Đèn phòng ngủ yếu ớt, trong phòng là hai thân ảnh quấn lấy nhau, từng âm thanh xấu hổ theo động tác của họ vang lên. Ngọc Anh nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay nhỏ lần theo cơ bụng xuống bên dưới.
“Con mèo hoang này.” Hoàng Nam giữ cánh tay hư hỏng của cô lại, giọng nói kìm nén.
“Em chỉ sờ một lát, anh chẳng phải được lợi rồi sao?” Ngọc Anh trừ lần đầu có chút ngại ngùng, thì những lần bọn họ thân mật về sau anh đều bị cô chọc đến mức không thể kìm chế được thú tính.
Hoàng Nam hít sâu một hơi, cô ngốc này sao lại bạo như vậy? Anh biết bản thân không thể nào lưu manh bằng cô, dứt khoát dùng hành động cường bạo ngăn cô lại.
“Hoàng Nam…anh lớn thật.”
“Chậm quá rồi, em không thích…Kĩ thuật của anh thật là cần cải thiện.”
“Không được, để tự em đến.”
“Ngọc Anh, em im miệng.” Hoàng Nam gằn giọng cảnh cáo.
Trong phòng ngủ cảnh xuân vô hạn, người đàn ông dùng hành động của mình chứng minh cho cô biết rốt cuộc kĩ thuật của bản thân có bao nhiêu tốt.
Hoàng Nam cúi xuống, đôi môi anh lướt trên cần cổ trắng ngần của cô. Anh hôn lên từng điểm mạch đập trên cơ thể cô, từ cổ đến vai, từ ngực đến eo. Ngọc Anh rùng mình trong khoái cảm, cơ thể cô như muốn tan chảy trong vòng tay anh.
Hoàng Nam bế cô lên, đặt cô nằm trên giường. Anh cởi bỏ lớp áo choàng tắm của cô, để lộ cơ thể trần trụi hoàn mỹ. Anh vuốt ve từng đường cong trên cơ thể cô, từ đôi gò bồng đảo căng tròn đến đôi chân dài miên man.
Đôi môi anh tìm đến nơi riêng tư nhất của cô. Anh hôn lên đó, nhẹ nhàng liếm láp, khiến cô rên lên trong sung sướng. Ngọc Anh ôm chặt lấy anh, cơ thể cô run rẩy trong khoái cảm.
Sau khi cuộc ân ái kết thúc, Ngọc Anh không còn chút sức lực nằm trong vòng tay anh, cơ thể cô vẫn còn run rẩy vì dư âm của khoái cảm. Hoàng Nam ôm chặt lấy cô, hôn khuôn mặt đẫm mồ hôi của cô. Bàn tay anh lướt trên làn da mịn màng của cô, vuốt ve từng đường cong quyến rũ.
“Ngọc Anh, em có giữ tài liệu điều tra Khắc Hưng không?” Hoàng Nam nhớ ra hình như Kim Thảo có liên quan đến Khắc Hưng, muốn xác nhận lại một chút.
Ngọc Anh lười biếng nâng mí mắt, nhìn anh hỏi. “Sao tự nhiên anh hỏi anh ta làm gì?”
Vừa nhắc đến tên khốn đó liền làm cô bực mình. Khắc Hưng đã hại không ít người, vậy mà vẫn còn nhởn nhở như thế.
“Bảo bối, em đừng bực. Anh ta đang bị điều tra rồi.”
“Ngày nào anh ta chưa ngồi tù em còn chưa cam tâm.” Ngọc Anh hậm hực nói.
“Được rồi, mau nói anh biết em có giữ không?” Hoàng Nam vừa dỗ dành vừa an ủi, lúc sau cô mới chịu mang ra.
Hoàng Nam xem qua một lượt, mày càng lúc càng nhíu chặt. Ngọc Anh cũng phát hiện ra sự khác thường của anh.
“Hoàng Nam, sao vậy?” Cô hỏi với giọng lo lắng, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú.
Hoàng Nam thở dài, biết rằng mình không thể giấu cô. Anh kể cho cô nghe về những gì mình vừa phát hiện ra.
“Em có biết người mà anh Huy Dũng yêu thầm là ai không?”
Ngọc Anh nghe anh nói càng trở nên mờ mịt, chuyện này thì liên quan gì đến Khắc Hưng. Cô khẽ lắc đầu. Hoàng Nam không lòng vòng nữa mà nói.
“Là nhân tình của Khắc Hưng.”
“Kim Thảo?” Cô thốt lên, không thể che giấu được cảm xúc bất ngờ “Nhưng sao bọn họ lại quen biết nhau?”
Hoàng Nam đem ngọn nguồn câu chuyện kể ra, Ngọc Anh nghe xong cảm thán. “Đúng là nghiệt duyên mà.”
Cô đã cho người điều tra về cô gái này. Tính tình của Kim Thảo rất tốt, nhưng là tuýp người khó tiếp xúc. Cô ấy chỉ lặng lẽ đến trường học, rồi đi về. Ngoài các hoạt động của trường ra, hầu như cô ấy chưa từng đi chơi cùng bạn bè.
“Hoàng Nam, cô ấy đáng thương lắm. Cô ấy cũng là người bị hại.”
Hoàng Nam nhìn cô khó hiểu.
“Cô ấy bị người ta hãm hại, Khắc Hưng đã cưỡng hiếp cô ấy. Anh ta dùng chuyện này để giữ cô ấy làm tình nhân bên cạnh.” Ngọc Anh nói ra những gì mà mình điều tra được.
Thật không ngờ lại có chuyện như vậy, nếu để Nguyễn Huy Dũng biết, chẳng phải sẽ khiến anh phát điên hay sao.
“Chuyện này anh sẽ tìm cách nói với anh Huy Dũng.”
“Chúng ta giúp cô ấy đi. Để cô ấy và anh Huy Dũng được ở bên nhau.”
Cô nhìn thấy hình ảnh bản thân trên người Kim Thảo, một thân một mình phải chống chọi với mọi thứ thật sự rất đáng thương. Người đàn ông mình yêu cũng không thể ở bên cạnh được.
“Được. Anh sẽ tìm cách.” Hoàng Nam hứa với cô.
***
Chỉ còn vài ngày nữa Kim Thảo sẽ rời khỏi đây, cô đi một vòng thành phố một lần cuối xem như lời tạm biệt. Tất cả những nơi từng lưu giữ kỉ niệm tốt đẹp mà cô có. Phòng triển lãm, nơi cô và người đó đã gặp nhau. Nhà hàng nơi anh bày tỏ với cô. Mỗi một nơi đều có vết tích của Huy Dũng.
Trên đường phố rộng lớn, ánh đèn sáng đủ màu sắc từ các cửa hiệu như những viên đá quý vừa đẹp mắt vừa khó với tới. Kim Thảo lấy hết dũng khí bước vào một quán rượu, hôm nay cô muốn uống thật say.
Tửu lượng của cô rất kém, uống được ba ly đã chếch choáng, bước chân loạng choạng.
“Xin lỗi.” Cô đụng vào người đàn ông khi đi vào co quẹo của nhà vệ sinh, một mùi hương thật quen thuộc. Nhưng Kim Thảo hiện tại không đủ năng lực để phán đoán, đầu cô quay cuồng, mỗi bước chân như đang đi trên một bàn nhún.
Nguyễn Huy Dũng nhìn người con gái say mèm, đưa tay đỡ lấy. Người cô rất nhỏ, còn chẳng đủ một vòng ôm. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ kia.
“Kim Thảo.”
Tiếng gọi quen thuộc kéo Kim Thảo về hiện thực, mắt cô đột nhiên cay xè. Cô say thật rồi, vậy mà lại có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Nguyễn Huy Dũng nhận lấy thẻ phòng từ tay lễ tân, rồi ôm lấy người con gái ngủ say trong lòng vào thang máy. Sau khi cô đụng phải anh liền ngã ra say đến bất tỉnh. Anh không biết nhà cô ở đâu, chỉ đành đưa cô đến đây ở tạm một đêm.
Tầng bọn họ ở là tầng 50, Kim Thảo lúc này đã có lại chút ý thức.
“Huy Dũng.” Cô gọi tên anh, xác nhận xem liệu có phải hiện thực không.
“Là anh.” Anh nhẹ giọng đáp lời cô.
Kim Thảo đưa tay lên má anh, nhiệt độ ấm nóng truyền đến. Cô khẽ hít một hơi sâu, kiềm chế cảm giác muốn khóc, nhưng nước mắt không theo kiểm soát mà rơi xuống.
Nguyễn Huy Dũng lau nước mắt ướt đẫm trên mặt cô, mắng yêu một tiếng. “Đồ mít ướt.”
Mối quan hệ giữa họ là gì? Anh cũng không biết. Anh chỉ muốn trân trọng từng phút từng giây ở bên cạnh cô. Nhìn thấy cô đau lòng anh sẽ khó chịu, cảm giác muốn bảo vệ trở nên thật mạnh mẽ.
Kim Thảo đến gần anh hơn, cô yêu anh, dù không thể bên nhau nhưng cô muốn đem bản thân tặng cho anh một hồi ức. Cô rất ích kỷ, cô muốn anh nhớ đến cô dù sau này họ không gặp lại nữa.