Trong khoảnh khắc tay cô chạm vào nơi ấy, Vưu Liên Thành nhắm mắt lại. Ngón tay cô rất linh hoạt, rất mềm mại, đôi tay ấy khi nãy còn đánh đàn trong nhà thờ trước mặt Đức Chúa. Dáng vẻ cô ngồi trước đàn piano rất xinh, trông vừa sầu bi vừa thần bí. Mặc dù đã sống chung với Lâm Mộ Mai bảy năm, song có đôi khi Vưu Liên Thành cảm thấy cô chính là một bài toán vô cùng hóc búa. Có lẽ bởi vì thế nên đến bây giờ cậu vẫn không sao chán cô cho được, ví dụ như hôn môi, hoặc chẳng hạn như việc thân mật còn xấu hổ mở miệng hơn cả những cái vuốt ve âu yếm này.
Nhịp điệu tay cô càng lúc càng nhanh, yết hầu Vưu Liên Thành như bị Lâm Mộ Mai thít chặt. Cậu giống một kẻ không biết bơi nhưng lại điên cuồng khát khao người đang ở dưới đáy đại dương năm nghìn mét, và dường như một giây sau cậu sẽ ngạt thở vì sung sướng.
Lúc Vưu Liên Thành tưởng chừng như mình sắp tắc thở thì cô lại kéo cậu lên, khi vừa tiếp xúc với bầu không khí trên mặt nước, trong đầu cậu như có muôn vàn pháo hoa nở rộ. Đôi tay của Lâm Mộ Mai diệu kỳ tựa loài hải yêu, có thể đưa cậu vút bay theo gió, hay kéo cậu trầm mình xuống nước sâu.
Có một vài chuyện đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Lần đầu tiên của họ là ở trong thư phòng, họ hôn nhau, đụng chạm ve vuốt lẫn nhau một hồi, gương mặt Vưu Liên Thành trở nên đỏ bừng mang theo biểu cảm đau đớn. Khi ấy cậu mặc một chiếc quần dài vải lanh, biến hóa bên dưới khó có thể che giấu. Mộ Mai liền vận dụng kiến thức nửa vời của mình về nam nữ, đặt tay lên nơi đang hiên ngang ngẩng cao kia, vẻ mặt đau đớn của cậu nhanh chóng hóa thành vui thích. Diễn tiến sự việc đều thuận theo tự nhiên, cuối cùng cậu đã buông thả trong tay cô. Rồi lần thứ hai, thứ ba, thứ tư cứ thế tiếp diễn.
Thư viện vẫn yên lặng như tờ, Vưu Liên Thành chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đã trong veo trở lại. Lâm Mộ Mai cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai. Cô đi mở cửa sổ ra, chìa bàn tay dưới vòi nước gắn bên ngoài.
Rửa tay xong, cô xòe tay hong khô dưới ánh nắng mùa thu, lát sau mới đóng cửa sổ, quay đầu lại. Vưu Liên Thành đang khoanh tay dựa vào giá sách, chau mày.
"Sao vậy?" Mộ Mai ngượng ngùng bỏ tay vào túi quần jeans.
"Sao không phải là da báo." Tuy Vưu Liên Thành nhăn mày nhưng giọng nói vẫn rất thỏa mãn, "Không phải là da báo cũng tốt."
"Da báo gì cơ?" Mộ Mai cúi đầu không nhìn cậu.
Vưu Liên Thành thả tay xuống, chậm rãi chỉ vào áo sơ mi trắng của Mộ Mai: "Khi nãy Daniel nói với tôi mấy cô nàng hay mặc áo ngực màu trắng thường sẽ mang đến kinh ngạc cho người khác. Hắn đoán quần lót của em là da báo, thế là bọn tôi đánh cược. Nhưng mà Mộ Mai, quần ren đen của em không hề khiến người ta thất vọng chút nào."
Mộ Mai sững người chốc lát, rồi im lặng mở cửa thư viện ra.
Hồng Tiểu Hiền đang nhoài người ra ngoài cửa sổ, lau cánh cửa thủy tinh thì thấy Lâm Mộ Mai lê từng bước chầm chậm đi đến. Rồi cô dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ hình tròn trên mái nhà thờ, hứng ánh sáng hắt xuống từ cửa kính trên mái.
Hồng Tiểu Hiền vô thức dừng tay lại, cảm thấy nếu giờ phút này mình gây ra tiếng vang nhất định sẽ khiến Lâm Mộ Mai xấu hổ, bởi vì rõ ràng mắt cô ấy đang rưng rưng lệ.
Có phải vì Lâm Mộ Mai không muốn mình rơi nước mắt nên mới ngẩng đầu giả bộ nhìn cửa sổ trên mái nhà thờ không? Lúc này nhà thờ vang lên tiếng bước chân thứ hai, Hồng Tiểu Hiền liền nín thở. Bởi vì cô nhìn thấy Vưu Liên Thành, cô không muốn trở thành một kẻ rình trộm trong mắt cậu.
Vưu Liên Thành chạy ra từ cửa hông bên trái nhà thờ, Lâm Mộ Mai nghe thấy tiếng bước chân bèn vội cúi đầu, đi về phía cổng. Vưu Liên Thành vội vã đuổi theo nắm lấy tay cô, kéo cô vào một góc khuất.
Từ vị trí của Hồng Tiểu Hiền có thể thấy rất rõ hai người trong góc kia. Bởi vì khoảng cách khá gần nên thậm chí có thể trông thấy biểu cảm trên mặt họ, hiển nhiên hai người ấy đang không vui.
Mộ Mai để mặc cho Vưu Liên Thành ghì chặt tay mình vào tường, cô quay mặt sang một bên, Vưu Liên Thành cũng kề đến, vẻ mặt sa sầm.
"Lâm Mộ Mai, càng lúc em càng to gan ấy nhỉ." Vưu Liên Thành nói bằng tiếng Trung, giọng chuẩn đến mức hệt như giọng nam trong đĩa dạy nghe nói của Hồng Tiểu Hiền.
Lâm Mộ Mai im thít giữ nguyên tư thế kia.
"Tại sao không nói gì? Câm rồi à?"
Thời điểm Hồng Tiểu Hiền nghe thấy lời này, trong lòng có chút khó chịu. Tại sao Vưu thiếu gia lại nói chuyện với con gái bằng giọng điệu như vậy? Không phải mọi người thường khen Vưu thiếu gia rất ôn hòa sao?
"Muốn em nói gì? Lẽ nào muốn em biểu đạt mình vinh hạnh khi trở thành đối tượng đánh cược của bọn anh sao?" Lâm Mộ Mai hờ hững cất lời cũng bằng tiếng Trung giống Vưu Liên Thành.
"Cho nên lòng tự ái của một đứa cô nhi lại bị tổn thương nữa sao?" Cậu nghiêng đầu, đưa tay mơn trớn mặt cô, giọng thì lạnh lẽo nhưng hành động rất dịu dàng.
Lâm Mộ Mai nhắm mắt lại.
"Em khóc hả?" Vưu Liên Thành đổi giọng, lúc này ngón tay cậu dừng ở khóe mắt cô, chắc hẳn đã chạm phải khóe mắt ẩm ướt của cô rồi.
"Không." Cô trả lời, vẫn là giọng điệu ơ thờ.
Một hồi sau, Hồng Tiểu Hiền mới nghe thấy Vưu Liên Thành khẽ khàng thốt ra câu xin lỗi.
"Trên đời này, muốn làm Lâm Mộ Mai rơi nước mắt là việc không dễ, cho nên tôi nghĩ mình thật sự rất quá đáng. Vưu thiếu gia xin hứa, lần sau sẽ không làm vậy nữa, tuyệt đối cam đoan sẽ không mang Lâm Mộ Mai ra làm đề tài đánh cược với người khác nữa đâu."
Lát sau, cậu lại dịu dàng hỏi: "Lâm Mộ Mai, giờ em còn giận nữa không? Được rồi, Vưu thiếu gia cho phép em giận nửa phút nữa đấy. "
Qua nửa phút, Vưu thiếu gia lại hỏi: "Lâm Mộ Mai, hay là cho em thêm nửa phút nữa nhé."
Theo Hồng Tiểu Hiền, lúc này quả thật Vưu Liên Thành rất đáng yêu, khác hẳn với cậu qua lời kể của mọi người và qua từng dòng chữ trên tạp chí.
Thật ra thì hiện tại Vưu Liên Thành cũng chỉ mới mười chín tuổi thôi, vẫn còn xốc nổi nhiều lắm.
Hồng Tiểu Hiền nhìn môi Lâm Mộ Mai khẽ cong lên, khuôn mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt. Sau đó bóng dáng Vưu Liên Thành bao phủ lên Lâm Mộ Mai, họ hôn nhau. Hồng Tiểu Hiền vội vàng quay mặt đi, cửa kính vừa lau sạch in bóng gương mặt cô đang đỏ lựng. Vài giây sau, Hồng Tiểu Hiền lại vờ như vô tình nhìn về phía ấy.
Tay Lâm Mộ Mai vẫn áp chặt vào tường trông khá bị động. Hồng Tiểu Hiền hoang mang nghĩa, thường những lúc nam nữ hôn nhau, tay của nữ nên vòng qua cổ nam hoặc là ôm vào eo nam đúng không? Sao tay Lâm Mộ Mai lại áp sát vào tường, làm vậy không mỏi hay sao?
Mà hình như Vưu Liên Thành cũng ý thức được điều này, cậu kéo tay Lâm Mộ Mai vòng qua cổ mình. Lúc bàn tay trắng nõn của cô ôm lấy cậu, Hồng Tiểu Hiền cảm thấy hình ảnh thoáng chốc đã trở nên hoàn mỹ.
***
Hồng Tiểu Hiền yên lặng trở về nhóm fan hâm mộ, cùng họ dõi mắt trông mong về phía cửa nhà thờ. Đám ký giả thì vừa bàn luận vừa nhắm ống kính ngay cổng. Cuối cùng hai giờ phục vụ cộng đồng đã hết, cha xứ tiễn bốn chàng trai lao động công ích đi ra, sau đó họ bước vào xe vẫn đang chờ trực bên ngoài.
Chiếc Ford màu đỏ rượu nối đuôi sau chiếc Roll Royce đen nhanh chóng chạy ngang qua chỗ ký giả. Bọn con gái reo hò ầm ĩ, còn đám ký giả thì chụp lấy chụp để đuôi xe nghênh ngang rời đi.
Hồng Tiểu Hiền vẫy tay tạm biệt với chiếc xe đã chạy xa. Tuy xe chạy rất nhanh, nhưng cô chắc chắn Lâm Mộ Mai có ở bên trong. Câu chuyện tình cảm của thiếu gia và hầu học vốn chỉ xảy ra ở thời trung cổ lại hiển hiện trước mắt cô, chỉ mong sao kết thúc của họ không biến thành bi kịch.
Khi trở về dinh thự đã gần đến giờ ăn tối, người giúp việc chịu trách nhiệm về bữa ăn đi đến cẩn thận báo với Vưu Liên Thành thực đơn tối nay. Giữa đường tới phòng ăn, Vưu Liên Thành nhận được một cuộc điện thoại, dường như cuộc gọi ấy khiến cậu rất cao hứng. Cậu vừa nói chuyện điện thoại vừa ra hiệu cứ đưa đồ ăn lên.
Mộ Mai và Chu Á Luân dừng bước chờ cậu. Vưu Liên Thành cười tắt điện thoại rồi đi thẳng đến chỗ Mộ Mai, không buồn liếc Chu Á Luân, cưng chiều nựng mặt cô: "Tôi phải đi ra ngoài một lát, em ăn cơm trước đi, buổi tối ở thư phòng chờ tôi."
Mộ Mai thẹn thùng tránh tay Vưu Liên Thành, cậu rất hiếm khi tí tởn như vậy trước mặt người khác.
Chờ Vưu Liên Thành khuất dạng, Mộ Mai mới quay đầu lại, Chu Á Luân vẫn đứng đấy cười nhạt. Lúc cô định cất bước bỏ đi thì anh ta chặn cô lại.
"Lâm Mộ Mai, vì cô cũng khá xinh nên tôi cho cô một lời khuyên, đừng để mình biến thành kẻ đáng thương."
Mộ Mai ngẩng mặt lạnh lùng nhìn Chu Á Luân. Theo cô thấy, đây đích thị là một kẻ thích xem náo nhiệt. Chu Á Luân bằng tuổi với Mộ Mai, bởi vì gây ra chút chuyện ở San Francisco nên bị tống đến đây, bây giờ đang ltheo học ngành xây dựng ở đại học London.
"Hình như cuộc gọi đến vừa rồi là từ phòng triển lãm tranh. Chắc chắn ông chủ bên ấy thông báo với Vưu Liên Thành đã tìm được quyển sổ tay không còn xuất bản nữa của một họa sĩ nào đó. Vưu Liên Thành luôn sưu tầm mấy quyển sổ tay đấy gửi đến Trung Quốc, bởi vì Đông Tiểu Quỳ rất thích hội họa, và bản thân cô ta còn có năng khiếu bẩm sinh với vẽ vời. Không những thế Đông Tiểu Quỳ còn có một sở thích chính là sưu tập sổ tay của họa sĩ nổi tiếng. Cô không biết là Vưu Liên Thành đã thuê một nhóm người chuyên tìm mua mấy quyển sổ tay đó khắp thế giới sao."
Đương nhiên Mộ Mai cũng biết những điều Chu Á Luân đã nói. Làm sao cô không biết cho được, Vưu Liên Thành chưa hề nghĩ đến việc giấu giếm cô, xưa nay chưa hề có. Không, có lẽ phải nói là cậu không quan tâm, mặc kệ cô có biết hay không.
Mộ Mai nhếch môi, thầm cười khổ. Nếu mẹ Xuân biết những điều này, chắc là thất vọng lắm cho xem.