Yêu Lại Từ Đầu

Chương 691: Chương 691





Lương Ninh Như mím môi, nhìn về phía ba Lương, trực tiếp gật đầu: “Đúng vậy, sáng nào anh ấy cũng sẽ mang bữa sáng đến cho con, sau đó sẽ đưa con đi làm.”
Ba Lương đáp lại: “Ừ! Chàng trai trẻ đó trông không tồi, càng nhìn càng thuận mắt, rất được!”
Đúng vậy, ba cô luôn biểu hiện mình nhìn Chương Tự Chi rất ưng ý, điều này Lương Ninh Như có thể dễ dàng nhìn thấy qua cách ba cô đánh giá Tự Chi.

Nhưng sau đó, ba Lương còn nói tiếp: “Tình yêu của thanh niên trẻ tuổi các con luôn say mê, nhiệt huyết như thế.

Ba có thể hiểu điều này, nhưng Ninh Như à, con phải luôn nhớ rằng cả nhà ta đời đời trong sạch, chưa hề có một vết đen nào.

Cái gì nên làm, cái gì không nên, ba nghĩ không cần ba nói rõ, con tự sẽ hiểu!”
Lương Ninh Như mỉm cười, xua xua tay: “Được rồi, được rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi, con hiểu ý của ba mà!”
Hiểu rõ là được, ba Lương cũng không nói quá nhiều, lập tức kết thúc chủ đề này tại đây.

Chương Tự Chi đi một lát đã trở về, trên tay anh xách theo không ít đồ ăn.

Nguyên nhân bởi vì anh không rõ ba Lương thích ăn món gì, lại sợ phật lòng ông nên mua mỗi món một ít.

Ba người họ ngồi vào bàn ăn, Chương Tự Chi cũng không giữ khoảng cách quá xa, anh tự nhiên hỏi ba Lương trong nhà mấy ngày qua có chuyện gì xảy ra hay không?
Ba Lương khẽ gật đầu: “Mọi người đều rất tốt.

Ta chỉ lo cho mấy đứa ở ngoài, không biết sống có tốt không, mọi thứ đều ổn chứ? Ở bên ngoài suy cho cùng sẽ chẳng bao giờ thoải mái như ở nhà.

Mấy đứa trẻ tuổi như cô cậu kiếm sống không dễ dàng gì.

Cũng đừng làm việc quá sức làm gì cả.

Kiếm tiền chậm một chút không sao cả, sức khỏe của mình là quan trọng nhất.

Cháu đã đến làm khách, chút nữa hãy cầm mấy món đồ nhà làm về mà ăn.”

Những món đồ ăn ba Lương mang đến để trên kệ tủ món nào món ấy đều có hai phần, có lẽ đã định sẵn một phần sẽ đem chia cho anh.

Chương Tự Chi nhìn lướt qua, chắc nó giống với món thịt ba chỉ sấy khô mà Lương Ninh Như đưa cho anh lần trước.

Anh gật đầu, hai mắt cong lên thích thú: “Lần trước Ninh Như có chia cho cháu ăn thử một chút, món này thực sự rất ngon, cháu rất thích đấy ạ.”
Ba Lương hoàn toàn không biết sự giàu có của Chương Tự Chi.

Nghe được những lời này, ông có vẻ rất hài lòng, gật gật đầu: “Thích thì cứ lấy nhiều chút mà ăn, lần sau ta đến sẽ lại mang tiếp!”
Sau bữa ăn này, Chương Tự Chi chở ba Lương và Lương Ninh Như đến phòng tập gyms của cô.

Ba Lương đi dạo trong phòng tập gyms và khá hài lòng với công việc của Lương Ninh Như, ngồi ở chỗ này, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu, công việc nhẹ nhàng, thoải mái, không bị gò bó về giờ giấc, lại vẫn hái ra được tiền.

Rất tốt, thực sự rất tốt.

Ba Lương được Chương Tự Chi dẫn đi tham quan phòng tập của Ninh Như một lúc lâu, sau đó ông quay sang nhìn Chương Tự Chi hỏi: “Này Tự Chi, có phải cháu nói cháu có mở một nhà hàng gì đó gần đây đúng không? Ta muốn qua xem chỗ làm ăn của cháu một lát.”
Chương Tự Chi cũng không từ chối đề nghị, liền đáp lại: “Không xa đâu ạ, bác muốn ghé thăm, cháu sẽ chở bác qua đó!”
Ba Lương đứng lên: “Vậy chúng ta ghé qua tham quan một chút đi.”
Dù đã có chút thích Chương Tự Chi, nhưng ba Lương vẫn không thể không đề phòng.

Những điều Lâm Sinh đã gây ra trước đây chính là một bài học nhắc nhở ông phải cẩn thận trước khi chọn một người kề vai kết tóc với con gái cưng của mình.

Muốn đánh giá một con người, chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài là không được.

Có những loại người trên mặt là sự tử tế, thánh thiện, nhưng ai biết đâu trong lòng là một bụng quỷ kế, gian xảo.

Ba Lương luôn cảm thấy rằng cứ đi một chuyến tham quan thực tế là nhìn rõ nhất.

Lương Ninh Như đến phòng tập, tình cờ lại có người từ bộ phận tài chính đến đây nộp một số báo cáo cho cô ấy.


Cô vì vậy cũng bận bịu mà quên luôn Chương Tự Chi và ba Lương.

Thấy thế, Chương Tự Chi cũng không dặn gì thêm mà tự dẫn ba Lương lên xe đến câu lạc bộ của mình.

Ba Lương trong tâm niệm luôn chỉ nghĩ Chương Tự Chi mở một nhà hang nho nhỏ.

Nhưng đến khi, chiếc xe dừng lại ở một Club sang trọng, ông liền cảm thấy choáng váng.

Vừa xuống xe, ông đã phải thốt lên: “Các nhà hàng bây giờ đều được xây dựng như này sao? Trông cao cấp thật đấy!”
Chương Tự Chi chỉ cười cười mà không nói gì thêm.

Anh đưa Ba Lương vào sảnh trước của Club, một người phục vụ đứng gần đó nhìn thấy lập tức tiến lại chào hỏi: “Ông chủ, ngài đến rồi.”
Ba Lương cau mày nhìn ngắm xung quanh.

Nhà hàng ăn uống đâu, sao mà lạ thế? Ông cũng đã từng này tuổi, chưa thấy một loại quán cơm nào có thiết kế như này.

Chương Tự Chi gật đầu với người phục vụ: “Nếu mọi người đang bận, cứ đi làm việc của mình đi, để tôi tự nhiên.”
Ba Lương cuối cùng nhìn Chương Tự Chi: “Nhìn có vẻ không giống một nhà hàng ăn uống lắm nhỉ?”
Chương Tự Chi mỉm cười: “Đúng rồi ạ! Đây gọi là một Club, nơi như thế này kinh doanh tốt hơn mở nhà hàng rất nhiều đấy ạ!”
Nói xong, anh ta đưa ba Lương đến sân sau của Club để xem.

Khi đến sân sau, Ba Lương hoàn toàn choáng váng.

Với quy mô và thiết kế tầm cỡ như thế này, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra rằng đầu tư xây dựng tốn rất nhiều tiền.

Ba Lương gật đầu: “Cháu cùng hợp tác với người khác để mở nơi này hả?”
Phòng tập gyms của Ninh Như cũng là do ông bỏ không ít vốn liếng dưỡng già, vì khi đó kinh tế của con gái ông còn chưa chắc chắn.


Ông liền nghĩ ngay Chương Tự Chi bên này cũng là nhờ gia đình nên mới xây dựng được một Club quy mô đồ sộ như vậy.

Chương Tự Chi do dự và nói: “Đây là Club ba cháu mở cho cháu.

Trong nhà mỗi cháu là con trai nên ba cháu rất xót cháu, không muốn cháu đi làm thuê cho người ta, sợ cháu bị bắt nạt.

Nên mấy năm trước đã xây cho cháu cơ ngơi này để cho cháu tự học cách kinh doanh.”
Thật ra cũng không phải ông cụ Chương xót anh nên không muốn cho anh đi làm thuê, mà do ông hiểu rõ, với tính cách của anh, chẳng có ông chủ nào nhận anh vào làm được lâu dài cả.

Anh vốn là loại người mặt cao hơn trời, không thèm để ông chủ vào mắt.

Như thế, ông chủ nào có thể hợp tác lâu dài với Chương Tự Chi anh?
Cho dù là quan hệ nhờ vả, để anh đến công ty của người khác làm hai ngày, ước chừng cái tính khí công tử bột này của anh ta không thể thay đổi được, hai ngày sau, hoặc là anh sa thải ông chủ hoặc là ông chủ sa thải anh.

Vì vậy, để thuận tiện, ông cụ Chương Tự Chi mới quyết định xây nên Club này để anh quản lí.

Để anh muốn làm trời làm đất gì thì làm.

Ba Lương nhìn chằm chằm Chương Tự Chi: “Xây cái này phải đầu tư rất nhiều tiền đúng không?”
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng không có nhiều lắm ạ!”
Chính anh cũng không rõ rốt cuộc ba anh nhiều tiền đến đâu, cũng không rõ thế lực họ Chương mạnh như thế nào.

Bây giờ, đối mặt với câu hỏi của ba Lương, anh không biết trả lời thế nào cho phải.

Nếu nói không khéo léo đúng mực sẽ trở thành kẻ khoe khoang, nếu nói không rõ ràng lại trở thành kẻ dối trá sẽ để ba Lương hoài nghi về sự thành thật..

Anh không muốn biến mình thành Lâm Sinh thứ hai trong mắt ba Lương.

Ba Lương dù thấy Chương Tự Chi ấp úng không biết trả lời thế nào cho rõ ràng, rành mạch nên cũng không cố gặng hỏi thêm nữa, chỉ đi một vòng quanh Club của Chương Tự Chi và xem xét một lượt xung quanh.

Ba Lương có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng bây giờ nhìn thấy quy mô của Club này, ông thực sự bị sốc.


Vì vậy, những câu hỏi muốn Chương Tự Chi trả lời đều nghẹn lại trong cổ, không thể thoát ra ngoài.

Sau khi hai người đi dạo quanh Club, ba của Lương chuẩn bị quay về chỗ Lương Ninh Như.

Ông cũng không muốn qua đêm ở đây, vậy nên vội vàng bắt chuyến xe buổi chiều chiều để quay về.

Chương Tự Chi không nói nhiều, lái xe chở ba Lương trở lại chỗ Lương Ninh Như.

Buổi trưa, ba người cùng đi ăn cơm.

Bữa ăn này là do Chương Tự Chi mời, nhưng Lương Ninh Như đã chọn nhà hàng, cô ấy không chọn loại đặc biệt cao cấp chỉ chọn một nhà hàng bình thường nhưng không kém phần trang trọng.

Trong bữa ăn, Ba Lương rõ ràng có thể cảm nhận được rất nhiều khoảng không im lặng trên bàn ăn.

Ba Lương tính tình rất tốt, những ngày trước trong bữa cơm đều rất niềm nở nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể với Chương Tự Chi.

Nhưng lần này ông không hỏi nhiều nữa, chỉ lặng lẽ ăn cơm.

Chương Tự Chi vẫn như cũ đối xử với ba Lương một cách cung cung kính kính.

Ba Lương không uống rượu, nên đương nhiên trong bữa ăn ông đều ăn uống nhanh gọn chứ không quá rề rà.

Cuối cùng ông đặt đũa xuống và lấy khăn giấy lau miệng.

Sau đó, nhìn về phía Chương Tự Chi: “Tự Chi, ta quên hỏi cháu, nhà cháu ở đâu?”
Chương Tự Chi nhanh chóng trả lời: “Nhà cháu ở ngay thành phố này.

Nếu bác có chút thời gian rảnh, cháu sẽ sắp xếp mời gia đình cháu đến đây, để hai nhà gặp mặt nhau một chút.”
Ba Lương xua tay:” Không cần đâu, ta chỉ hỏi vậy thôi.

“ Ông đối xử với Chương Tự Chi rõ ràng không còn vô tư như trước..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.