Yêu Lại Từ Đầu

Chương 420





Mạnh Sướng nhìn Cố Tư, không biết nghĩ đến cái gì, “Em cảm thấy Trì Uyên chắc là có thể mang lại cho chị cảm giác an toàn, anh ấy có thể giúp chị rất nhiều chuyện, những gì chị yêu cầu, anh ấy hẳn là đều có thể làm được.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn Mạnh Sướng, “Cảm giác an toàn sao.”
Trì Uyên lúc trước là không có cho cô bất luận cái gì cảm giác an toàn, bởi vì Trì Uyên lúc trước đối cô không tốt, tất nhiên cũng không có cách nào để cô cảm giác được an toàn.

Nhất là khi khoảng thời gian lúc ông cụ Trì qua đời, cô dường như mỗi ngày đều nghĩ tới, Trì Uyên sẽ nói đến chuyện ly hôn trong một giây đến.

Cảm giác an toàn được trao cho cô từ khi nào?
Cố Tư nghĩ đến chuyện đó rất nghiêm túc, tưởng chừng đó là lúc Trì Uyên đuổi cô về quê.

Lúc đó cô chỉ có một mình, thân thể không thoải mái, trong lòng rất buồn.

Sau đó anh ấy xuất hiện.

Lúc đó, anh ấy đang đứng bên xe, nói không yên tâm mà đi qua.

Cố Tư không thể không thừa nhận, khi đó, cô rất cảm động.

Anh ấy giang nan tìm kiếm cô, thấy anh đi một mình, không biết anh ấy làm cách nào để tìm ra.

Dù sao trong lòng cô cũng có anh, làm sao có thể không rung động.

Mạnh Sướng dựa vào trên ghế, giống như đùa giỡn nói: “Kỳ thực em cũng rất thích Trì Uyên.

Anh ấy có năng lực, điều kiện bên ngoài thật sự rất tốt, nếu như chị ở bên cạnh anh ấy, không nên lo lắng cái gì, anh ấy đều có thể xử lý toàn bộ.”
Cố Tư bật cười, “Vậy thì em thật sự đánh giá quá cao anh ấy, mẹ anh ấy, anh ấy cũng không có cách giải quyết gì.”
Phương Tố, Trì Chúc cũng không có cách, huống chi là Trì Uyên.

Nhưng khi nhắc tới Phương Tố, Cố Tư lại cảm thấy có chút khó xử.


Phương Tố quan tâm cô thế này, tự nhiên có thể thấy được.

Chỉ là quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt, Phương Tố đột nhiên đối xử tốt với cô, cô rất khó chịu.

Cố Tư và Mạnh Sướng vừa ăn vừa nói chuyện, thật sự đã uống hết bát canh.

Cô dựa lưng vào ghế, cảm thấy rất đỡ, “Ăn xong no căng bụng.”
Mạnh Sướng đều nở nụ cười, “Mẹ chồng cũ của chị, xem ra bà ấy tới đây lấy lòng chị.”
Mạnh Sương đứng dậy rửa sạch bình ấm giữ nhiệt rồi cầm ra ngoài, sau đó đứng bên quầy nhìn Cố Tư, “Tiểu Lâm, anh ấy nói muốn đưa em về gặp ba mẹ.

Em có chút do dự, không biết diễn biến này có quá nhanh không.”
Tiểu Lâm chính là đối tượng hẹn hò với cô nàng.

Cố Tư nhìn Mạnh Sướng, “Em thích anh ấy.”
Mạnh Sướng chớp mắt, “Thật ra em cũng không rõ ràng lắm.

Thích thì cũng hẳn là thích.

Anh ấy đối xử với em rất tốt, ở bên anh ấy rất thoải mái và vui vẻ.”
Chỉ là cô không biết loại thích này có phải là loại muốn cùng nhau cả đời hay không.

Nếu cô ấy quả thật cứ như vậy thuận thế đáp ứng, cô ấy không biết liệu cô ấy có hối hận trong tương lai hay không.

Mạnh Sướng lúc này trong lòng có chút bối rối.

Cô biết rằng mình thực sự có một chút thất vọng về tình cảm, và rất mong muốn tìm được người để chữa lành vết thương cho mình.

Ý định ban đầu của cô ấy là trước tiên sẽ cố gắng hòa hợp với nhau như thế này, rồi từ từ đón nhận tình cảm của anh ấy.

Kết quả là lúc này bên kia rất nghiêm túc, khiến cô ấy đồng thời bị áp lực.

Cố Tư không thể giúp đỡ người khác, bởi vì cuộc sống tình cảm của chính cô cũng đang rối ren.

Cô nhớ lại những gì Ninh Tôn nói qua điện thoại ngày hôm đó, tuy rằng thái độ của cô lúc đó là lảng tránh, nhưng thật ra, cô đã hiểu tất cả.

Tất cả sự nhạy cảm trong tình cảm của cô đều trao cho Trì Uyên, đối với người khác, cô không nghĩ tới phương diện đó, cho nên cô cũng không nghĩ tới phương diện đó.

Cho nên về phía Ninh Tôn, cô phản ứng chậm hơn một chút.

Nếu Cố Tư biết Ninh Tôn có suy nghĩ khác về mình, cô nhất định sẽ cách xa anh ta, hoặc nói sớm hơn nói rõ ràng.

Mạnh Sướng có chút buồn bực, Cố Tư nghĩ đến Ninh Tôn, tâm tình cũng không vui vẻ mấy.

Hôm nay không có nhiều khách hàng, hai người họ chỉ dành thời gian trong cửa hàng.

Đến giữa trưa, Cố Tư có chút buồn ngủ muốn nằm sấp lên bàn ngủ một xíu.

Mạnh Sướng đi tới, vỗ về cô, “Chị về nghỉ ngơi đi.

Hôm nay ít người quá, một mình em làm được.

Em thấy tình trạng mệt mỏi của chị vẫn chưa thuyên giảm.


Chị cứ về đi giao cho em.”
Cố Tư cảm thấy xấu hổ lắm, cô không thể lúc nào cũng đến, cô để Mạnh Sướng một mình làm.

Mạnh Sướng hiển nhiên không nghĩ nhiều như vậy, “Tiểu Lâm lát nữa sẽ tới, hẳn cũng sẽ giúp em.”
Cố Tư cười cười, “Em nói chuyện với Tiểu Lâm nhiều hơn và nói cho anh ấy biết suy nghĩ của em ấy.

Khi hai người ở bên nhau, hạnh phúc và phiền muộn đều nói hết.

Nếu em không nói ra, anh ấy cũng không thể biết được.”
Mạnh Sướng gật đầu, “Thôi, khi nào anh ấy đến, em sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Cố Tư cũng đứng dậy, duỗi eo cẩn thận khuyên Mạnh Sướng rồi rời khỏi cửa hàng.

Cô giơ tay gọi taxi, sau khi lên xe, cô vô tình nhìn qua cửa kính về phía đường đối diện, cô vừa nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu ở đường đối diện, cửa sổ được hạ xuống và người bên trong đang cầm một chiếc máy ảnh hướng về phía cô.

Cố Tư, để tài xế dừng lái ngay.

Cô ấy cầm điện thoại ra, chụp bức ảnh rồi sau đó nói tài xế lái xe đi.

Trên đường đi, cô gửi bức ảnh cho Trì Uyên.

Đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, Cố Tư không cho rằng người vừa rồi là trùng hợp, nhưng hình như anh ta cũng đến để đưa cô đi.

Trì Uyên gọi ngay đến đó và hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra.

Cố Tư kỳ thật cũng không rõ lắm chuyện gì xảy ra, chỉ nói cái người này đang ở ngoài cửa hàng của cô, không ngừng chụp ảnh cô.

Mặc kệ người này có phải tới chỗ mình hay không, Cố Tư nghĩ kiểm tra thì tốt hơn.

Bây giờ cô ấy cảm thấy không ổn.

Trì Uyên cũng có ý kiến tương tự, nói biển số xe của người kia trong ảnh rất rõ ràng, tốt hơn hết nên kiểm tra thông tin của chủ xe.

Nhưng Cố Tư cảm thấy người tới chụp ảnh cô thật là trắng trợn, biển số xe có lẽ không phải thật.

Trì Uyên không yên tâm, Cố Tư bây giờ chỉ có một mình, bảo Cố Tư đừng cúp máy, cứ nói chuyện suốt về nhà.

Cố Tư ngồi ở hàng ghế sau, nhìn tài xế, nhưng không cúp máy.


Chẳng qua tâm tư bên trong cũng cảm thấy, ban ngày ban mặt, trống không đến mức còn muốn xuống tay với cô.

Xe về đến nhà, tài xế không có chuyện gì, Cố Tư trả tiền, liền lái xe rời đi.

Cố Tư và Trì Uyên đều thở phào nhẹ nhõm.

Trì Uyên thật sự rất lo lắng cho Cố Tư, nói là đã phái người qua đó, về sau đó Cố Tư ra ngoài, để người đi theo.

Cố Niệm hừ một tiếng, chuyện này làm sao có thể, trường hợp này cô đến bệnh viện kiểm tra cũng không được.

Cô Tư vội vàng nói không cần, nói là hai ngày này nếu không có việc sẽ không ra khỏi cửa, cửa hàng bên kia để cho Mạnh Sướng trông coi, không được thì đóng cửa.

Trì Uyên nghĩ chuyện này cũng tốt, chỉ cần cô ra ngoài, đối phương luôn có cách tiếp cận, không đi ra ngoài là an toàn nhất.

Cố Tư vào nhà đóng cửa và cửa sổ.

Trì Uyên có chuyện gì đó, cũng không nói chuyện với Cố Tư quá nhiều, chỉ dặn dò cô phải cẩn thận mọi chuyện, sau đó cúp điện thoại.

Cố Tư rửa mặt, đi qua nằm trên giường.

Vừa rồi ăn quá no bụng, lúc này như mơ màng.

Cô trở mình, nói tên Trì Uyên rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi cô thức dậy, trời gần tối.

Cô ngồi dậy, nhìn ra ngoài rồi chạm vào điện thoại, trong điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, của Trì Uyên, của Chương Tự Chi, của Phương Tố..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.