Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 83



Mạc Mạc lục tìm tiền và di động của Ngô Thiệu Hùng vì giờ đây trên người cô nhất xu dính túi, sau khi lên bờ việc đầu tiên cô làm là tìm nơi để thoát được Ngô Thiệu Hùng và gọi điện thoại cho Tô Thiệu Cẩn, cô muốn chính Tô Thiệu Cẩn nói cho cô biết giờ đây có bao nhiêu người đe dọa đến cậu nhỏ, đã bắt được hay chưa?

Tô Thiệu Cẩn bất ngờ nhận được điện thoại của Mạc Mạc nhưng lại không có thời gan để nói chuyện với cậu nhỏ, chỉ cầu mong cậu nhỏ mau chóng nói cho cô biết, lúc trước Tô Thiệu Vẩn gọi điện tới cho công an thành phố C, 9 ngày trước có ba người bị tình nghi đã bị bắt, còn có tin đăng lên báo.

Mạc Mạc nghe Tô Thiệu Cẩn nói xong thì tắt điện thoại, 9 ngày trước đã bị bắt, nhưng 9 ngày đó cô đều ở trên đảo nên tin gì cũng không biết, cái gì mà vì an toàn của cô, cùng lắm cũng chỉ là một cái cớ của Giản Chiến Nam mà thôi, nguy hiểm đã sớm không còn nữa, nhưng hắn cũng không thả cô đi, còn thêm 3 người bảo vệ cô, không bây giờ mà nói thì chắc là dùng để giám sát cô, giam lỏng cô, điều hắn muốn là nhốt cô lại không cho cô rời đi.

Mạc Mạc đi tới cửa hàng báo ven đường, lập tạp chí để xem, cô muốn xem tin quan trọng, nhưng tin 9 ngày trước giờ đã trở thành quá khứ, tìm sao cũng không ra, lúc Mạc Mạc định không tìm nữa thì bị một tiêu đề hấp dẫn, trái tim run sợ như bị đè nặng khiến không thở nổi, tay cầm quyển tạp chí lên, cô nhìn rõ gương mặt trang bìa là Giản Chiến Nam, mà trong lòng hắn đang ôm một cô nàng thiên kim tiểu thư, tiêu đề được in rất lớn, Tổng giám đốc tập đoàn hồng nghiệp Giản Chiến Nam ly hôn chớp nhoáng lại có niềm vui mới.

Chữ có thể viết bậy, nói lung tung nhưng sự thân mật của Giản Chiến Nam và cô gái đó không hề giả tạo, hắn ôm cô ta trong lòng, hắn đẹp trai tao nhã, cô xinh đẹp như ngọc, cướp đi bao ánh mắt của mọi người. Nhưng Mạc Mạc lại bình tĩnh khác thường, không còn sự đau đớn bén nhọn, không có nước mắt, chỉ có nụ cười trào phúng, từ từ thả tạp chí xuống, nhưng trong lòng lại ngổn ngang cảm xúc nói không nên lời.

Xoay người lại, cô đưa hai tay lên che kím mặt, hít mộng hơi, day day đầu rồi ngẩng đầu lên, nhìn người lui tới, nhìn dòng xe như nước chảy, không hiểu sao bản thân mình lại có thể sống thành như thế.

Yêu đương rồi chia tay, mất đi người thân, mất đi học hành, sống chết, rồi lại mất đi đứa bé, kết hôn, ly hôn, đau thương chồng chất, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, muốn bắt đầu lại lần nữa, nhưng hắn lại hủy diệt luôn cả hy vọng của cô, thật sự cô rất mệ mỏi, rất mệt….

Bệnh viện.

Mẹ Giản cười haha nằm nửa người trên giường bệnh, tuy sắc mặt không được khỏe lắm nhưng khí sắc cũng không kém trước kia cho lắm, bà vui vẻ nhìn con trai, cháu trai và con dâu Lạc Thi tương lai, đây mới là người con dâu trong cảm nhận của bà, biết tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng lương thiện, xuất thân cao quý, nhìn cô gái với đứa con trai của mình như thế cho dù có chết bà cũng cam lòng.

Lúc đầu biết được Giản Chiến Nam và Mạc Mạc ly hôn, bà còn không tin, còn cho là con trai giả vờ ly hôn để lừa bà già như bà, nhưng khi bà sắp xếp cho con trai và Lạc Thi gặp gỡ thì Giản Chiến Nam liền đồng ý, thì bà mới tin rằng người con dâu mà bà chọn rốt cuộc cũng vừa lòng.

“Chiến Nam à, …Lạc Thi là cô gái tốt, con phải đối xử tốt với người ta có biết không, đừng bày ra tính tình cáu kỉnh kia của con nữa, học dịu dàng đi một chút.” Mẹ Giản cười tủm tỉm kéo tay của Lạc Thi, dặn Giản Chiến Nam, chỉ sợ Giản Chiến Nam và Mạc Mạc tình cũ không quên, tuy phẫu thuật thành công, nhưng bà biết bản thân mình không còn sống được mấy năm nữa, chỉ hy vọng lúc sinh thời có thể thấy Giản Chiến Nam cưới được người vợ thích hợp, kết hôn rồi sống tới già, để bà có thể nghe được tiếng cháu nội gọi bà một tiếng bà nội.

Tay Giản Chiến Nam vỗ lên đầu Tiểu Hoành, nói với mẹ Giản: “Mẹ, nhiệm vụ bây giờ của mẹ là nghỉ ngơi cho tốt để bồi dưỡng cơ thể.”

Lạc Thi cũng nói thêm vào: “Đúng thế bác gái, bác đừng lo, Chiến Nam đối xử với con rất tốt, cũng rất chăm sóc, bác hãy tĩnh dưỡng thật tốt, giữ tâm trạng lạc quan nhất định sẽ hồi phục.”

Lúc Giản Chiến Nam định nói gì đó thì có người gõ cửa, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Thiệu Hùng, hắn nói với mẹ Giản và Lạc Thi: “Con ra ngoài một lát.”

“Đi đi….để Lạc Thi và Tiểu Hoành ở lại với mẹ là được rồi.” mẹ Giản nói xong cũng hơi nhắm mắt lại, dù sao cơ thể của bà vẫn còn yếu, nói chuyện cũng tốn không ít sức.

Giản Chiến Nam ra khỏi phòng bệnh thì Ngô Thiệu Hùng liền vội nói: “Đại ca, chị dâu chạy mất rồi.”

“Anh nói cái gì?” Giản Chiến Nam quýnh lên, tay túm chặt áo của Ngô Thiệu Hùng: “Đã bao lâu?”

“Nói chung là nửa tiếng, tôi đã phân phó anh em đi theo chị dâu rồi?”

Giản Chiến Nam buông Ngô Thiệu Hùng ra, đôi mắt thâm trầm quay người trở lại phòng bệnh “Mẹ, mẹ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, Lạc Thi, phiền cô đưa Tiểu Hoành về nhà cũ, công ty có việc gấp tôi phải lập tức tới đó để xử lý.”

Lạc Thi cười khẽ nói: “Được, Tiểu Hoành giao cho em là được rồi.”

Mẹ Giản mở mắt ra nhưng không nói gì, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ. Giản Chiến Nam quay người rời đi cùng Ngô Thiệu Hùng, xe đến hai người lên xe, mặt Giản Chiến Nam lạnh đi, nhưng trong ánh mắt cho thấy sự lo lắng “Người đang ở đâu?”

“Đang ở trong một khách sạn nhỏ.”

“Mấy kẻ ăn hại, trông người cũng không xong, chuyện là thế nào, nói.” Vẻ mặt Giản Chiến Nam rất tức giận.

Ngô Thiệu Hùng nơm nớp lo sợ nói: “Đại ca, mấy ngày nay biểu hiện của chị dâu rất bình tĩnh, nhưng mọi người đều không thả lỏng cảnh giác, nhưng mà không ngờ được chị dâu lại có vũ khí bí mật, ban đêm nghĩ rằng chị dâu gặp chuyện không may, Đông Thần mở cửa ra thì bị trúng chiêu, bị một vật gì đó đâm trúng rồi ngất đi.”

Bàn tay Giản Chiến Nam xiết chặt, người phụ này cũng rất có bản lĩnh, có thể khiến đông thần bị hôn mê, lại có thể rời khỏi đả nhỏ, cô không biết lái du thuyền, ánh mắt sắc bén lại dừng lại trên người Ngô Thiệu Hùng.

Ngô Thiệu Hùng nuốt nước miếng nói tiếp: “Chị dâu cầm súng của Đông Thần, sau đó trốn ở trên du thuyền, tôi không biết, đại ca, anh vẫn chưa nói, người phụ nữ của anh không hề đơn giản, biết bắn súng, hơn nữa lại vừa có dũng vừa có mưu, lá gan cũng lớn, còn bắt súng vào tôi nữa…”

“Anh nói cô ấy biết bắn súng còn cầm súng của Đông Thần?” Giản Chiến Nam tức giận đánh một đánh trên mặt Ngô Thiệu Hùng “Anh là phế vật hả, thế mà lại đưa người lên bờ?”

“Đại ca, tôi biết sai rồi, nhưng lúc đó chị dâu như nổi khùng, nhìn dáng vẻ như liều chết, tôi thấy chị dâu là do bị ép bức đến nóng nảy, sợ chị dâu làm bản thân bị thương cho nên mới hành động thiếu suy nghĩ như thế.”

Giản Chiến Nam chán nản “Nếu cô ấy xẩy ra chuyện thì anh tự giải quyết đi.”

“Vâng.”

Trong chốc lát xe đi tới nơi khách sạn Mạc Mạc ở, một người thấy xe tới liền vội vàng chạy tới. Giản Chiến Nam xuống xe, người đó liền báo cáo: “Anh Giản, chị dâu ở lầu ba phòng 302.”

Giản Chiến Nam ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ kỹ, không nói lời nào liền lên lầu, mấy thủ hạ ở sau định đi theo nhưng Giản Chiến Nam phất tay, ý bảo họ ở đây chờ, chỉ có Ngô Thiệu Hùng cùng đi lên.

Trên lầu còn có một thủ hạ đứng nơi góc cầu thang, thấy Giản Chiến Nam và Ngô Thiệu Hùng đi lên liền vội đón tiếp, nói nhỏ: “Anh Giản, Chị dâu đều ở bên trong, chưa hề đi ra.”

“Đi mở cửa.” sau khi Ngô Thiệu Hùng dặn dò thuộc hạ kia xong thì người kia liền đi tới phòng 302, Giản Chiến Nam đi phía sau, người đàn ông kia dùng vật gì đó nhỏ nhỏ nhét vào khóa cửa, xoay vài cái thì cửa mở ra.

Giản Chiến Nam phất tay, người đàn ông kia liền rời đi. Giản Chiến Nam đẩy cửa bước vào nhìn thấy Mạc Mạc ăn mạc bình thường đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với hắn, dường như không hề phát hiện ra sự có mặt của hắn.

Hắn thuận tay đóng cửa, trong phòng chỉ có hắn và Mạc Mạc, hắn đi qua đưa tay ra cầm lấy cánh tay cô, vuốt ve “Một mình em chạy tới đây anh sẽ rất lo lắng, biết không?”

“Nghi phạm đã sớm bị bắt rồi phải không? Không có gì phải lo ngại nữa phải không?” Mạc Mạc không hề quay đầu lại, nhưng chỉ nói một câu thản nhiên như thế, hắn tìm thấy cô là việc trong dư liệu của cô, nhưng không ngờ là nhanh tới thế. Cô cho rằng là sẽ không nhanh như thế, cô biết thủ đoạn của Giản Chiến Nam, mỗi bước cô đi từ nhà ga, bến xe, sân bay, khẳng định đều có người theo dõi, chờ tới khi cô tìm một nơi ở tạm, xung quanh có người qua lại, thì cô biết người của Giản Chiến Nam luôn đi theo cô, hoặc là nói cô vẫn luôn không bị bỏ mặc bởi người của Giản Chiến Nam.

“Ngoan, nghe lời, quay về trên đảo, đừng tùy hứng nữa, hử?” Giản Chiến Nam quay người Mạc Mạc lại khiến hai người đối mặt nhau, hắn nhìn rõ ánh mắt của cô, rồi lại cúi đầu nhìn về phía trên ngực của mình, trong tay Mạc Mạc là súng, để đối diện với ngực của hắn, cơ thể hắn lui dần về sau từng bước theo động tác của Mạc Mạc.

Lấy thuốc trong túi ra, không nhanh cũng không chậm, vẫn rất điềm nhiên, hắn hít sâu một hít rồi phun khói ra, đôi mắt đen híp lại, cười quỷ quyệt, trầm giọng: “Mạc Mạc, em biết không, không ai dám dùng súng chỉa vào anh cả, em là người đầu tiên.”

“Người đầu tiên thì như thế nào?” đôi mắt Mạc Mạc vô cùng bình tĩnh nhìn Giản Chiến Nam, “Anh cũng là người đầu tiên tôi chỉa súng vào, người đầu tiên tôi yêu, người đầu tiên là thương tổn tôi, người đầu tiên dạy cho tôi biết chết tâm là như thế nào, hôm nay, anh sẽ là người đầu tiên mà tôi giết, sao hả?”

“Muốn giết anh? Vì sao lại giết anh, hận anh hay là yêu anh?” Giản Chiến Nam nhíu mày, “Mạc Mạc, vị trí em nhắm còn hơi kém một tí, em cầm súng đàn run, em đang sợ, em không dám giết người, hoặc nói em căn bản không có cách nào để rat ay giết anh.”

“Anh đừng nên ép tôi.” Mạc Mạc gào lên “Không yêu, không hận, tôi chỉ muốn thoát khỏi anh hoàn toàn, không muốn có liên hệ gì với anh cả, tôi chỉ muốn lần nữa tìm lại chính mình, sống một lần nữa, vì sao anh cứ nhất định phải hủy đi hy vọng của tôi! Rõ rang là anh chọn buông tha cho tôi, nhưng cũng chính anh quay lại không buông tôi ra, rõ rang anh đã tìm một người phụ nữ khác, nhưng anh vẫn còn muốn nhốt tù tôi ở trên đảo, đùa giỡn tùy ý anh, Giản Chiến Nam, tôi nói cho anh biết, tôi không bao giờ muốn làm người phụ nữ của anh nữa, không bao giờ để anh nhốt lại 6 năm nữa!”

“Vậy em nổ súng đi, chỉ cần nổ súng thì em liền hoàn toàn thoát khỏi anh, nổ súng đi!” Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc.

“Anh đừng nên ép tôi!” Mạc Mạc khóc rống lên, hai tay nắm chặt súng, chỉ cần cô bóp cò súng thì Giản Chiến Nam sẽ chết ngay trước mắt cô, cùng nhau xuống địa ngục nhưng cô không xuống tay được.

Nhân lúc Mạc Mạc không để ý, Giản Chiến Nam nhanh tay cướp lấy khẩu súng trong tay cô, ánh mắt sắc bén cũng thấy rõ một thứ đồ khác trong tay Mạc Mạc, như Ngô Thiệu Hùng nói có thứ vũ khí bí mật nào đó, hắn nhớ không nhầm thì trên tay Mạc Mạc đừng đeo một chiếc nhẫn, hắn ôm cơ thể cô vào trong lòng “Mạc Mạc, giết người không phải là chuyện dễ dàng như thế, dọa cả bản thân mình phát lạnh, được rồi, anh bảo Ngô Thiệu Hùng đưa em về đảo.”

“Không!” Mạc Mạc sống chết giãy dụa, hai mắt đẫm lệ đầy phẫn nộ và bất an nhìn Giản Chiến Nam, hai tay đánh lên người hắn, mặt thì dán vào trước lồng ngực hắn khóc lóc nức nở cầu xin: “Tôi không muốn quay lại, không muốn, tôi không muốn đi tới cái nơi quỷ quái đó, cầu xin anh, cầu xinh anh!”

Tay Giản Chiến Nam cầm chiếc cằm khéo léo của cô, khiến cô ngẩng đầu lên, trên mặt cô là nước mắt, hoa lê đầy lệ, khóc động lòng người, rất đáng thương, cầu xin hắn, khiến cho hắn đau lòng, nhưng hắn không thể thỏa hiệp với cô “Nghe lời nào Mạc Mạc, anh sẽ thăm em, hử?”

Tất cả nỗi niềm của Mạc Mạc đành bỏ xuống, nói nghẹn ngào: “Tôi không muốn tới đảo nhỏ, đó toàn là biển, tôi thật sự rất cô đơn, rất sợ hãi, tôi sợ cảm giác liếc mắt một cái đều là biển, không muốn…. đừng đưa tôi về đó!”

‘Bớt nói đi, anh đã tính rồi, không cho em lại đùa như thế nữa.”hắn vô tình nói xong thì một tay ôm lấy cô, dùng sức nhấc cô lên vai, nhưng cô vẫn tiếp tục cầu xin, cuối cùng hắn thỏa hiệp.

Hai tay Mạc Mạc đánh trên lưng hắn, nghẹn ngào: “ Giản Chiến Nam, nếu anh không muốn vớt xác tôi từ dưới biến lên thì đừng đưa tôi tới đó.’

Giản Chiến Nam hơi run, bước chân cũng do dự một chút, cuối cùng cũng đi nhanh ra cửa.

Xuống lầu, hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người mà vẫn khiêng Mạc Mạc đi tới xe, Ngô Thiệu Hùng mở cửa, Giản Chiến Nam để Mạc Mạc vào trong xe, thấy biểu hiện phẫn nộ của Mạc Mạc, cuối cùng hắn cũng lên xe nói với lái xe: “Lái xe!”

Nhưng Giản Chiến Nam vẫn không đưa Mạc Mạc tới đảo nhỏ, bị cô khóc làm tâm trí phiền loạn, cuối cùng hắn Giản Chiến Nam bảo đi tới một khu nhà, hắn ôm Mạc Mạc tới trước cửa sổ, vén màn lên, đối diện với Mạc Mạc không còn khóc nhưng hai mắt đã sung đỏ, nói với cô “Về sau em ở đây.”

Hai tay Mạc Mạc vòng trước ngực, nói châm chọc: “Làm tình nhân của anh, sau đó chân để được anh ân sủng sao?”

Giản Chiến Nam cúi đầu hôn lên mặt cô, từ từ dỗ cô: “Được rồi, đừng bực bội nữa, dù cho em không phải là vợ của anh thì anh vẫn nuông chiều em như thế, anh từ bỏ danh phận, nhưng anh không từ bỏ em, người anh yêu vẫn là em, anh vẫn là của em.”

“Giống nhau sao?” Mạc Mạc cười thê lương “Anh sẽ cưới người phụ nữ gọi là Lạc Thi kia, về sau cô ta chính là bà Giản, cô ta gọi anh là ông xã, anh gọi cô ta là bà xã, anh sẽ ngủ cùng giường cùng gối với cô ta, sẽ để cô ta sinh con cho anh, còn tôi, anh không nên để tôi lại bên cạnh anh, diễn một vai kịch hề đáng thương? Đây là sự đối tốt của anh với tôi, là tình yêu với tôi sao? Giản Chiến Nam, căn bản anh không yêu tôi, người anh yêu chính là anh. Tôi đã sớm nhìn thấu anh, cho nên, đừng lại nói yêu tôi, nghe xong mà tôi chỉ muốn nôn!”

“Mạc Tiêu Hữu!” Giản Chiến Nam nhíu màu, khẽ quát.

“Ờ, quát to như thế làm gì, tôi không phải bị điếc.”

Dù Giản Chiến Nam bận nhưng vẫn ung dung nhìn Mạc Mạc, như giận mà không, nói: “Mạc Tiêu Hữu, em lật lọng thật nhanh, vừa rồi còn khóc sướt mướt, còn nhìn anh rất đáng thương, bây giờ thì dám nói với anh như vậy?”

Hiện tại Mạc Mạc rất tự ti cho mình là người vô dụng, không rat ay giết hắn, lại thoát không khỏi hắn, chỉ có thể mồm mép trước mặt hắn “Đâu có, đâu có, tôi lật lọng có nhanh cũng không nhanh bằng anh, trước thì nói yêu tôi sau đó xoay mặt liền bổ nhào vào dưới váy của Nhã Nhi. Sống chết không chịu ly hôn, nói không thể không có tôi, xoay mặt thì liền ly hôn, vui với niềm vui mới, anh còn trở mặt nhanh hơn cả diễn kịch. Ở trước mặt anh đây tôi cũng chỉ đành bái phục.”

Giản Chiến Nam không kiềm chế được cắn mạnh lên môi cô, Mạc Mạc đau đến nói không ra lời, nhưng Giản Chiến Nam lại cười, “Miệng lợi sắc bén, vô cùng độc ác, không quay lại đảo thì phải ngoan ngoãn ở đây, anh còn có việc…”

Mạc Mạc ôm cổ Giản Chiến Nam, hốc mắt cũng ửng đỏ, nói rất đau khổ: “Anh phải đi rồi à, có phải muốn quay về bên cạnh người phụ nữ gọi là Lạc Thi kia, anh….sẽ kết hôn với cô ta à, sẽ gọi cô ta là bà xã phải không, sẽ hôn cô ta sao, sẽ ngủ cùng giường với cô ta sao? Vì sao….nếu yêu em, thì vì sao lại đối xử với em như thế, hơn nữa, em có thể tha thứ cho việc anh đánh em, tha thứ cho việc anh làm em mất đi đứa bé, vì sao anh không thể lại kiên trì thêm một chút, vì sao anh lại bỏ rơi em lần nữa, vì sao?”

Mạc Mạc mói xong thì khóc cô nói với bản thân rằng cô chỉ đang diễn mà thôi, diễn kịch với Giản Chiến Nam , khiến cho Giản Chiến Nam cho rằng cô thực sự không muốn rời khỏi hắn, khiến cho hắn cảm thấy cô cũng như những người phụ nữ khác rất đau khổ, khiến cho hắn cảm thấy cô đã bỏ ý định chạy trốn ở trong đầu, bất đắc dĩ ở lại, nhưng vì sao, nước mắt lại tự nhiên chảy xuống như thế, vì sao tim lại rất đau, rất đau.

“Mạc Mạc,…xin lỗi, anh xin lỗi!” Giản Chiến Nam đau lòng hôn lên nước mắt trên mặt cô, hắn chỉ cần Mạc Mạc, cả cơ thể và trái tim, nhưng việc hắn làm ra lại khiến Mạc Mạc bị tổn thương.

Nửa tháng sau.

Mạc Mạc ở lại tại căn nhà của Giản Chiến Nam, mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, việc học hành của cô lại bị gián đoạn, bây giờ cô với Giản Chiến Nam từ vợ biến thành người tình không được quang minh chính đại.Mỗi lần hai người hoan ái, cô sẽ nhắm chặt hai mắt lại để không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng hắn lại mạnh mẽ đòi hỏi cô, tra tấn cô, dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô “Yêu anh không?”

Cô không nói thì hắn liền thay đổi biện pháp tra tấn cô, khiến cho cô khóc, khiến cô cầu xin tha thứ: “Yêu, yêu anh…”

Yêu hay không yêu, cô sớm đã không biết chỉ thấy cuộc sống thật sự rất ghê tởm.

Giản Chiến Nam nói khoác chuyện yêu đương với Lạc Thi, dính như hình với bóng khiến mẹ Giản vui vẻ đến không khép được miệng lại, đoán rằng bệnh tình cũng tốt hơn rất nhiều, không phải người xưa nói gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ sảng khoái hơn, mẹ Giản cũng là người như thế.

Nhưng Mạc Mạc có một thói xấu, mỗi lần nhìn thấy những bài báo đưa tin bát nháo đó cô liền uống rượu, sau đó hát lung tung, hát bài lén yêu anh, rồi lại ôm đầu lăn ra ngủ.

Cuộc sống của Mạc Mạc luôn có người giám sát, chuyện gì cô cũng không thể làm, ngay cả gọi điện thoại cũng bị người khác nghe lén, thật sự cô sắp điên lên rồi, nhưng trước mặt Giản Chiến Nam cô không quá phản ứng, khi bất mãn, tâm tình khó chịu, nhìn thấy hắn thì liền tức giận, khi tâm tình tốt một chút thì lại đối xử với hắn tốt một chút, Giản Chiến Nam cũng không có cách nào khác với cô.

Hôm nay Mạc Mạc lại uống rượu rồi gọi điện thoại cho Giản Chiến Nam; “Alo, anh đang ở đâu đó, em muốn đi ngắm sao, anh đi với em đi, nếu anh không đi với em thì em sẽ bảo Jason đi với em…”

Giản Chiến Nam bình tĩnh hỏi: “Em lại uống rượu?”

Mạc Mạc buồn rầu trả lời: “À, chỉ uống có một chút, anh nhanh tới đón em đi, em rất buồn, đi đâu cũng có ba cái đuôi đi theo….”

“Hôm nay trời nhiều mây, làm sao thấy sao được, như vậy đi, lát nữa anh đưa em đi ăm cơm tây.”

“Không muốn, em chỉ muốn ngắm sao.”

Mạc Mạc đang cố tình gây sự, Giản Chiến Nam đành phải nhân nhượng cô: “Được, nhưng trước khi anh về em không được uống rượu nữa, anh không muốn chở một con mèo say rượu đi ngắm sao.”

“Được, em cam đoan không uống nữa.”

Hai người nói chuyện xong, cũng gần 7 giờ tối, Mạc Mạc đợi 20 phút thì Giản Chiến Nam tới, chở Mạc Mạc đã ngà ngà say rượu đi ngắm sao, hắn biết thật ra Mạc Mạc muốn ra ngoài hóng gió, bởi vì hắn không cho phép cô ra ngoài một mình, trừ khi hắn đi cùng, nhưng mấy ngày nay hắn quá bận, cho nên khiến cô ở nhà buồn cả mấy ngày.

Hai người đi tới nhà hàng để ăn cơm tối, rồi Giản Chiến Nam lại lái xe chở Mạc Mạc tới bờ biển, lúc có Giản Chiến Nam ở bên cạnh, thì ba người vệ sĩ như hình với bóng kia mới không đến gần, vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Bóng đêm rất tối, Mạc Mạc và Giản Chiến Nam ngồi trong xe, không mở đèn, hai người chỉ ngồi im nghe âm thanh của biển, nhưng đi cùng với tiếng gió biển lại truyền tới những âm thanh kỳ quái.

Tay Mạc Mạc chọc chọc vào Giản Chiến Nam, “Anh…có nghe được âm thành kỳ quái không?”

Giản Chiến Nam cầm tay Mạc Mạc, nói nhỏ “Không có.”

“Sao có thể, âm thanh lớn như vậy mà, anh không nghe thấy sao?” Mạc Mạc nói xong thì nhìn ra ngoài qua kính xe “À, âm thanh này hình như vọng ra từ chiếc xe đằng kia, giống như tiếng gọi của người phụ nữ, có phải có người đang phạm tội không? Em phải đi nhìn xem, ngăn cản việc phạm tội.” Mạc Mạc nói xong thì mở cửa xe muốn xuống nhưng lại bị Giản Chiến Nam túm lại đặt dưới thân.

Mạc Mạc túm áo sơ mi của hắn, tìm ánh mắt hắn trong màn đêm: “Này, anh làm gì thế?”

“Mạc Mạc, nếu không chúng ta cũng thử xem.” Giản Chiến Nam cúi đầu hôn cô.

“Thử cái gì?”

“Làm việc phạm tội.” Giản Chiến Nam nói xong thì chuẩn xác hôn lên môi cô, từ từ cởi quần áo của nhau ra, vội vàng đi vào nơi mềm mại của cô…lờ mờ nhìn thấy cô nhắm chặt hai mắt, cô không chịu nhìn hắn, hắn khích dáng vẻ cô mở hờ mắt, hai mắt lờ mờ nhìn hắn, hắn khàn khàn nói: “Mạc Mạc, yêu anh không, yêu không…?”

Mạc Mạc cắn môi không cho phép mình phát ra tiếng, hai tay ôm chặt cổ của Giản Chiến Nam, trong lòng thì không ngừng gào lên: Không yêu, không yêu, không yêu tên khốn nạy này!

Không yêu, hắn sẽ buộc cô nói yêu, hắn hết sức tra tấn cô, giọng nói khàn khàn ép hỏi cô: “Yêu hay không yêu, yêu hay không yêu!”

Cuối cùng cô không thể chống lại sức của hắn, khóc trả lời: “Yêu, yêu anh….” Tay cô mò rờ cầm được chiếc nhẫn trong túi rồi không chút do dự đâm vào trên người Giản Chiến Nam.

Bóng đêm che dấu hết thảy, nhưng không che dấu được âm thanh mãnh liệt truyền ra từ trong xe, Jason thật muốn cho lỗ tai của mình đi nghỉ, không khó để nhìn ra chiếc xe của Giản Chiến Nam đang dao động, nên tức thời tránh đi…

Một chiếc xe rung động cuối cùng cũng xong, từ từ chạy đi, trên ngã tư đường phồn hoa sáng trưng với ngọn đèn đường, chiếu rõ mặt người trong xe, một là Cầm Tử, Một là Mạc Mạc.

“Mạc Mạc !”

“Cầm Tử, lần này thật sự cảm ơn cậu.”

“Xú nha đầu sao lại khách khí thế, nhưng lão nương đây lớn như thế này nhưng lần đầu tiên làm ra chuyện mất mặt như thế, một mình ở trong xe tự diễn, Mạc Mạc, đều do cậu làm hại, không biết có để lại ám ảnh trong lòng không nữa.”

“Phi, cậu cho rằng mình không biết cậu mở phim a à?”

“Sao, cậu làm sao biết được thế?”

“Chúng ta thân thiết như thế, chẳng lẽ mình không nhận ra giọng cậu sao?”

“Thật đáng sợ.” Cầm Tử nói xong cũng tăng tốc độ lái xe.

Xe đi tới sân bay, Mạc Mạc ngồi trong xe ôm chặt lấy Cầm Tử, “Bạn thân mến, chúc mình thoát khỏi bàn tay quỷ dữ đi, đừng bị kẻ thối nát kia tìm được nữa.”

“Cậu một mình phải tự biết chăm sóc bản thân đó, thật không biết để cậu rời đi là đúng hay sai nữa.”

“Chúc mình may mắn đi.”

“Chúc cậu đừng bị con heo kia bắt được nữa, cũng chúc cậu hạnh phúc, Mạc Mạc!”

“Tạm biệt!” Mạc Mạc buông Cầm Tử ra, mở cửa xuống xe, đi nhanh tới phía trước, cô phải rời khỏi đây, không bao giờ trở lại nữa, Giản Chiến Nam, anh đi đời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.