Yêu Lại Từ Đầu

Chương 1183: 1183: Chương 1167





Gã đàn ông này thật sự là ngu ngốc đến một mức độ nhất định, hoặc là nói ông ta thật sự rất giận dữ.

Hứa Thanh Du lần này cảnh cáo căn bản không có tác dụng gì, ông ta trừng mắt, “Cô kêu bọn họ xuống đây, trốn trên đó thì làm được gì, năm ngàn vạn không chịu đưa, rốt cuộc có thể đưa được bao nhiêu, các người ra giá đi.”
Hứa Thanh Du đã triệt để bó tay rồi, trên cổ ông ta có nhiều vết sẹo như vậy, thật sự là một chút cũng không biết suy nghĩ.

Ông ta hoàn toàn không hiểu tình cảnh hiện tại của mình là như thế nào.

Hứa Thanh Du không muốn nói chuyện với ông ta, giờ đi làm của chính cô cũng sắp tới rồi.

Cô quay người đi về phía đường hẻm bên kia, “Tôi khuyên ông đi nhanh lên đi, vừa rồi ông ở bên này làm loạn một trận đã nổi tiếng rồi, một hồi người khác nhìn thấy ông khẳng định cũng sẽ gọi bảo vệ tiểu khu.”
Gã đàn ông thấy Hứa Thanh Du muốn đi, làm sao có thể đồng ý.

Ông ta tranh thủ bước tới, một tay liền tóm lấy cánh tay của Hứa Thanh Du, “Cô gọi hai mẹ con trên kia xuống đây cho tôi, cô kêu bọn họ có gì thì cũng đứng trước mặt tôi nói, thằng đàn ông lớn như vậy rồi, xảy ra chuyện còn trốn sau lưng là sao?”
Hứa Thanh Du la oai oái vài tiếng, biểu cảm cũng nghiêm lại, giọng nói cũng lớn hơn, “Ông làm cái gì vậy, ông buông ra cho tôi, ông như vậy tôi sẽ kêu người ta tới a, làm cái gì mà động tay động chân vậy.”
Ông ta bây giờ có chút siết mạnh hơn, căn bản nghe không lọt lời của Hứa Thanh Du, vẫn là nắm chặt cổ tay của cô, “Cô mau gọi điện thoại cho bọn họ, kêu bọn họ xuống đây.”
Hứa Thanh Du liền vội vã la lớn, “Có ai không, cứu tôi với, ban ngày ban mặt làm bậy này.” Cho dù ban ngày người trong tiểu khu không nhiều, nhưng cũng vẫn có một vài người lớn tuổi đi dạo, Hứa Thanh Du vừa la như thế, thật đúng là liền thu hút người bước tới.


Vừa vặn khu nhà nhà bên cạnh có người đàn ông bước ra, tuổi tác xem ra tuy không nhỏ, nhưng cũng không phải lớn lắm, nhìn thấy Hứa Thanh Du ở chỗ này kêu cứu, lập tức liền đi sang bên này, “Này, ông làm sao vậy, ông làm cái gì đây, ông mau buông ra, ông túm lấy con gái nhà người ta làm gì?”
Gã đàn ông vung tay lên, lộ ra một chút biểu cảm không nhịn nổi, “Không phải chuyện của ông, ở đâu ra thì về đó đi, sao lại ở không như vậy?”
Người kia nghe xong liền không vui, trực tiếp bước tới, “Không phải, ông là đàn ông lớn xác như vậy, ông làm trò gì thế?”
Vừa nói thế xong hai người liền thủ thế muốn lao vào đánh nhau.

Hứa Thanh Du thuận thế mau chóng rút tay trở về, sau đó liền nhấc chân đá vào xương đầu gối của gã đàn ông đó.

Cô dùng sức không nhỏ, lúc đầu nghĩ sẽ đạp vào hạ bộ của hắn ta.

Nhưng là cũng sợ mình khống chế sức lực không tốt, trực tiếp đem ông ta phế đi, vậy thì liền phiền phức rồi, cuối cùng phía mình có lý cũng thành vô lý.

Vả lại gã đàn ông này không biết xấu hổ như thế, nếu thật sự làm ông ta bị thương, đến lúc đó nói không chừng ông ta còn muốn gạt bao nhiêu tiền.

Gã đàn ông ai u một tiếng vội vã cúi người che lấy xương đầu gối của mình.

Hứa Thanh Du lui hai bước né tránh, còn không cô đợi la lên, cửa block nhà bên kia bị đẩy ra, Ninh Tôn chạy ra.

Nét mặt Ninh Tôn không hề tốt, tới cũng không nhìn gì, liền trực tiếp xách cổ gã đàn ông kia lên, “Ông làm cái gì vậy, ông vừa mới làm cái gì?”
Hứa Thanh Du sợ Ninh Tôn làm lớn chuyện, bước qua vội vã kéo cánh tay anh khuyên anh, “Không có gì không có gì, không xảy ra chuyện gì cả, bác này đã cứu em rồi.”
Ninh Tôn vẫn là níu lấy cổ áo gã đàn ông không chịu buông.

Gã đàn ông đầu gối đau, muốn cúi người che lấy đầu gối, thế nhưng cổ áo lại bị Ninh Tôn níu lấy không cúi xuống được, cả người kêu la oai oái, cũng không biết phải làm sao.

Người đàn ông tới cứu bên cạnh thấy thế, hướng về gã đàn ông kia xì một tiếng khinh miệt, “Bao nhiêu tuổi rồi? Chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ hay sao?”
Xem ra người đàn ông này không theo đuổi ngôi sao, không nhận ra Ninh Tôn, càng không nhận ra gã đàn ông vừa rồi ở dưới nhảy tưng tưng la làng la xóm.

Ninh Tôn đợi một lát sau, vung tay một cái đem gã đàn ông kia ném qua một bên, sau đó anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Du, “Em không sao chứ, ông ta có làm em bị thương không?”
Hứa Thanh Du lắc đầu, gã đàn ông kia vừa rồi chỉ là dùng sức nắm tay cô, khiến cô có chút đau.


Ngoài ra thật sự không làm cô bị thương.

Thật ra Hứa Thanh Du cũng nhìn ra được, gã đàn ông này căn bản là không định làm gì cô, ông ta ta hẳn là chỉ đang tức giận, liền muốn kêu Ninh Tôn cùng mẹ Ninh xuống đây đối mặt nói chuyện với ông ta.

Ninh Tôn sờ lên mặt Hứa Thanh Du, “Buổi chiều còn phải đi làm không? Bằng không thì đừng đi nữa.”
Hứa Thanh Du xem thời gian một cái, hiện tại đến công ty cũng còn kịp, “Vẫn là phải đi thôi, bên này anh xử lý đi, em phải đi trước đây.”
Ninh Tôn thở dài, “Được, vậy em nhanh đi đi, bên này em không cần lo lắng.”
Hứa Thanh Du cuối cùng nhìn gã đàn ông kia một cái, ông ta còn đang che lấy đầu gối của mình.

Hứa Thanh Du vừa rồi đúng là dốc đủ sức lực, nếu là một cước này đá vào hạ bộ của ông ta, đoán chừng ông ta sau này cũng thành đàn bà.

Hứa Thanh Du đi ra ngoài đón xe đến công ty, trên đường đi cô đều nhìn điện thoại, muốn xem thử sau đó có truyền ra tin tức không.

Ninh Tôn đã xuống tới lầu, dựa theo tính nết của gã đàn ông này, hắn ta nhất định sẽ không dễ dàng để Ninh Tôn trở lên.

Như vậy không chừng lại muốn gây ra thêm động tĩnh gì nữa.

Hôm nay quần chúng hóng chuyện thật là vui vẻ, trong một ngày hóng được hai vụ.

Hứa Thanh Du có chút thở dài, thời gian này thật là ầm ầm dậy sóng, cô cảm giác muốn sống cuộc đời yên ổn càng lúc càng khó.


Hứa Thanh Du đến công ty vừa vặn khớp giờ không có đến trễ, đồng nghiệp trong công ty hiện tại cũng ngồi tại chỗ tô tô vẽ vẽ.

Nhìn ra được những người này đều rất nghiêm túc, thậm chí bọn họ đều không phát hiện cô trở về rồi.

Dáng vẻ mọi người chăm chỉ làm việc kỳ thật rất mê người, thuận mắt hơn nhiều so với trước kia lúc nhiều chuyện việc của cô.

Hứa Thanh Du trở lại chỗ ngồi tâm trạng vẫn có chút không ổn định lắm, cô xắn tay áo lên nhìn một chút, cổ tay bây giờ vẫn còn đỏ.

Hứa Thanh Du cũng không có tâm tư vẽ vời, cầm tài liệu tựa lưng vào ghế ngồi, thật ra tài liệu cũng đọc không vô.

Cô rất muốn hỏi một chút Ninh Tôn bên kia ra sao rồi, nhưng cũng không biết Ninh Tôn bên kia rốt cuộc xử lý xong chưa, cũng chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi.

1 Giữa chừng Quách Châu ghé qua một lần, có thể là muốn kiểm tra một chút trạng thái của học trò, kết quả phát hiện tất cả mọi người đều đang cúi đầu múa bút thành văn, chỉ có một mình Hứa Thanh Du cầm tài liệu, nhìn đặc biệt nhàn nhã.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.