Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 42



Tiêu Hữu nghe được lời nói của dì, tâm luống cuống xen lẫn rối loạn. Cầm Tử lại càng hoảng sợ, ngày vui mà làm sao lại xảy ra loại chuyện này chứ? Dì Tiêu Hữu dùng hết vốn liếng ngôn ngữ ra giải thích, cô cùng Cầm Tử liền hiểu, Lăng Việt Nhiên không phai bị cảnh sát bắt đi mà do hai người đàn ông lạ mặt mang đi.

Là bắt cóc sao? Tiêu Hữu bị cái ý niệm này làm cho hết hồn, trong lòng cũng bị sợ hãi lấp đầy,thân ảnh hốt hoảng hướng cửa phóng đi. Cô đưa tay mở cửa, vội vội vàng vàng thế nào mà cả người lại đâm vào một lồng ngực cứng rắn.

Lòng như lửa đốt bị ngăn lại đường đi, rất là phiền não, ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng nảy lại mang theo căm tức nhìn về người trước của. Ánh mắt cô chạm phải một một đôi mắt đen lạnh lùng, Tiêu Hữu kinh hãi lui về sau hai bước. Giản Chiến Nam? Hắn làm sao lại đến đây? Rốt cuộc thì hắn muốn làm cái gì? Câu xảy ra chuyện có phải liên quan tới hắn không? Bước chân đang lui về phía sau lại chuyển thành đi tới, cô đưa tay kéo lấy Giản Chiến Nam “Cậu tôi có phải do anh cho người ta mang đi hay không? Anh… anh muốn làm cái gì?”

Sắc mặt hắn thật bình tĩnh, con ngươi tĩnh mịch nhìn không đến đáy. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia, nhìn gương mặt cô được trang điểm tinh xảo, áo cưới màu trắng, giống như một tiên tử xinh đẹp trên trời, lại giống như một tinh linh quấy nhiễu tâm tính người khác.

Áo cưới trắng noãn không tỳ vết, nhưng mà ở trong mắt của hắn cũng chỉ là một đoàn hỏa khiến hắn tức giận. Cô tại sao có thể vì người đàn ông khác mà mặc vào chiếc áo cưới này? Vẻ đẹp của cô, ánh mắt kinh hoảng sợ hãi như thế của cô, nhưng cũng là vì một người khác.

Tâm tình của hắn, rất tệ, nhưng chỉ là thản nhiên nói “Lo lắng cho hắn như vậy sao?”

Mạc Tử Di nhìn Tiêu Hữu cùng Giản Chiến Nam, nghe giọng điệu của cháu mình, tựa hồ cùng người trước mắt có ân oán, bà tỉnh táo nói “Bất kể cậu là người nào, nếu như người là do cậu mang đi, tôi hi vọng cậu đem người thả về. Có chuyện gì thì nói rõ ràng, nếu không chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát xử lý”

Cầm Tử tức giận nhìn Giản Chiến Nam. Người đàn ông này tại sao lại có thể như vậy? Bởi vì Tiêu Hữu có dáng dấp giống như người yêu cũ liền trăm phương ngày kế nghĩ cách tiếp cận cô ấy, lừa gạt tình cảm của cô ấy, sau đó quay đầu về bên cạnh người cũ, hôm nay thế nhưng lại muốn làm cái gì nữa? Nghĩ vậy, Cầm Tử tức giận hô “Ngài sao cứ muốn phá hỏng cuộc sống của Tiêu Hữu như vậy? Ngài tổn thương cô ấy còn chưa đủ sao?”

“Báo cảnh sát? Cứ tự nhiên” Giản Chiến Nam lạnh lùng nói “Mạc Mạc! Em có biết tội trạng trùng hôn sẽ phán án tù bao lâu không? Có khi là phải hai năm trở lên… Nếu như em muốn hắn ta ở trong tù đợi mấy năm thì có thể đi báo cảnh sát”

Lòng Tiêu Hữu đột nhiên trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trong mắt cũng có mờ mịt cùng tức giận. Cô gắt gao nhìn chằm chằm Giản Chiến Nam “Anh… có ý gì? Ai trùng hôn?”

“Muốn biết?” Giản Chiến Nam dịu dàng, mỉm cười vô hại, bàn tay to lớn bao quanh bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Tiêu Hữu lôi cô đi ra ngoài. Mạc Tử Di cùng Cầm Tử ngăn lại đường đi “Ngài muốn mang Mạc Mạc đi đâu?”

Giản Chiến Nam liếc mắt nhìn Mạc Tử Di cùng Cầm Tử, lại trầm giọng nói với Tiêu Hữu “Em không phải là rất lo lắng cho hắn sao? Anh đưa em đi gặp hắn, muốn đi hay không?”

Tiêu Hữu chần chờ, khẩn trương, lại sợ hãi. Mạc Tử Di dù sao cũng là người lớn tuổi, không giống với Tiêu Hữu cùng Cầm Tử, hai người này đã sợ thì không biết phải làm sao. Bà thấy Giản Chiến Nam cũng không phải là nhân vật đơn giản, nhưng Tiêu Hữu tuyệt đối không thể bị thương tổn. Giờ phút này cô muốn trước tiên phải bảo vệ cháu gái, kiên quyết nói “Mạc Mạc sẽ không đi cùng ngài, chúng tôi sẽ báo cảnh sát xử lý, hi vọng ngài lập tức thả người”

Giản Chiến Nam buông tay Tiêu Hữu ra, vô vị nói “Được thôi. Em không đi theo anh thì cứ việc đi báo cảnh sát” Giản Chiến Nam nói xong, xoay người rời đi, bước chân vững vàng, ưu nhã, không nhanh không chậm, bóng lưng cao lớn rắn rỏi, lại làm người khác cảm giác bị áp bách.

Tiêu Hữu nhìn bóng lưng của Giản Chiến Nam, nghĩ tới lời nói mới rồi của hắn, theo bước chân rời đi của hắn dần dần cách xa cô, lòng Tiêu Hữu cũng từng bước một lọt vào khoảng không sợ hãi, hốt hoảng. Cô không thể, không thể hại Lăng Việt Nhiên được. Đây tất cả đều là nhắm vào cô. Thế lực cùng năng lực của Giản Chiến Nam, cô đều hiểu. Câu thật vất vả mới từ trong bóng ma quá khứ đi ra ngoài ánh sáng, nếu như lần này lại xảy ra chuyện, cô nhất định đã phụ lòng của mẹ “Tôi đi với anh!” Tiêu Hữu dùng hết hơi sức kêu, tâm lại cực kỳ đau.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tiêu Hữu cuối cùng cũng cùng đi với Giản Chiến Nam, hôn lễ cứ như vậy bị chấm dứt. Vốn là mong đợi, vui sướng, cũng hóa thành bọt nước, cục diện rối rắm chỉ có thể để lại cho Mạc Tử Di cùng Cầm Tử tới lo liệu.

Dọc theo đường đi, ai cũng không có mở miệng nói chuyện. Tiêu Hữu theo Giản Chiến Nam đi tới một khu nhà cao cấp. Lúc vào thang máy, những người khác thỉnh thoảng lại nhìn cô cùng Giản Chiến Nam, một người anh tuấn lạnh lùng, một người áo cưới mỹ lệ với gương mặt mang nét sợ hãi kinh hoảng, làn da trắng bệch lẫn nhợt nhạt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với cặp đôi này?

Thang máy chạy đến tầng thứ 18 thì dừng lại, Giản Chiến Nam lôi kéo tay Tiêu Hữu ra khỏi thang máy. Đứng trước cửa căn nhà đầu tiên, hắn móc chìa khóa ra mở cửa đi vào, giờ khắc này, cô lại có chút sợ, bước chân chần chờ. Hắn quay đầu lại nhìn cô, đôi lông mày anh tuấn có chút không vui nhíu chặt lại, dùng lực trong tay lôi cô đi vào, đóng cửa.

Tiêu Hữu vô tâm quan sát căn nhà, chẳng qua là vội vàng tìm kiếm thân ảnh Lăng Việt Nhiên, cho đến khi Giản Chiến Nam kéo cô lên trên lầu, cô mới nhìn thấy Lăng Việt Nhiên. Hắn ngồi trên ghế sa lon rất thống khổ, trên đất một mảnh hỗn độn, khay trà rơi xuống đất, trái cây lăn đầy khắp nơi. Chỗ khác trên ghế sa lon, một cô gái ngồi co rúc, chính là Giản Thần Hi, trong ngực của cô còn có một đứa bé gái rất nhỏ đang mang theo ánh mắt bất an cùng sợ hãi nhìn bọn họ. Nhìn thấy Giản Chiến Nam, đứa bé run rẩy kêu lên một tiếng “Bác hai”

Bác hai?

Con gái của Giản Thần Hi sao?

Đầu óc Tiêu Hữu một mảnh hỗn loạn “Việt Nhiên…!”. Cô nhẹ giọng kêu, muốn bước đến bên cạnh hắn nhưng lúc này Lăng Việt Nhiên lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy thống khổ nhìn thẳng vào mắt cô, cặp mắt đầy tia máu, hồng hồng mảnh, tất cả đều là thống khổ cùng mê mang.

Cô chưa từng thấy qua hình ảnh của hắn như vậy bao giờ. Trong ấn tượng, Lăng Việt Nhiên tựa hồ không có cảm xúc mừng rỡ, cũng không có sầu lo, luôn là dịu dàng như ngọc, chưa bao giờ biết luống cuống. Lúc này, hắn làm sao? “Cậu! Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ! Ba không quan tâm chúng ta là bởi vì cái cô này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.