Hôm nay là một ngày đẹp nhất trong năm... Là ngày mà cả Tống gia và Hàn gia điều mong chờ....
Tống Linh mặc chiếc áo cưới trắng muốt...
cúp ngực khoe bờ vai trần gợi cảm....mái tóc dài được bới cao...cài chiếc vương miện nạm kim cương...và khăn voan dài, cô xinh đẹp như một thiên thần khiến ai cũng không thể rời mắt...
Được Hàn Thiên nắm tay.. từng bước tiến lên thảm đỏ...trong sự chúc phúc vỗ tay nhiệt liệt của mọi người...Hàn Thiên hôm nay thu hút không kém...Anh hoàn hảo
trong bộ đồ vest màu trắng...ánh mắt yêu thương chưa một giây rời khỏi Tống Linh...
Cả thánh đường,được trang hoàng lộng lẫy...dưới ánh nến vàng lấp lánh và một màu đỏ rực của hoa bỉ ngạn..Hàn Thiên cùng Tống Linh trao nhau lời thề trước sự chứng kiến của Chúa và người thân bạn bè....
-" Anh yêu em...Tiểu Linh..."
-" Em cũng yêu anh...ông xã..."
Tống Linh nhào vào lòng Hàn Thiên...ôm cổ anh....Hàn Thiên nhanh chóng tìm kiếm môi mềm cho cô nụ hôn nóng bỏng cũng như lời thề sâu sắc...mãi mãi không xa rời....Phía dưới sân khấu...Quách Danh và Nghiêm Lan....tươi cười hạnh phúc lại đầy xúc động..
***************
Một năm sau...
-" Thiên...con có nghe mẹ nói gì không?"
Nghiêm Lan ngồi trước bàn làm việc của Hàn Thiên, bà cau mày khó chịu...
-" Dạ..nghe ạ.."
Hàn Thiên nhìn vẻ mặt của mẹ...chỉ nhàn nhạt trả lời....
-" Câu trả lời này của con bao lần rồi...Con nói là nghe, mà sao con không làm theo lời mẹ "
Càng nói Nghiêm Lan càng tức giận..
Hàn Thiên không trả lời...một mảng im lặng bao phủ căn phòng...
Tống Linh cầm ly sữa nóng...áp sát tai vào cửa..nghe ngóng...nhưng sao bây giờ không nghe được gì...Lúc vừa rồi cô bưng sữa lên cho Hàn Thiên thì thấy mẹ chồng cô bước vào phòng làm việc của của anh...Cửa còn khép hờ..nên bây giờ cô mới đứng đây nghe lén họ nói chuyện...nhưng không biết Hàn Thiên đã làm chuyện gì lại khiến người hiền lành như mẹ chồng cô phải nổi giận...Lúc Tống Linh nghĩ cuộc nói chuyện kết thúc...
thì tiếng Hàn Thiên lại vang lên...
-" Tiểu Linh....còn nhỏ..vài năm nữa đi mẹ "
-" Trời ạ...con bé đã 25 tuổi rồi...có thể làm mẹ được rồi...ngày xưa mẹ sinh con năm đó mẹ có 20 tuổi mà thôi...Con bé nói với mẹ nó cũng muốn làm mẹ..mà do con sử dụng biện pháp..Con không thể ích kỉ như thế...Mẹ hỏi con vì sao con không muốn con bé mang thai..."
Người đàn ông khuôn mặt ngàn năm không biến sắc...nhưng nếu nhìn kĩ lúc này vẻ mặt anh một chút bối rối...chột dạ..
Tống Linh đứng ngoài cửa như hiểu ra mọi chuyện...Mà cô có nói như vậy với mẹ chồng cô sao...Tống Linh suy nghĩ hình như là không có...Nhưng giờ nghe họ nói chuyện cô mới nghĩ đến vấn đề này...cô thật sự rất thích có một bé cưng tròn tròn mềm mềm để bồng bế..Nhưng cô cứ nghĩ để từ từ cũng được...Không ngờ mẹ chồng cô vì chuyện này mà mong đợi như vậy....Tống Linh...mắt to giảo hoạt... rón rén nhẹ nhàng trở về phòng...
************
Hàn Thiên sau khi xong công việc, trở về phòng cũng đã khuya...nhìn cô vợ nhỏ đang ngủ say..Anh nhẹ nhàng trèo lên giường...áp sát..vào cơ thể non mềm ôm chặt cô, rồi nhắm mắt lại...Khi anh muốn chìm vào giấc ngủ...
Bỗng thấy cơ thể mình nặng trĩu...Anh mở mắt ra...cô vợ nhỏ đang ngủ say...bây giờ lại trèo lên người anh làm loạn....
Thấy anh mở mắt nhìn mình....Tống Linh hôn lên môi anh...miệng lẫm bẫm...
-" Chồng ơi em muốn..."
Cô nhẹ nhàng dùng đôi môi đỏ..cái lưỡi nhỏ ướt át...liếm láp hôn hít..trên mặt anh...Hàn Thiên chưa bao giờ chịu đựng nổi sức mê hoặc của cô...chỉ một động tác nhỏ của cô cũng khiến anh bừng bừng lửa nóng....Tống Linh..dạng hai chân ngồi trên vật nóng, đang ngẩng cao đầu của anh...cái mông tròn còn cố tình không yên phận ma sát lên xuống....cô như tiểu yêu tinh...vươn tay...kéo áo ngủ..cả cơ thể trắng mịn..cong lên...cởi chiếc áo ngủ qua đầu...rồi một đường vứt xuống thảm...Hiện trước mắt anh là một thân thể nuột nà trần trụi...mái tóc đen xõa ra phía sau..hơi rối...càng làm cô thêm quyến rũ...
Tống Linh khom người xuống..dùng cơ thể mình ma sát cơ thể anh..bàn tay nhỏ giúp anh...cởi quần áo...Hàn Thiên để mặc cô tùy ý tung hoành...giây phút sung sướng này cô mang lại không phải lúc nào cô vợ nhỏ của anh cũng chủ động...Anh dùng tay thích thú xoa nắn bầu ngực đầy đặn của vợ...Tống Linh sau khi cởi áo cho anh...một đường hôn xuống...Kéo quần dài lẫn quần lót của anh vứt đi.....vật nóng bừng bừng bật ra ngoài làm cô hết hồn...Nhìn ông chồng nào đó đang đê mê...mắt khép hờ hưởng thụ...Tống Linh nhếch môi...miệng nhỏ mở ra ngậm lấy vật nóng vào miệng...được khuôn miệng ướt át bao phủ...Hàn Thiên kích thích bật ra tiếng rên nặng nề...
-" Ư...Tiểu Linh..."
Bàn tay anh vùi vào mái tóc của cô...theo nhịp tấu lên xuống ngậm vào thả ra của cô...anh cảm thấy từng lỗ chân lông trên người của mình...kích thích đến tột độ....
Trên trán các đường gân xanh không ngừng căng ra...nổi lên....Mà tiểu quỷ phía dưới không có ý định dừng dại....Hàn Thiên thật sự bị cô trêu đùa đến nổi hỏa...Một tay anh đã có thể túm lấy cô lên..xoay người đặt cô phía dưới...Mút chặt đôi môi còn đọng lại hương vị của anh...Hàn Thiên say mê..đưa lưỡi vào khoáy đào khoang miệng của cô....
-" Ừm..."
Tống Linh nức nở vì nụ hồn cuồng dã của anh...Sau khi hôn đã...Hàn Thiên nhanh chóng...vươn tay kéo tủ...tìm kiếm..nhưng bàn tay xáo trộn một hồi vẫn không tìm ra vật cần tìm...anh không cam tâm ngồi dậy..nhìn vào tủ...Hàn Thiên cau mày...rõ ràng anh để ở đây mà....
Tống Linh...nằm đấy thở hỗn hển...đôi mắt to tròn len lén nhìn Hàn Thiên....
-" Tiểu Linh...em có thấy " áo mưa " anh để trong này không?"
Giờ phút này...nơi đó sưng phồng Hàn Thiên vô cùng khổ sở...hơi thở nặng nề...gấp gáp....
Tống Linh ngơ ngác lắc đầu....
-" Không tìm ra hả anh...vậy thôi...mai mình làm tiếp "
Mặt không biến sắc...Tống Linh kéo chăn định phủ qua người...Hàn Thiên nào chịu nổi...anh kéo chăn đẩy xuống thảm...nằm đè lên cô...cắn vào môi cô...khàn giọng...
-" Không được...anh sẽ xuất ra ngoài"
Tống Linh cười thầm...để xem anh có làm được như vậy không....
Hàn Thiên không nhiều lời...Một cái động thân mạnh mẽ....vùi sâu vào trong cơ thể của cô....
-" Ừm..."
Hai người thoải mái đồng thời rên lên....
Đôi môi hai người quấn quýt lấy nhau...Phía dưới Hàn Thiên không ngừng ra vào....bàn tay to ...nhào nặn...khối thịt tròn....Tống Linh ngẩng mặt ngâm nga....
-" Ưm...Thiên...nhẹ...nhẹ...thôi anh..."
Cô cảm nhận phía dưới anh ngày ra vào mạnh mẽ...anh rời khỏi môi cô..tìm kiếm bầu ngực...non mềm say mê gặm mút...
Phía dưới bắt đầu gia tăng tốc độ....
-" Á....ư..."
Tống Linh hé miệng rên rỉ...theo tiếng va chạm tiếng nức nở ngày càng lớn...
Hàn Thiên biết cô sắp lên đỉnh...Anh mạnh mẽ ôm trầm lấy cô....nhấp nhô theo nhịp tấu nhanh và sâu...cả xương sống căng như dây đàn...khi nơi đó như khối núi lửa bùng phát chỉ đợi đúng thời điểm tuôn trào....Anh chưa kịp rút ra...thì cô vợ nhỏ bỗng nhiên..hóp bụng...siết chặt lấy anh...làm Hàn Thiên không kịp chuẩn bị phun hết vào nơi thần bí của cô...thật là muốn lấy mạng người mà...
Hàn Thiên đổ rạp thân người nằm sấp lên người Tống Linh lấy lại hơi thở....
Tống Linh thở hắt ra...kết quả cũng thành công..cả người cô mệt nhoài thở hỗn hển...
mím môi vui sướng...vậy là trong bụng cô sẽ có em bé rồi...Cô thật là thông minh mà....
Hàn Thiên sao khi ổn định tin thần...cảm thấy Tống Linh có gì không đúng..từ việc chủ động nhiệt tình khiêu khích anh...đến " việc " áo mưa" của anh bị mất "
Hàn Thiên ngẩng đầu lên... thấy vợ anh đang có gì đó thích thú cười đến vui vẻ...bắt gặp ánh mắt anh...cô hốt hoảng ngậm miệng lại....Hàn Thiên nheo mắt....
-" Tiểu Linh...khai thật...mọi thứ do em sắp đặt...đúng không?"
Tống Linh lúc đầu ngạc nhiên...anh thông minh như vậy mới đây để bị anh bốc phếch...sau đó nũng nịu....cuối đầu ăn năn..
-" Em chỉ muốn có cục cưng..."
-" Vì chuyện này...em dám tính kế với anh..."
-" Không...không phải....Á..."
Tống Linh bị anh cắn vào môi nức nở...
-" Không phải em muốn có cục cưng sao....vậy đêm nay không được van xin nhé...xem anh làm chết em "
-" Á......"
Tiếng hét sợ hãi bị Hàn Thiên nuốt vào miệng...như lời đã hứa...đêm nay anh hành hạ cô không biết bao nhiêu lần...Nhưng xem như anh thỏa hiệp...anh dành trọn vẹn từng hạt mầm móng vào sâu cơ thể cô...Vậy là cả đêm cô được như ý nguyện...chỉ vài tháng nữa cục cưng của cô sẽ hình thành trong bụng của cô...Là kết quả tình yêu của cô và anh....
Hàn Thiên vén từng cọng tóc còn ẩm ướt trên trán cô vợ nhỏ đang ngủ say trong lòng.....nhìn dòng nước ấm chảy qua thân thể của hai người...Hàn Thiên mỉm cười hạnh phúc...cầm bàn tay non mềm đưa lên miệng hôn....Không phải anh không muốn có con...Nhưng anh biết mang thai rất cực khổ...và khi sinh con lại đau đớn...Anh rất sợ vợ anh phải chịu khổ lại chịu đau...Nhưng giờ anh phải thua cuộc chiều theo ý cô vợ nhỏ...Chỉ mong rằng...khi sinh bé con ra...nó đừng giành vợ của anh là được rồi...Hạnh phúc của anh...là nhìn cô vui vẻ...vậy nếu cô không sợ cực khổ vậy anh sợ cái gì...Chỉ cần cô hạnh phúc...thì điều gì anh cũng có thể làm.....