
tổng, mọi chuyện đành giao lại cho em”
Lăng Việt Nhiên gật đầu “Anh rể an tâm”
Tiêu Hữu theo ba về nhà, trong lòng bất
an, ba đã bỏ dở công việc. Ông ngồi trên ghế sô pha, mẹ Tiêu Hữu từ
trong phòng bước ra nhìn thấy vẻ mặt bất an của cô, lại nhìn thấy gương
mặt tức giận đến đỏ bừng của chồng liền nhíu mày đầy vẻ khó hiểu hỏi
”Làm sao vậy? Hai người một lớn một bé sao lại trở về cùng nhau vậy?”
Ba Tiêu Hữu không có thời gian tào lào với vợ mà tức giận chỉ vào Tiêu Hữu nói “Con đã qua lại với cậu ta từ trước đến giờ sao?”
Tiêu Hữu cúi đầu tỏ vẻ nhận sai nói ”Ba! Con xin lỗi. Ba đừng tức giận được không? Con biết lén lút qua lại với
anh Nam là không đúng, nhưng con thật sự thích anh ấy. Ba, vì sao nhất
định phải ngăn con qua lại với anh Nam?”
”Thích? Con biết thích là thế nào hay
không?” Ba Tiêu Hữu tức giận đứng bậc lên khỏi ghế ngồi ”Ba không cho
hai đứa qua lại, từ nay về sau con cũng không được gặp mặt cậu ta nữa,
biết chưa?”
Trong mắt cô đong đầy nước mắt ”Vì sao?
Ba, chẳng lẽ con không thể thích người mình thích sao? Sao ba lại bắt
bọn con chia tay?” Tiêu Hữu nói xong, trong lòng bồng nhớ đến lời nói
lúc chiều của Giản Chiến Nam “Là vì ba và anh Nam có ân oán sao? Rốt
cuộc ân oán đó là gì để giờ đây khiến ba phải chia cách bọn con?”
”Câm miệng!” Ba cô tức giận đến nổi gân
xanh đầy mặt, ông gân cổ quát lớn “Ta chỉ hỏi con một câu, có chia tay
với nó không? Con là con gái ta, nếu chẳng phân biệt được đúng hay sai
thì sau này đừng bước vào cái nhà này nữa!”
Lăng Nguyệt Hồng lo lắng nhìn Tiêu Hữu
cùng chồng đang hồi quyết liệt bèn đứng ra khuyên giải ”Kìa ba nó, có
chuyện gì từ từ nói không được hay sao?”
”Nói cái gì, nó bị ma ám rồi, thằng đó
thì có gì tốt?” Ba Tiêu Hữu tức đến nỗi ngực phập phồng ”Con không chịu
nghe lời ta nói có phải hay không?”
” Con… con… con bé này, tức chết ta” Ba cô nói xong hất tay quay đầu rời khỏi phòng khách, bước vào phòng ngủ ông dập mạnh cửa.
Tiêu Hữu không nói nên lời, cô phải làm
sao bây giờ? Tại sao lại bắt cô phải lựa chọn, vì sao? Một bên là người
thân cô kính trọng nhất, một bên là anh Nam cô yêu nhất, cô phải lựa
chọn cái gì đây?
Nước mắt từng giọt rơi xuống, một trái tim luôn không biết lo nghĩ giờ đã bắt đầu đau thắt.