Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 25



Edit + Beta: Phi Phi

Tiêu Hữu chạy trong vô vọng, không có định hướng rằng mình sẽ đi nôi nào. Giờ phút này cô chỉ muốn cách Giản Chiến Nam càng xa càng tốt. Cô không phải cái bóng, không cần phải là thế thân của người con gái khác.

Mỗi lần hình ảnh anh và Giang Nhã đứng bên cạnh nhau xuất hiện, rồi hình ảnh anh nắm tay cô cùng nhau dạo phố hằng đêm, trước mắt một lần lại một lần càng thêm châm chọc. Bước chân cô rối loạn, tâm đau đến muốn nổ tung thành từng mảnh. Cô tắt di động, lại nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Giản Chiến Nam phía sau.

“Mạc Mạc!”

“Mạc Mạc!”

Từng được nghe anh gọi cô bằng cái tên như thế, cũng từng là một loại ngọt ngào… mà nay, ngay cả việc anh gọi tên cô cũng là một sự châm chọc, một loại đau đớn khiến lòng cô tên tái.

Cô phải tránh xa anh, không muốn nhìn thấy anh. Tiêu Hữu mở đại một cánh cửa đi vào, hoảng hốt đóng chặt lại. Cả người cô vô lực trượt dài xuống dưới đất, tay bịt chặt miệng, không cho chính mình khóc ra thành tiếng, nén đau, ngực như muốn vỡ tung ra.

Tiếng gọi ầm ĩ của Giản Chiến Nam dần dần biến mất, tiếng bước chân cũng đã đi xa, anh không tìm thấy cô. Tiêu Hữu cuối cùng không chịu nổi, thất thanh khóc to thành tiếng.

“Ê! Cô cho tôi là người chết hả?” Tốt xấu gì cũng có một đám người ở trong này. Anh là người ở đây, bị coi như vô hình không nói, cô là người ngoài tiến vào khóc cái gì khiến ai cũng bị quấy rầy, vẻ mặt người đàn ông tràn đầy tức giận.

Tiêu Hữu bị thanh âm bá đạo gây hoảng sợ, cô nén tiếng nấc nhìn về phía người đàn ông phía trước. Tầm mắt bị nước mắt làm mờ nhạt, người đàn ông đang nằm trên giường đối diện, lông mày đen rậm, gương mặt anh tuấn. Một cánh tay đang bị bó bột trắng, một tay đang cầm cái bô, còn có một cái “…” màu đen nằm ở trên mặt đất. ( Phi Phi: Ta nghĩ “…” là quần lót của nam nhân a. Chứng tỏ anh chàng này đang trong tư thế bán nude. Thật ngưỡng mộ chị Mạc, chị ấy có thể ngắm “tiêu cự” của soái ca. Haizzz… Ước gì mình được như cô ấy *đỏ mặt* )

Tiêu Hữu dần dần chỉ còn xót lại tiếng thút thít, nhưng mà thực rất khó chịu trong người.

Vật đen đó là cái gì vậy?

Cô sao lại ở trong này?

Người đàn ông đó là ai nha?

“Thế nào, ngắm đủ chưa, chưa thấy vật ấy của đàn ông bao giờ hả?” Người đàn ông trầm giọng, tiểu huynh đệ của anh ta đang cần giải quyết chuyện đại sự của đời người thì lại bị nha đầu này nhìn chăm chú, thế nhưng… nó không biết xấu hổ lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, hướng thẳng lên trời. ( Phi Phi: Ối mẹ ơi! )

Tiêu Hữu nín khóc, mà phải nói là khóc không ra nước mắt. Cảnh tượng trước mặt cũng khiến cô giật mình đứng thẳng lên “Anh… anh… biến thái”. Nói xong cô xoay người bỏ chạy. Hôm nay cô thật chật vật, tâm bị thương trầm trọng mà mắt cũng phải chịu nhiều châm chọc của người đời nữa.

Người đàn ông nhìn theo bóng dáng Tiêu Hữu chạy đi, muốn trút giận cũng không kịp. Dám bảo anh biến thái? Anh chỉ có một tay có thể cử động, không phải đang cầm bô hay sao, có muốn che chắn cũng làm không kịp tốc độ của cô. Tiểu huynh đệ của nhà anh càng đáng thương hơn, bị cô phi lễ, anh còn chưa tính sổ mà cô còn dám lớn tiếng bảo anh biến thái?

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Quần áo Giản Chiến Nam tặng… vứt bỏ

Vòng tay tinh xảo Giản Chiến Nam tặng… vứt bỏ.

Mái tóc do Giản Chiến Nam đưa đi làm… cắt bỏ.

Giản Chiến Nam tặng chiếc hộp nhạc… gắt gao nắm trong tay. Chỉ cần nới lỏng bàn tay, nó sẽ rơi vào trong thùng rác, nhưng mà cho dù cô có cố gắng thật lâu, thật nhiều, vẫn không nỡ vứt chúng. Cuối cùng đành để chúng trong một góc nhà kho rồi tập cách quên đi, làm cho nó mốc meo… quá khứ…

Tiêu Hữu nhìn chính mình trong gương, lọn tóc dài đáng yêu dài ngang eo giờ đã ngắn hơn vai. Cầm lấy chiếc gương nhỏ trên bàn nhìn thật sâu, thật lâu. Như vậy… sẽ không còn một hình dáng của Nhã Nhi bên trong cô. Cô là Tiêu Hữu, Mạc Tiêu Hữu, không phải bất kỳ ai khác, cô chính là cô, không phải cái bóng cũng chẳng phải thế thân.

“Mạc Mạc” Mẹ cô vừa đi chợ về, nhìn thấy con gái như vậy, dường như không thể nào kìm được sự sợ hãi liền kêu to một tiếng “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại biến mình thành bộ dáng đáng sợ này?” Lăng Nguyệt Hồng ôm Tiêu Hữu vào trong lòng ngực.

Cô nhìn mẹ, giọng nói có chút mơ hồ, lạc lõng giữa thế giới “Mẹ à, về sau con sẽ chỉ làm con gái của ba mẹ, không làm bất cứ một ai khác nữa, con là Mạc Mạc, không phải kẻ khác, con là Mạc Mạc, được không hả mẹ?”

Lăng Nguyệt Hồng đau lòng không nói thành lời, bà đem con gái ôm thật sâu vào trong ngực, siết đôi bàn tay gầy gò thật chặt “Mạc Mạc vốn là con gái của ba mẹ, vốn là con gái độc nhất vô nhị của ba mẹ, không thể nào trở thành người khác được. Mạc Mạc! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mẹ nghe nào”

Tiêu Hữu vòng tay ôm lấy mẹ mình, cổ họng thật đau, giọng khàn khàn không bật được tiếng. Thế nhưng cô lại cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, gằn từng tiếng khó nhọc “Mẹ, người anh Nam thích không phải Mạc Mạc, là Nhã nhi của anh ấy, là Giang Nhã. Mạc Mạc chẳng qua chỉ là giống cô ấy mà thôi. Mẹ, Mạc Mạc đã thức tỉnh rồi… cho nên, về sau con sẽ chỉ làm Mạc Mạc. Con sẽ cố gắng đứng lên, cho nên mẹ không cần phải lo lắng… Mẹ… tối nay con có thể ngủ cùng ba mẹ được không? Mạc Mạc cảm thấy thật lạnh… mẹ… có được không?”

Lăng Nguyệt Hồng đau lòng nấc lên từng tiếng theo nhịp điệu câu nói của con. Bà chỉ có thể ôm chặt thân thể lạnh lẽo của Tiêu Hữu hơn để truyền cho cô một chút ấm áp, một chút tình thân của người mẹ, có như thế cô mới không cảm thấy lạc lõng, cho dù cả thế giới có quay lưng lại với cô thì người mẹ này vẫn sẽ đứng bên cạnh cổ vũ đứa con đáng thương đi hết chặng đường gian nan còn lại của cuộc đời.

Bà biết Tiêu Hữu rất yêu Giản Chiến Nam, nhưng nghe những gì cô nói trong tiếng nấc bi thương, bà cũng đoán ra được phần nào câu chuyện. Tình yêu của Tiêu Hữu đã bị tổn thương hoàn toàn. Trong lòng bà tự trách bản thân, do mình không bảo vệ được con gái, khiến cho nó trở nên bất lực như thế này. Nếu mình kiên quyết hơn một chút thì mọi chuyện có lẽ đã khác xa hiện tại.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Buổi tối, Tiêu Hữu sốt cao, miệng không ngừng nói mớ những cau không đầu không đuôi. Ba cô biết đại khái mọi chuyện thông qua vợ mình bèn tức giận không thôi. Ông có một cô con gái bảo bối duy nhất, luôn lo lắng, giữ ở trong tay sợ mất, nâng như trứng hứng như hoa, thế nhưng vẫn xảy ra tình trạng khốn kiếp này.

Giản Chiến Nam, anh rốt cuộc đừng hòng nghĩ tới chuyện tiếp cận con gái của ông một lần nào nữa.

Mắt Lăng Nguyệt Hồng đã đỏ hoe “Ba nó, làm sao bây giờ, Mạc Mạc liệu có chuyện gì không?”. Con gái bà nuôi bà biết, nó vốn là một cô gái khỏe mạnh, hồn nhiên, từ nhỏ tới lớn chưa từng bị tiêm, chưa từng uống thuốc, ngoại trừ phòng dịch. Thế mà giờ đây nó lại nằm liệt giường không chút sức sống.

Ba Tiêu Hữu đem cô ôm lấy vào ngực, trấn định nói “Đưa con đi bệnh viện”

Mạc Mạc mơ màng, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt góc áo sơmi của ba, khóc van, cầu xin “Ba à, Mạc Mạc không muốn nhìn thấy anh ấy, ba à… Mạc Mạc không cần đi bệnh viện, Mạc Mạc muốn ở nhà…”

“Con gái ngoan, nghe lời, tới bệnh viện, ba sẽ bảo vệ con, sẽ không để cho hắn ta xuất hiện trước mặt con. Nếu hắn dám đến, ba nhất định sẽ không để yên cho hắn ta”

Tiêu Hữu lúc này mới im lặng, tùy ý để ba mẹ đưa mình tới bệnh viện.

Ba cô sẽ bảo vệ cô.

Mẹ yêu nhất là cô.

Cô chính là Mạc Mạc, là con gái ngoan của ba mẹ… không phải là một ai khác… không phải…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.