Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1062: 1062: Chương 1046





Những người làm truyền thông lần này cũng tương đối hiểu chuyện, mặc dù vây tới như bầy ong vỡ tổ, rôm rả hỏi rất nhiều vấn đề.

Nhưng bọn họ cũng biết cái gì có thể hỏi và cái gì không thể hỏi.

Lần này bọn họ cũng không hỏi về chuyện di chúc của Ninh Bang, mặc dù chuyện của nhà họ Ninh đã được lan truyền sôi sùng sục ở trên mạng, cái gì cũng nói, nhưng những người làm truyền thông này dường như đã thương lượng trước với nhau, thống nhất tránh hỏi những câu hỏi về phương diện này.

Tất cả bọn họ đều đang hỏi về chuyện tình cảm giữa Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.

Trước khi hai người chụp ảnh chung, thời điểm khi làm việc với Ninh Tôn, chưa có ai bắt gặp cảnh hai người hẹn hò riêng tư cả.

Cái cảnh này thật sự quá tươi mới.

Thêm vào đó, cô gái vừa rồi đăng tin nói Hứa Thanh Du rất hiền lành và có thái độ rất tốt đối với người hâm mộ, cho nên tâm điểm của những người làm truyền thông này đều mơ hồ đặt ở trên người Hứa Thanh Du.

Hứa Thanh Du mỉm cười, đối với những câu hỏi của truyền thông, cô biết gì thì sẽ trả lời nấy.

Ninh Tôn đứng ở bên cạnh cảm thấy không quen lắm, trong tiềm thức của anh vẫn có chút cự tuyệt với người của giới truyền thông.


Trước đó trên mạng không biết có bao nhiêu lời đồn bôi đen anh, không biết có bao nhiêu bài báo đều xuất phát từ tay của những người làm truyền thông này.

Đợi một lúc sau, Ninh Tôn thấy thái độ của Hứa Thanh Du vẫn ôn hòa, lại rất tự nhiên, anh suy nghĩ một chút rồi cũng hoàn toàn thả lỏng.

Anh giơ tay ôm Hứa Thanh Du vào lòng, trả lời câu hỏi của một phóng viên, “Chuyện của hai chúng tôi dĩ nhiên nằm trong kế hoạch, chúng tôi vẫn chưa gặp mặt phụ huynh, chờ khi nào lịch trình của tôi thoáng hơn, tôi sẽ đến thăm ba mẹ cô ấy, cái này phải làm từng bước từng bước, không thể vội vàng được.”
Ký giả vội vàng liền hỏi, “”Hai người công khai thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ vẫn chưa gặp mặt ba mẹ của nhau sao?”
Ninh Tôn đột nhiên bật cười, hiếm thấy anh ấy có thái độ tốt như vậy trước mặt giới truyền thông, “Cô ấy chắc chắn đã gặp ba mẹ tôi rồi, như các bạn đều biết, ba mẹ của cô ấy tôi có gọi điện nói chuyện, chỉ là chưa có chính thức tới thăm mà thôi, tôi sẽ dành thời gian để đi, loại chuyện này cho dù hai bên gia đình ngầm thừa nhận, nhưng cái gì cũng phải có quy trình, bạn nói có đúng không?”
Lúc trước Ninh Tôn bị giới truyền thông chặn lại muốn phỏng vấn, nhưng anh đã hô hào gọi cảnh vệ.

Nó tương đương với việc tát vài cái tát vào mặt những người làm truyền thông đó.

Vốn dĩ khi những người làm truyền thông này vây quanh, bọn họ còn lo lắng Ninh Tôn sẽ không nể mặt, không cho bọn họ bậc thang để đi xuống, nhưng kết quả không ngờ lần này Ninh Tôn lại có thái độ tốt như vậy.

Ninh Tôn có thái độ tốt, những người làm truyền thông này thái độ cũng tốt theo, họ hỏi những vấn đề rất nhẹ nhàng, không có gì lắt léo cả.

Từ đầu đến cuối tay của Ninh Tôn vẫn luôn khoác lên vai Hứa Thanh Du, hai người tư thế rất thân mật.

Khi trả lời câu hỏi của giới truyền thông, cả hai thỉnh thoảng đối mặt cười với nhau.


Tình cảm được thể hiện ra bởi những chi tiết nhỏ như vậy thật ra là chân thật nhất.

Những người làm truyền thông không coi là quá nhiều nhưng cũng không quá ít, nếu thực sự để cho bọn họ hỏi đến khi không còn câu hỏi nào nữa, thì không biết bao giờ mới có thể rời đi được.

Mặc dù khu vui chơi này không có quá nhiều người ra vào nhưng dù sao đưa tới quá nhiều người vây xem thì cũng không tốt.

Vì vậy sau khi Ninh Tôn trả lời mấy câu, liền ôm Hứa Thanh Du đi về phía ven đường, vừa đi vừa nói, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người cũng mau về nghỉ ngơi đi, nếu có cơ hội, sau này chúng ta gặp lại rồi trò chuyện tiếp.”
Những người làm truyền thông kia dĩ nhiên là vẫn đuổi theo phía sau họ, muốn tiếp tục hỏi họ một vài câu hỏi khác nữa.

Ven đường có xe taxi, Ninh Tôn mang theo Hứa Thanh Du trực tiếp đi qua, trước tiên đem Hứa Thanh Du che chở lên xe, sau đó Ninh Tôn xoay người, đối mặt với những người làm truyền thông kia.

Anh trực tiếp tháo khẩu trang xuống, hướng về phía những người đó rồi nói, “Mọi người cẩn thận một chút, đừng như vậy, lần sau vẫn còn cơ hội mà, hôm nay thật sự đã quá muộn rồi, thêm nữa cũng không đúng dịp lắm, ở đây làm vậy khiến nhiều người vây xem như vậy đối với người khác cũng có chút ảnh hưởng, mọi người thông cảm cho nhau một chút, tạm biệt.”
Nói xong anh cũng quay người lên taxi.

Lúc trước khi Ninh Tôn bị người vây lấy, anh lên xe taxi, những người làm truyền thông kia thật sự liều mạng xông lên bám víu vào cửa xe, nhưng lần này, những ký giả này khá hiểu chuyện, đều lùi về phía sau một chút, để nhường đường cho xe taxi của Ninh Tôn.

Chiếc taxi phóng đi không chút do dự nào.


Hứa Thanh Du tháo khẩu trang xuống, sau đó cười đến hai lần, “Hôm nay không biết thế nào, lại gặp được người hâm mộ thân thiện như vậy, hơn nữa giới truyền thông cũng thế, xem ra hôm nay là một ngày tốt lành.”
Ninh Tôn chậm rãi thở ra nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt vẫn có chút không thoải mái, “Nói thật, anh thật sự không muốn đối mặt với những người làm truyền thông này, ai biết xen lẫn trong đó là người như thế nào, rất có thể sẽ bị bọn họ cắt câu lấy nghĩa hoặc là diễn giải quá mức, anh cảm thấy thật khó khăn khi đối phó với bọn họ.

Hứa Thanh Du tựa vào vai Ninh Tôn, cười si ngốc hai tiếng, “Anh sớm muộn cũng phải đối mặt, nên học trước đi.”
Ninh Tôn trầm mặc không nói,đợi một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: “Những điều anh vừa nói với truyền thông, những lời đó đều là thật.”
Hứa Thanh Du chưa kịp phản ứng lại những lời nói của Ninh Tôn có ý gì, cô à lên một tiếng, “”Ồ, thật, được rồi, em hiểu rồi.”
Ninh Tôn nghe cái giọng điệu này của cô liền biết cô cái gì cũng không hiểu, vì thế anh còn nói thêm, “Hiện tại vẫn chưa có cách nào để tới gặp mẹ em, nếu có thời gian anh sẽ nói chuyện điện thoại với mẹ em, hai người chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh còn chưa có thăm hỏi qua mẹ của em, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút không hợp lý.


Hứa Thanh Du giờ mới hiểu được câu nói vừa rồi của Ninh Tôn có ý nghĩa là gì, cô mím môi có chút do dự, “Nói chuyện sau được không, mẹ em cũng có chút bận rộn.”
Mẹ Hứa chơi mạt chược mỗi ngày, việc chơi mạt chược này thực sự rất tốn thời gian, Hứa Thanh Du thực sự là không muốn gọi điện vào lúc này, giờ bà ấy đang bắt đầu chơi mạt chược.

Vì vậy nếu có thể hoãn lại, thì trước hết hãy hoãn lại và gọi sau.

Ninh Tôn đương nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hứa Thanh Du, anh nắm mặt của Hứa Thanh Du xích lại gần mình, “Sao vậy? Cứ làm như anh sẽ không được gặp luôn ấy?”
Hứa Thanh Du xấu hổ nói, không phải Ninh Tôn không gặp được, mà là hoàn cảnh gia đình cô có chút đặc biệt.

Hứa Thanh Du thật sự không yên lòng với mẹ mình.

Cô không thể nghĩ ra được, nếu Ninh Tôn gọi điện thoại cho mẹ Hứa, mẹ Hứa ở đầu dây bên kia sẽ có phản ứng như thế nào, sẽ nói ra những lời nói gì.

Khi Hứa Thanh Du chưa tốt nghiệp đại học, mẹ Hứa đã nung nấu ý định tìm một người giàu có cho cô.


Khi đó ba Hứa vẫn chưa rời đi, mà bà đã có những suy nghĩ như vậy, dùng Hứa Thanh Du để đi câu con rể rùa vàng, giúp đỡ gia đình.

Bây giờ mà nói, Hứa Thanh Du quả thực là bắt được một con rể rùa vàng, cô thật sự sợ mẹ Hứa sẽ lại đem suy nghĩ trước đây nói ra.

Tất cả mọi người cũng không phải người ngu, nếu mẹ Hứa thật sự có ý đó, Ninh Tôn làm sao có thể nghe mà không hiểu.

Trong nhà Ninh Tôn cũng đủ rối loạn, lại còn đụng phải cô có hoàn cảnh như vậy, Hứa Thanh Du chỉ là suy nghĩ một chút cảm thấy đau đầu gấp bội.

Hứa Thanh Du đột nhiên xích lại gần, hôn lên miệng Ninh Tôn một cái, “Anh đang nghĩ gì vậy? Anh nếu như anh không lấy em, thì cũng không có người nào nắm tay em được.”
Ninh Tôn liếc nhìn người lái xe trước mặt, tài xế kia dáng vẻ như không hề nghe thấy chuyện bên ngoài, hoàn toàn không để ý đến hai người bọn họ.

Hai người nói chuyện từ đầu đến cuối đều đè thấp giọng, Ninh Tôn nghĩ nghĩ còn nói, “Anh có thể tạm thời không đi gặp mẹ em, nhưng mà liên lạc một chút thì vẫn có thể.”
Hứa Thanh Du cũng biết, từ chối việc này quá rõ ràng, thì Ninh Tôn cũng sẽ suy nghĩ nhiều.

Thêm nữa, bây giờ còn có một Nam Nhạc ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình, Hứa Thanh Du trong lòng không tự tin lắm.

Cô cũng muốn nắm Ninh Tôn chắc trong lòng bàn tay.

Cho nên liền nói, “Không phải là em không cho anh liên lạc với mẹ em, mà em muốn tìm thời gian thích hợp, chúng ta sẽ tìm một khoảng thời gian thích hợp, để hai người có nói chuyện điện thoại với nhau.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.