Trong phòng bệnh, Mộ Mai bình tĩnh nhìn Vưu Liên Thành, gằn từng chữ nhắc lại yêu cầu gặp Triệu Cẩm Thư.
Một bên mặt anh bị sưng không thấy được biểu cảm, bên còn lại thì giận dữ ngút ngàn, muốn nổi giận nhưng lại cố dằn nén, khiến nó trông vặn vẹo kỳ dị.
Mộ Mãi nghĩ, nếu tiếp tục như vậy, chỉ năm giây sau cô nhất định sẽ thỏa hiệp. Cô chưa từng thấy Vưu Liên Thành chật vật như thế bao giờ, như thể thiên sứ bị đày thẳng xuống trần gian.
Cô nhìn anh chăm chăm, cắn răng làm lệch vị trí kim truyền dịch, anh lập tức hoảng hốt hô to: "Anh biết rồi, anh biết rồi. Mộ Mai, em đừng lộn xộn, anh đi gọi Triệu Cẩm Thư ngay, lập tức đi ngay!"
Vưu Liên Thành giơ tay lên đầu hàng lui về sau, ánh mắt vẫn quan sát cổ tay cô, không dám cất lên bất cứ âm thanh nào. Sợ rằng chỉ cần mình thốt lên gì đó sẽ khiến cảm xúc cô kích động.
Lúc lùi về sau được vài chục bước, anh quay đầu lại, thình lình va đầu vào ván cửa. Mộ Mai tức khắc quay mặt đi, lòng thầm nhủ: Anh đang cố ý để cô xiêu lòng, Vưu thiếu gia sẽ không phạm phải kiểu ngớ ngẩn này, đúng vậy, chắc chắn là thế!
Cánh cửa vang lên âm thanh nặng nề, Vưu Liên Thành giữ tay lên chốt cửa, đứng chờ hồi lâu, lòng mong mỏi sẽ nghe thấy giọng nói dịu dàng nũng nịu của cô hỏi han mình có đau không? Thế nhưng anh đổi lấy chỉ là giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo: "Vưu Liên Thành, trong khoảng thời gian này đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh vừa xuất hiện tâm trạng tôi sẽ không tốt, mà tâm trạng không tốt thì tôi không bảo đảm được mình sẽ ăn bậy bạ gì đâu."
Anh thật sự muốn bóp chết cô, muốn bịt kín miệng cô, không để cô nói ra những lời khiến anh hận nghiến răng nghiến lợi kia. Triệu Cẩm Thư, cô tỉnh lại câu đầu tiên là đòi gặp Triệu Cẩm Thư. Mẹ kiếp, cô còn dám để Triệu Cẩm Thư ôm mình, đến cùng cô có chịu thôi đi không!
Anh giật mạnh cửa lao ra ngoài.
Ngoài hành lang, Triệu Cẩm Thư cũng đang cầm lấy túi Lâm Mộ Mai giận dữ chạy đến hệt như Vưu Liên Thành. Hai người đi ngang qua nhau với khí thế hừng hực.
Vào phòng bệnh, Triệu Cẩm Thư chẳng buồn nhìn đến người đang nằm trên giường, ném phăng chiếc túi xuống sàn, đồ vật trong túi rơi ra tứ tung. Lòng Mộ Mai chùng xuống, cuối cùng anh đã biết rồi. Cô đã dùng bốn mươi nghìn nhân dân tệ đổi lại một chứng minh giả và một tấm vé tàu đi từ Đại Liên đến đảo Jeju, và giờ đây chúng đang nằm rải rác trên nền nhà.
Nghe thấy Triệu Cẩm Thư siết tay nghiến răng vang lên ken két, Mộ Mai thầm thở dài: "Anh Cẩm Thư, em biết sai rồi. Khi đó em quá đau khổ, tất cả mọi chuyện đều đè ép em không thở nổi, một lòng chỉ muốn rời khỏi đây, nên đã làm ra việc ngu ngốc này." Rồi cô lập tức giơ tay lên thề thốt biện bạch, "Nhưng khi nãy tỉnh dậy, em đã biết em sai thật rồi, em hối hận lắm."
"Lâm Mộ Mai, tình yêu khiến em trở nên ngu xuẩn thế sao!" Triệu Cẩm Thư đứng trước giường, lạnh lùng nhìn xuống, "Tình yêu đã làm em kém trí, cũng khiến anh khinh thường em."
"Em biết." Mộ Mai nói lí nhí. Đúng vậy, hiện giờ ngay cả cô cũng xem thường mình nữa là. Không phải chỉ vì tình yêu thôi sao?
"Không, em không hề biết mình sai thế nào." Triệu Cẩm Thư tức giận, "Em không biết sau lưng mỗi một tấm vé tàu đen sẽ có bao nhiêu vong hồn. Có phải em cho rằng dù sao cũng không ai quan tâm đến em đúng không? Em không cha không mẹ nên muốn làm gì với sinh mạng của mình thì làm sao? Bởi vì Vưu Liên Thành làm em tổn thương nên em lập tức trả miếng lại cậu ta, nghĩ ra cách này để hành hạ cậu ta, khiến cậu ta hối hận đến chết ư!"
Cô không dám nhìn thẳng vào Triệu Cẩm Thư. Có lẽ sau lưng ý nghĩ điên cuồng kia đúng là tồn tại tâm tư này, cô muốn đánh trả cho hành động Vưu Liên Thành đẩy cô vào cục diện bị động như thế.
"Giỏi lắm, giỏi lắm!" Triệu Cẩm Thư quát ầm lên, "Chỉ vì chút trắc trở trong tình yêu thôi đấy. Em giỏi lắm, giờ ngay cả anh em cũng không xem ra gì rồi."
Không phải, không phải! Mộ Mai lắc đầu nguầy nguậy, há miệng nhưng lại không thể thốt ra câu nào.
"Mẹ nó, em đúng là..." Triệu Cẩm Thư giơ tay cao lên, nhưng trở nên nghẹn lời.
Anh không cách nào tưởng tượng được cảnh Lâm Mộ Mai chen chúc trong khoang thuyền chật hẹp thiếu oxy, sau đó bị lây nhiễm bệnh rồi bị người ta vứt xác xuống biển. Anh thật sự muốn đánh cô một trận nhớ đời, song nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy kia, anh lại không nỡ. Anh chầm chậm buông tay xuống, thở dài vuốt tóc cô.
Cô chỉ bị thằng nhóc Vưu Liên Thành làm giận đến mức lý trí thôi. Lâm Mộ Mai sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy.
"Mộ Mai." Giọng anh trầm ấm, "Chuyện lần này anh bỏ qua cho em. Sau này, nếu một ngày em muốn rời khỏi đây, hãy nói với anh, anh sẽ giúp em đường đường chính chính ra đi. Lâm Mộ Mai luôn luôn tự do, em có thể mang theo sự tự do ấy đi đến chân trời góc biển nào em muốn, chứ không phải trốn tránh ẩn núp. Hãy nhớ lấy, anh có khả năng làm điều đó cho em."
Nước mắt bỗng chốc tuôn rơi ào ạt, không sao ngăn được, cô dịch người, dán gò má vào bụng Triệu Cẩm Thư, nức nở: "Em nhớ, sẽ luôn luôn ghi nhớ."
***
Ngày hôm sau, trời rất đẹp, Mộ Mai cùng Triệu Cẩm Thư xuất viện. Vừa ra khỏi cửa bệnh viện đã thấy Vưu Liên Thành đứng đấy, nửa bên mặt đã thôi sưng, khôi phục lại dáng vẻ anh tuấn ngày nào. Tóc anh chải ngay ngắn, áo sơ mi trắng sọc xanh, bên ngoài là áo len màu đen, quần kaki vàng nhạt, có cây cối xanh ươm và bầu trời xanh trong cao vời vợi làm nền.
Đây là hình tượng Vưu Liên Thành xưa nay Mộ Mai thích nhất, sáng ngời và trong veo! Nhưng mà, Vưu thiếu gia định dùng sắc đẹp của mình đến mê hoặc cô sao?
Mộ Mai hờ hững nhìn Vưu Liên Thành. Anh mỉm cười chầm chậm đi đến trước mặt cô: "Mộ Mai, anh đến đón em về nhà."
Tiếp theo, Vưu Liên Thành đưa tay ra đón lấy túi của cô từ tay Triệu Cẩm Thư, tự nhiên bảo: "Ở nhà an dưỡng vài ngày, sau đó anh đưa em đi Brazil, anh đã đặt vé máy bay rồi, trong tuần này thôi. Nhà ở Brazil anh cũng đã cho sửa sang xong, Mộ Mai thấy nhất định sẽ thích ngay cho xem."
Tuy nhiên, anh không nhận được túi của Mộ Mai, thế mà cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ tỉ mỉ sửa sang lại tóc cho cô. Với khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ vết bầm bên góc mặt anh, còn anh vẫn thản nhiên như không thủ thỉ: "Mộ Mai, chúng ta về nhà thôi. Hôm qua anh đã tốn một ngày quét dọn nhà cửa sạch sẽ, còn mua mấy chú cá cảnh nhiệt đới, chờ em về đặt tên cho chúng đấy."
Mộ Mai lạnh lùng gạt tay anh ra: "Về nhà? Nhà nào? Có phải Vưu thiếu gia nói là nhà của tôi không? Đó rõ ràng là nhà tôi, sao thoáng cái đã trở thành nhà của chúng ta rồi?"
"Được rồi, được rồi." Vưu Liên Thành cầu hòa kéo tay Mộ Mai, bao phủ tay cô bằng cả hai bàn tay mình, "Là nhà em, được chưa?"
Rồi thoáng nhìn sang Triệu Cẩm Thư, giọng Vưu Liên Thành càng nhỏ nhẹ hơn: "Còn anh, là người hầu của em, là người hầu chung thân của nữ hoàng Lâm Mộ Mai đấy!" Anh cúi đầu hôn mu bàn tay cô.
Trước kia, Vưu Liên Thành luôn xem thường mấy trò này, cho rằng đó là mấy chiêu trò sến sẩm buồn nôn, là những thủ đoạn mà đàn ông mang ra dụ dỗ phụ nữ lên giường với mình. Mấy lời đường mật kia chỉ là gió thoảng mây bay, không hề chân thật. Không biết rằng, nếu một người thật sự yêu sâu sắc đối phương, những lời này sẽ được thốt ra xuất phát từ tận đáy lòng, đến từ giây phút không sao kiềm lòng được. Nếu anh có thể sống bên cô, và nếu cô có thể sống bên anh, thế thì sẽ không có oán trách hay hối hận gì nữa.
Thế nhưng, anh lại nghe thấy lời cô giễu cợt: "Vưu thiếu gia, anh nên dành những lời này cho mấy cô gái Anh hay Pháp đi thôi."
Mộ Mai lãnh đạm rút tay ra.
Vưu Liên Thành hoảng sợ, muốn đưa tay kéo lại. Ấy thế mà khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo và khó chịu của cô, anh lại buồn bã bỏ xuống, nói năng khép nép: "Mộ Mai, trở về bên cạnh anh đi, sau này anh sẽ nghe lời em hết."
Nhìn lên bầu trời xanh trong, Mộ Mai thở dài: "Tôi nghĩ, chúng ta thật sự không thích hợp nhau. Mấy ngày qua đã chứng tỏ tất cả, ở cùng anh chỉ khiến tôi u mê lạc lối."
Nhiều lần ngu ngốc trèo lên giường anh, kết quả ngay cả chuyện cầu hôn mà cô cũng làm. Sau đó thì sao? Mộ Mai cũng chẳng biết nữa. Điều duy nhất cô biết chính là cuộc đời Vưu Liên Thành đã định trước mang đầy ánh hào quang, được người người ngưỡng mộ, họ say sưa theo từng hành động cử chỉ của anh. Còn đời cô thì đã định trước là một kẻ si tình ẩn trong bóng tối, càng lúc càng muốn độc chiếm anh đến điên cuồng.
Không phải nói, sau lưng người đàn ông thành công luôn là bóng dáng người phụ nữ lẳng lặng hi sinh sao? Người phụ nữ kia phải dịu dàng nhẫn nhịn, phải rộng lượng khéo léo. Tiếc rằng Lâm Mộ Mai không thể nào và cũng không muốn mình trở thành kiểu phụ nữ ấy.
"Cẩm Thư, anh lên xe chờ em một lát." Cô quay sang nói với Triệu Cẩm Thư. Anh gật đầu bỏ đi.
Khi chỉ còn lại hai người họ, cô mới đăm đắm nhìn Vưu Liên Thành, đã đến lúc phải nói rõ ràng mọi chuyện: "Liên Thành, cứ vậy đi, tôi nghĩ tôi không còn sức để chờ đợi anh nữa. Chỉ vài tháng nữa thôi tôi đã 28 tuổi, vào độ tuổi này, phụ nữ bình thường đều khát khao có cuộc sống yên bình, mà tôi chỉ là một trong số phụ nữ ấy."
"Em ngốc..." Lòng Vưu Liên Thành vô cùng lo âu, không biết tại sao anh lại sợ hãi đến nỗi cầm tay cô cũng run run, "Ai cần em chờ đợi, không cần nữa, anh cam đoan em không cần đợi thêm nữa. Mấy ngày qua anh đã biết mình dùng sai cách rồi, sau này anh sẽ thay đổi. Mộ Mai, em muốn cuộc sống yên bình, anh sẽ lập tức cho em ngay."
Quả nhiên, Vưu thiếu gia vẫn còn ngây thơ lắm. Cuộc sống yên bình ư? Anh xem cuộc sống yên bình là món hàng bỏ vào tủ kính trưng bày sao?
"Liên Thành, cuộc sống yên bình không phải vật được đặt trong tủ kính, không phải anh quét thẻ tín dụng là có thể nhận được." Mộ Mai thở hắt, "Tôi đã nói với anh rồi, tôi ghét những con đường gian nan, cho nên anh thấy đấy, mới đi được một đoạn ngắn tôi đã muốn từ bỏ." Cô cúi đầu né tránh ánh mắt anh, "Cho dù hiện tại không từ bỏ thì sau này cũng sẽ vậy. Tôi không có tự tin có thể giữ được trái tim anh cả đời."
"Em nói ngốc nghếch gì đấy." Vưu Liên Thành thở phào nhẹ nhõm, "Không cần em giữ trái tim anh, trái tim anh cả đời chỉ thuộc về mình em thôi."
"Trái tim anh cả đời chỉ thuộc về tôi thôi à?" Mộ Mai lẩm bẩm rồi chợt cười, "Mọi người bảo, lời hứa hẹn cả đời chẳng qua là lời nói vô tri của những người trẻ tuổi. Bởi vì còn trẻ nên luôn dễ dàng hứa hẹn, mà thật chất lời hứa ấy chỉ là bóng mây qua thềm."
Đến giờ cô vẫn không chịu tin anh, Vưu Liên Thành nén giận: "Việc này liên quan gì trẻ tuổi? Mọi người bảo, vậy mọi người là ai? Có phải mấy ngày qua Triệu Cẩm Thư tẩy não em bằng luận điệu này không? Đó là anh ta có mục đích khác..."
"Việc này không hề liên quan gì đến anh ấy." Mộ Mai ngắt lời, gằn giọng, "Điều duy nhất tôi sợ chính là một ngày nào đó thân xác tôi không còn hấp dẫn anh, khuôn mặt tôi không còn xinh đẹp, để rồi tôi phải đứng trên tầng ba cao cao, thử lòng anh có còn yêu tôi không."
Lúc nói lời này, Mộ Mai nhìn chằm chằm vào Vưu Liên Thành. Cô biết cô đã thành công, cô trắng trợn công kích vào yếu điểm nhất của anh, công kích vào người mẹ thân yêu của anh. Từ lúc quen nhau cho đến nay, họ luôn e dè tránh né đề tài này. Có một số việc, có một số người đã định trước không thể nào chạm đến, giống như vảy ngược của mỗi con cá, vừa chạm vào sẽ đau thấu xương.