Yêu Lại Từ Đầu

Chương 407





Sau khi xáo trộn như vậy, bầu không khí chùng xuống.

Trì Uyên chào hỏi những người trước mặt về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để những người muốn đi theo anh có thể đem chuyện mấy ngày nay giải thích cho người nhà biết.

Những người trong sân lúi húi rời đi, Cố Tư từ từ thả lỏng hai vai.

Cô thở ra một hơi, cảm thấy bụng hơi khó chịu, chắc do cô tức giận đã ảnh hưởng đến đứa bé.

Cô sợ đến mức vội vàng ngồi xuống
Trì Uyên đi đến ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Có anh ở đây, em đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Cố Tư không có đẩy Trì Uyên ra, cô còn đưa tay nắm lấy áo của anh, nghiến răng: “Ông ta tại sao lại là người như vậy?”
Ba của cô, sao lại là người như vậy?
Cô thật quá thất vọng!
Trước đây ông nội của cô tham gia quân đội, cả một đời cương trực công chính.

Dù cuộc sống có khó khăn, suốt cuộc đời ông vẫn sống ngay thẳng.

Cô tự nhận bản thân cũng chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì, có thể coi là một cô gái lương thiện.

Nhưng tại sao ông nội lại có một người con trai như vậy, cô lại có một người cha như vậy.

Trì Uyên không biết nên an ủi Cố Tư thế nào, anh chỉ có thể ôm cô vào lòng.

Một lúc sau, anh đưa Cố Tư vào phòng.

Cố Tư nằm trên giường, co người lại, trông vô cùng đáng thương.

Trì Uyên đợi một lúc, thấy có vẻ như Cố Tư đã ngủ, liền đi ra ngoài.


Làng này có vài chục hộ gia đình, từ phía đông có thể nhìn thấy phía tây của ngôi làng.

Vừa rồi, Cố Vạn Lý bị thương ở tay, ông ta sẽ ra ngoài khám bác sĩ hoặc sẽ tìm người trong làng chữa trị.

Anh không rõ trong thôn có trạm xá hay không.

Vì vậy, anh đi từ đầu thôn, nhìn về hướng con đường dẫn ra bên ngoài.

Con đường thẳng tắp, nhưng Trì Uyên không nhìn thấy bóng dáng Cố Vạn Lý đâu.

Thế là anh đi lần lượt từng con đường.

Sau đó, anh nhìn thấy Cố Vạn Lý đứng ngoài cửa một căn nhà ở phía nam của ngôi làng.

Gia đình đó cũng đang ầm ĩ một chút.

Những người trong làng vừa rồi ở nhà Cố Tư đều ở đây, hình như đoán được Cố Vạn Lý sẽ đến.

Những người đó quát mắng, nói sẽ không để lão Vương trị thương cho Cố Vạn Lý, nói rằng ông ta đáng bị như vậy, mười ngón tay bị bẻ gãy hết mới phải.

Cố Vạn Lý cũng không chịu ấm ức như ban nãy nữa, nhảy dựng lên chửi nhau với những người trong làng.

Một mình ông ta, thật là sức chiến đấu xuất thần, một chọi mười cũng không thành vấn đề.

Lão Vương ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới cửa sổ, xem chừng tuổi cũng không nhỏ, hút một tẩu thuốc, không nói gì.

Cố Vạn Lý mắng một hồi lâu, có lẽ cũng đã mệt mỏi, quay đầu nhìn lão Vương: “Chú Vương, chú mau xem giúp tôi một chút.


Bây giờ ngón tay tôi không còn cảm giác, chú xem có cần quấn một ít thảo dược không?”
Lão Vương hút một hơi thuốc lá khô nói: “Khoảng mười năm trước, ông trời không ban lương thực, đất đai không thu hoạch được gì, mỗi nhà không có nhiều thức ăn, chỉ vừa đủ, không có cách nào bán lương thực để lấy tiền.

Thế nhưng cha cậu muốn đứa nhỏ Tiểu Tư được đi học, hết cách, cha cậu đành phải đi đến sau núi, tìm một ít sản phẩm miền núi để bán.

Trời mưa cũng không chịu nghỉ ngơi, kết quả vì đường quá trơn, sơ ý bị ngã xuống núi, gãy cả xương chân.

Cậu biết không, so với một chút thương tích này của cậu có gì đngs sợ”.

Lão Vương lai hút một hơi thuốc lá: “Ta nói với cha cậu là phải đi bệnh viện, quấn thảo dược cũng không ổn.

Nếu không cẩn thận, sau này sẽ bị tàn phế.

Cha cậu không bằng lòng, cứ cố chấp quấn thảo dược một tháng trời.

Cha của cậu, từ đó về sau, phải đi lại tập tễnh”.

Có thôn dân bên cạnh không thể nghe được nữa, bắt đầu mắng chửi Cố Vạn Lý.

Cố Vạn Lý che tay mình lại, không nói gì.

Lão Vương giương mắt nhìn về Cố Vạn Lý: “Vậy nên một chút thương tích của cậu có là gì? Cậu còn không biết xấu hổ tới tìm tôi chữa cho cậu.

Vạn Lý à, không phải chú Vương tàn nhẫn, nhưng nếu tôi khám bệnh cho cậu, lúc tôi chết, tôi không có mặt mũi đi gặp cha cậu.

Cái thứ súc sinh như cậu, đừng lãng phí thảo dược của tôi!”
Trì Uyên đứng ở cửa, hít một hơi, rời đi.


Cố Vạn Lý không ở nhà lão Vương lâu, tay của ông ta cần được chữa trị, không thể chậm trễ được.

Thấy mọi người trong thôn đều mặc kệ mình, ông ta vội vàng ra khỏi thôn, đi tìm phòng khám bên ngoài.

Kết quả vừa bước ra khỏi cổng làng, ông ta nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây cách đó không xa.

Cố Vạn Lý nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc lâu, sau đó đi tới: “Con rể, con làm gì ở đây?”
Trì Uyên đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Cố Vạn Lý từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Con trai nhỏ bây giờ đã lên cấp ba rồi”.

Cố Vạn Lý sửng sốt, trợn tròn mắt.

Trì Uyên giễu cợt: “Ông rời đi gần hai mươi năm nhưng không hề đi xa.

Ông và vợ cũ đều không biết chữ, hai người ở bên ngoài hơn một năm, không sống nổi nên trở về, nhưng không có về nhà đúng không?”
Cố Vạn Lý mím môi không nói lời nào.

Trì Uyên tiếp tục: “Hai người sống ở bên ngoài được hai năm thì ly hôn.

Nghe nói là do ông mê muội người phụ nữ khác”.

Sắc mặt Cố Vạn Lý ngày càng khó coi, Trì Uyên vẫn cười: “Cần tôi nói tiếp không? Cố Vạn Lý, địa chỉ, thông tin về người vợ hiện tại của ông, còn có ngôi trường con trai yêu quý của ông nữa.

Tôi biết tất cả!”
Cố Vạn Lý nhìn Trì Uyên chằm chằm: “Cậu, làm sao cậu biết những điều này?” Trì Uyên nhếch miệng: “Tôi muốn biết, tự nhiên sẽ biết.

Tôi cũng biết tin tức của những chủ nợ cũ của ông.

Tôi biết họ hiện đang sống ở đâu.

Tôi có thể liên lạc với họ bất cứ lúc nào.

Cố Vạn Lý, ông lẩn trốn gần hai mươi năm, ông nói, nếu những người kia biết rằng thật sự ông không hề đi xa, mà lẩn trốn dưới mi mắt của họ, họ sẽ phản ứng thế nào?”
Mặt mày Cố Vạn Lý tái nhợt: “Cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là ba vợ của cậu, tôi là ba ruột của Cố Tư!”
Trì Uyên thực sự khinh thường đức tính của Cố Vạn Lý, anh chậc chậc hai lần: “Nếu ông không phải ba của cô ấy, hôm nay không đơn giản chỉ một ngón tay thôi đâu.”

Trì Uyên quay lưng đi: “Tôi sẽ cho ông một cơ hội, sau này không được tiếp tực quấy rầy Cố Tư nữa.

Chuyện của ông, tôi sẽ xem như không biết.

Nếu ông xuất hiện một lần nữa, tôi cam đoan, sẽ đem chuyện của ông đi rêu rao cho mọi người cùng biết.

Không cần biết ông ở đâu, cũng không có cơ hội để ổn định cuộc sống đâu!”
Cố Vạn Lý nhìn chằm chằm phía sau lưng Trì Uyên một hồi lâu, ông ta hít thở sâu mấy lần.

Ông ta không nói gì, Trì Uyên cũng đã biết câu trả lời.

Anh quay đầu đi về phía ngôi làng: “Nhớ kỹ, không bao giờ được xuất hiện trước mặt Cố Tư nữa.

Nhìn thấy cô ấy, phải đi đường vòng cho tôi!”
Cố Vạn Lý đứng ở lối vào cửa ngôi làng, cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Trì Uyên, ông ta mới “nhổ” một bãi, còn chửi thề một câu.

Ban đầu cứ tưởng Cố Tư cưới được một người giàu có, ông ta có thể bám theo để nhờ cậy.

Hóa ra người đàn ông giàu có này lại tính toán như vậy.

Đối với cha ruột cũng tính toán!
Cố Vạn Lý đợi một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại, gọi đi.

Bên kia trả lời rất nhanh, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Gọi điện thoại tới đây làm gì?”
Cố Vạn Lý cũng rất sốt ruột: “Nếu không có việc, tôi sẽ không gọi cho bà.

Tôi nói cho bà biết, chuyện của Cố Tư, tôi không thể làm gì cả.

Tôi cũng sẽ không tham gia vào, bà muốn làm gì là việc của một mình bà, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa”.

“Ông không tham gia sao? Thế nào, sắc mặt của Cố Tư đối với ông không tốt à?”
Đây không phải vấn đề sắc mặt tốt hay xấu, Cố Vạn Lý nói: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Tôi chỉ nói vậy thôi, cứ như vậy đi, tôi không quan tâm đến chuyện này nữa!”
Nói xong, Cố Vạn Lý cúp điện thoại, sau đó mắng chửi đi ra khỏi làng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.