Yêu Lại Từ Đầu

Chương 676: Chương 676





Trì Uyên nhìn theo tóc Cố Tư, vừa nghe xong liền bật cười, “Em yên tâm đi, anh đã hỏi thăm rồi, chuyện này sẽ không liên quan đến Tùy Mị, cô ấy sẽ được xóa bỏ sạch sẽ.”
Cố Tư ồ một tiếng, “Như vậy cũng tốt.”
Trì Uyên suy nghĩ một chút rồi nói, “Sáng sớm hôm nay, anh thấy Tùy Mị gửi tin nhắn tới, cô ấy hình như cùng bà Cả gặp lại, chắc là muốn trấn an phía bên bà ấy.”
Trên mặt Cố Tư mang nụ cười lạnh nhạt, ‘‘Như vậy cũng tốt, nhưng nói thực, cho dù cô ta đã giúp em, em cũng không muốn nhìn thấy cô ta.”
Nói xong Cố Tư ngây ngốc cười một tiếng, tự giễu nói, “Em vẫn luôn là một người vô lương tâm như vậy.


Trì Uyên thuận tiện đi lên giường nằm, xoay mình ôm chặt lấy Cố Tư, “Anh thích dáng vẻ em đối xử vô lương tâm với người khác.”
Nói xong, Trì Uyên lại nói, “Buổi biểu diễn của Ninh Tôn đã kết thúc, em biết không?”
“Em biết, trước đây em có xem một chút, “ Cố Tư mở miệng, “Nhưng mà sau đó không biết chuyện gì xảy ra, em lại ngủ mất.”
Nói tới đây cô ngượng ngừng cười xấu hổ.

Cô chắc chắn chỉ là một Fan giả.

Trước đây cô nói ủng hộ Ninh Tôn như thế nào, kết quả ngay cả một buổi biểu diển cũng không thể xem anh ta cho đàng hoàng.

Trì Uyên cúi người hôn lên khóe miệng Cố Tư, “Mấy ngày nữa Ninh Tôn sẽ về, anh ấy đã ký hợp đồng với một công ty, lịch trình có hơi dày, trước đó anh ấy sẽ quay lại tụ tập một chút.”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, “Làm sao anh biết rõ vậy?”
Tại sao anh lại biết rõ ràng như vậy?
Trì Uyên không biết nên nói với Cố Tư như thế nào.

Bởi vì chương trình mà cô Ba nhà họ Chương đầu tư, anh cũng đầu tư.

Anh cũng là một nhà đầu tư đứng sau hậu trường.


Nhà đầu tư hoàn toàn có quyền lên tiếng, cũng rất dễ dàng để làm vài chuyện mờ ám ở sau lưng.

Việc đào tạo khép kín của Ninh Tôn là do anh đề xuất.

Thậm chí, anh còn bí mật gây áp lực với ê-kíp chương trình, để bọn họ ám chỉ Ninh Tôn không nên tiết lộ quá nhiều chuyện về phương diện đời sống tình cảm của mình trong chương trình.

Ninh Tôn đã bày tỏ với Cố Tư ở hai chương trình trước đó, khiến Trì Uyên vô cùng bất mãn.

Anh phải phá bỏ tất cả mọi mối liên hệ giữa Ninh Tôn và Cố Tư.

Trì Uyên cuối cùng cũng không nói sự thật cho Cố Tư biết, anh chỉ nói là mình biết do hỏi thăm cô Ba nhà họ Chương.

Đầu óc Cố Tư hiện tại không được nhạy bén cho lắm, nên cũng không nghiêm túc suy nghĩ xem những lời nói này của Trì Uyên là thật hay giả.

Hai người ở trên giường quấn lấy nhau một hồi, rồi đứng dậy rửa mặt, sau đó xuống nhà ăn cơm.

Lúc này nếu ngủ một giấc dài, thì buổi trưa nhất định sẽ không ngủ được nữa.

Ăn cơm xong Trì Uyên cùng Cố Tư đi tản bộ ở trong vườn hoa, Cố Tư liền nhớ tới Lương Ninh Như.

Cô nói muốn đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như xem một chút.

Đã lâu rồi cô chưa tới thăm nơi làm việc của Lương Ninh Như.


Vừa vặn, buổi chiều Trì Uyên cũng muốn đến công ty kia bàn chuyện, Cố Tư ở nhà một mình, anh thật sự sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán.

Cho nên trước đó anh đã lái xe chở Cố Tư đi tìm Lương Ninh Như.

Trì Uyên cũng chưa từng tới nơi này, hai người tìm chỗ đậu xe, kết quả mới đậu xe xong, Cố Tư liền chỉ vào một chiếc xe cách đó không xa nói, “Anh nhìn xem kia có phải là xe của lão Chương không?”
Trì Uyên xuống xe, liếc mắt nhìn về phía đó, lập tức nhận ra, kia đúng là xe của Chương Tự Chi.

Cũng bình thường, Chương Tự Chi không có việc gì làm, bây giờ lại chính là thời điểm theo đuổi Lương Ninh Như, nhất định sẽ như keo dính da chó đi theo sau.

Trì Uyên cười, “Tự Chi thấy chúng ta tới, chắc hẳn sẽ không vui.”
Cố Tư gật đầu một cái, “Nhất định sẽ không vui.”
Nhưng hai người cũng không quan tâm nhiều như vậy, nắm tay nhau cùng đi đến phòng tập thể dục của Lương Ninh Như.

Xế chiều, phòng tập thể dục chỉ còn một vài người.

Không tính là quá nhiều, nhưng cũng không đến nỗi đặc biệt vắng vẻ.

Cố Tư đi vào nhìn xung quanh một lúc, nhưng không thấy Lương Ninh Như đâu.

Trì Uyên đi tìm một huấn luyện viên gần đó và hỏi thăm.

Huấn luyện viên giơ ngón tay lên chỉ phương hướng, “Bên kia quẹo phải, có một phòng làm việc.”

Trì Uyên cảm ơn, sau đó cùng Cố Tư chậm rãi đi tới.

Thời điểm khi đi tới gần chỗ đó, hai người không hẹn mà cùng bước nhẹ chân.

Có một chút suy nghĩ xấu được che giấu.

Lương Ninh Như quả thật đang ở trong phòng làm việc, Chương Tự Chi cũng đang ở đó.

Chương Tự Chi vẫn còn chưa thoát ra khỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Lương Ninh Như đang xem lại bảng kê khai tiền lương làm việc, Chương Tự Chi thì lầm bầm lầu bầu tiếp tục mắng ông cụ nhà họ Tùy.

Anh ta nói ông cụ không tích âm đức, cho nên mới mất cháu nội.

Anh còn nói rằng ông cụ toàn làm chuyện xấu, cho nên con trai ông khi tính toán người khác mới có thể đầy rẫy chỗ sơ hở như vậy.

Chương Tự Chi đem những chuyện xui xẻo mà Tùy Gia gặp phải gần đây đều trách mắng một lượt, tất cả mọi chuyện do ông cụ Tùy tâm địa xấu xa.

Quả thật ông cụ là một người thất đức, khiến cả gia tộc đều liên lụy không chừa một ai.

Lương Ninh Như sau khi xem xong một bảng kê khai tiền lương, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Chương Tự Chi, “Anh có thể ngậm miệng lại được không? Cái miệng này của anh sao lại giống như được lên dây cót vậy? Tôi nghe anh nói muốn đau hết cả đầu.”
Chương Tự Chi ngừng nói, mím môi, “Em không cảm thấy ông ta rất đáng giận sao, cô không cảm thấy kết quả của ông ta giống như bây giờ là đáng đời sao, cô không cảm thấy ông ta nên xuống địa ngục sao.”
Lương Ninh Như thực sự không chịu nổi nữa, cô giơ chân hướng về phía đối diện Chương Tự Chi đá một cái, “Anh đừng nói nữa.”
Từ sáng sớm đến giờ, cô không hề nhàn rỗi.

Chương Tự Chi nhìn chằm chằm Lương Ninh Như, “Người phụ nữ này quá bạo lực, bộ dáng em ăn hiếp tôi này, em không sợ sau này tôi không cần em nữa sao?”
Đây là cái gì và ở đâu vậy.


Lương Ninh Như cầm một phần văn kiện đã được kẹp lại ném về phía Chương Tự Chi, “Anh nhặt lại cho tôi, nếu như anh ghê tởm tôi như vậy, tôi sẽ đánh chết anh.”
Chương Tự Chi khịt mũi không nói gì.

Cố Tư cười nhìn về phía cửa.

Trì Uyên cũng không tiêu hóa nổi liền lắc đầu một cái.

Anh đã biết Chương Tự Chi rất nhiều năm, mặc dù trước đây tiếp xúc không nhiều, nhưng mà chưa từng thấy Chương Tự Chi hèn như vậy.

Thực sự làm mới lại nhận thức của anh về Chương Tự Chi.

Cố Tư thấy bên trong không nói gì nữa liền ra đứng ở cửa gõ cạch cạch cạch vài tiếng vào cửa kính.

Lương Ninh Như ngẩng đầu nhìn thấy là Cố Tư, lập tức đứng lên, “Cô tới rồi.”
Cố Tư mở cửa bước vào, không biết nói như thế nào cho tốt, “Vừa rồi tôi ở ngoài cửa đã nghe lão Chương nói, tôi cũng không biết có nên đi vào hay không, nhưng mà đi tới đây rồi cũng không thể đi về có phải không? Nên là đi vào chào hỏi mọi người một chút.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh mặt đỏ ửng.

Anh chưa bao giờ giở trò đùa bỡn trước mặt Trì Uyên và Cố Tư hay trước mặt người khác.

Này làm sao nghĩ có chút khiến anh không ngẩng đầu lên được.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn chỗ khác, nhẹ giọng ho khan hai cái, “Hai người các cô không có chuyện gì làm à, sao mà đứng ở cửa nghe lén chuyện của người khác.”
Cố Tư vội vàng tiến tới trước mặt Chương Tự Chi, khi đến gần mặt anh ta, giọng nói có chút khoa trương, “Lão Chương anh đỏ mặt rồi kìa, ai da, thật là không thể tin được, Lão Chương quả thực có thể đỏ mặt.”
Chương Tự Chi trừng mắt, “Cố Tiểu Tư, uổng công tôi thương cô, cô đúng là tiểu bạch nhãn lang*.”
(*)Tiểu bạch nhãn lang: sói mắt trắng nhỏ
Cố Tư cười haha, “Trước kia tôi đã từng suy nghĩ Lão Chương sẽ như thế nào khi gặp người con gái mình thích, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.