Nghe tin Hoàng Nam bị tai nạn, Ngọc Anh vội vã lao đến bệnh viện, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống. Sao anh có thể xảy ra chuyện được, bọn họ lúc nãy mới vừa chào tạm biệt nhau kia mà.
Khi đến nơi, cô thấy Đặng Hoàng Hải, cha anh đang ngồi trên ghế chờ, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn lo lắng. Ngọc Anh chạy đến bên ông, giọng nghẹn ngào.
"Bác Hải, Hoàng Nam… Hoàng Nam thế nào rồi?"
Ông Đặng nắm chặt tay cô, trấn an cô gái mà ông xem như con cháu trong nhà. "Nó vẫn đang trong phòng cấp cứu. Bác sĩ nói tình hình rất nghiêm trọng."
Ngọc Anh cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Không thể như vậy được, cô chỉ mới bên anh thôi mà. Bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa làm. Cô còn chưa nói với anh cô yêu anh.
Ngọc Anh ngồi xuống bên cạnh ông Đặng, nắm chặt tay ông. Hai người cùng nhau chờ đợi, từng phút từng giây trôi qua như một cực hình. Bệnh viện này là sản nghiệp của nhà họ Đặng, bác sĩ ở đây đều là những bác sĩ giỏi hàng đầu.
Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang nỗ lực hết sức để cứu sống Hoàng Nam. Họ đã tiến hành phẫu thuật nhiều giờ liền, nhưng tình hình vẫn chưa có tiến triển khả quan. Nhưng đây là con trai độc nhất nhà họ Đặng, bọn họ phải cố gắng hết sức.
Trong cơn mê man, Hoàng Nam thấy mình trong không gian tối đen như mực, anh đi mãi chẳng thấy lối ra. Trước mắt lóe lên một ánh sáng trắng, anh bước qua cánh cửa đó. Một khung cảnh khiến anh không tin được.
Ngọc Anh từ vách đá rơi xuống, anh điên cuồng chạy về phía cô. Nhưng hai chân anh nặng trĩu không thể nhấc nổi, anh chỉ có thể gào thét trong tuyệt vọng. Cuối cùng trơ mắt nhìn cô rơi xuống.
“Ngọc Anh…”
“Ngọc Anh…”
Các mảng kí ức hiện thực và ảo ảnh xen kẽ nhau liên tiếp kéo đến như một cơn lũ, anh không phân biệt được đâu thật đâu giả. Chỉ biết bản thân mình nhất định phải sống, phải chăm sóc Ngọc Anh.
“Mình phải sống.”. Đọc 𝑡ru𝓎ện ha𝓎, 𝑡ru𝓎 cập nga𝓎 || 𝑡r um𝑡ru𝓎𝘦n.𝘝n ||
“Ngọc Anh em cũng phải sống.”
Cuối cùng, sau hàng giờ liền nỗ lực giành lấy sinh mạng từ tay tử thần, các bác sĩ đã thành công giữ lấy mạng anh. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Ông Đặng và Ngọc Anh đứng bật dậy, trái tim đập thình thịch.
"Hoàng Nam… Hoàng Nam thế nào rồi?" Ông Đặng hỏi với giọng run rẩy. Ông chỉ có một đứa con trai, không thể để anh có chuyện được.
"Ông đừng lo lắng, hiện tại cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng vẫn cần phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi một thời gian." Bác sĩ thông báo tin bình an, trên trán lấm tấm mồ hôi vì phẫu thuật nhiều giờ liền.
Lúc này hai người mới thả lỏng tinh thần, rối rít cảm ơn bác sĩ. Ngọc Anh mệt mỏi ngồi phịch trên ghế chờ, gương mặt cô tái nhợt, lòng bàn tay lạnh ngắt. Bác sĩ rời khỏi, trên hành lang rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ. Ngọc Anh lúc này mới hỏi nguyên nhân anh bị tai nạn.
“Bác Hải, tại sao anh ấy lại bị tai nạn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ông Đặng biết rõ chuyện này có người sau lưng âm thầm hãm hại, nhưng ông muốn tự mình điều tra. Khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Ngọc Anh khiến ông giật mình. Cô nhóc nhỏ này thường ngày vô tư, hôm nay lại kiên định đến kỳ lạ.
“Chuyện này bác sẽ cho người điều tra, con đừng nhúng tay vào.”
“Không, con nhất định phải biết được sự thật. Bác hãy tin tưởng con, con sẽ không làm gánh nặng của Hoàng Nam đâu.”
Đặng Hoàng Hải bất lực thở dài. “Ngọc Anh, không phải ta không tin con. Ta chỉ là lo lắng con sẽ gặp nguy hiểm, những năm này nhà họ Đặng có không ít kẻ thù, thêm vào công việc của Hoàng Nam có phần đặc thù. Chuyện nó đắc tội với tiểu nhân là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Con biết mà bác Hải, nhưng con đã điều tra trước đó. Những kẻ muốn thay thế Hoàng Nam có rất nhiều nhưng kẻ có dã tâm cùng thủ đoạn đê hèn như thế này chỉ có Nguyễn Minh Tuấn mà thôi.”
Đặng Hoàng Hải gật đầu tán đồng, ông không ngăn cản Ngọc Anh nữa, để cô tiếp tục điều tra. Ông biết ông không ngăn cản được cô nhóc này.
Một lúc sau ba mẹ Ngọc Anh cũng hớt hải chạy đến, bọn họ vừa từ ngoài về đã nghe người làm báo tin nên vội vã đến. Sau khi biết Hoàng Nam không sao mới an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.