Ánh nắng xế chiều mùa đông bao phủ nhà hàng Pháp trong không khí tản mạn, chỉ có vài khách ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vừa khe khẽ chuyện trò vừa thưởng thức món ăn ngon. Vừa bước vào nhà hàng, Ngô Phương Phỉ đã thấy Vưu Liên Thành ngồi chờ mình nơi góc. Buồn cười chính là vào lần hẹn thứ mười ba, Vưu thiếu gia đã cho cô đầy đủ thể diện, lần này là anh ngồi đợi cô.
Mười ba lần, con số mới châm chọc làm sao! Đây là con số tượng trưng cho sự xui xẻo của phương Tây.
Anh giơ tay, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười nhận lấy túi xách từ tay cô, kéo ghế ra giúp cô. Sau một loạt động tác trên, Ngô Phương Phỉ đều cảm nhận được ánh mắt trầm trồ của cả nhóm đàn bà con gái trong nhà hàng dành cho mình.
Song Ngô Phương Phỉ không quan tâm, cô lẳng lặng đánh giá Vưu Liên Thành đang ngồi phía đối diện. Gương mặt sắc nét hơn, áo khoác kaki tối màu phối với sơ mi trắng. Tia nắng nhàn nhạt mùa đông soi qua ô cửa kính tầng mười tám, chiếu vào người anh sáng loáng, kết hợp với đôi mắt trong veo quả thật hệt như những lời ca ngợi của đám người Anh đã dành cho anh.
Chàng trai thiên sứ không nhuốm bụi trần, được hưởng vô vàn ưu ái của tạo hóa.
Cho dù đến giờ khắc này, cô vẫn yêu anh vô cùng, yêu đến mức muốn kéo theo anh nhảy xuống từ tầng mười tám cao tít, quấn lấy anh như dây leo cùng nhau xuống địa ngục. Như vậy sẽ không ai có thể giành anh với cô nữa.
Tối qua, cô lê cả thân nồng nặc mùi sơn về nhà, mẹ cô đã đợi sẵn trong phòng. Bà đẩy đến trước mặt cô một thùng sách kiến trúc, bằng khen và cả những bài nhận xét khen ngợi của các thầy cô.
"Ngô Phương Phỉ, nếu con còn như vậy nữa, mẹ sẽ mang hết đống này ra bãi rác."
"Phương Phỉ, cậu ta không yêu con, con phải chấp nhận sự thật này. Nếu con không chấp nhận được thì sự cố chấp của con sẽ biến thành thuốc độc, khiến cuộc đời con hóa thành bãi tha ma."
Một đêm không chợp mắt, khi ánh rạng đông đầu tiên soi vào cửa sổ, Ngô Phương Phỉ gọi điện cho Vưu Liên Thành.
Vì vậy, cô đã đến nơi này với đôi mắt sưng đỏ, mặt mày nhợt nhạt không trang điểm và đầu tóc rối bù. Cô cố ý muốn cho anh thấy rõ là họ đã khiến cô tiều tụy kinh khủng như thế đấy.
Vưu Liên Thành đưa thực đơn cho cô, ôn hòa hỏi han. Ngô Phương Phỉ chỉ tiện tay chỉ vài món, anh lại giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, sau đó nhìn cô với vẻ điềm nhiên như không.
Dưới ánh mắt chẳng chút gợn sóng của anh, một giây, hai giây, ba giây... rồi đến mười giây, Ngô Phương Phỉ bối rối dời mắt lãng tránh. Hình như cô lại làm ra chuyện ấu trĩ rồi, lúc ra cửa mẹ cô đã khuyên: "Phương Phỉ, còn làm vậy chẳng có lợi ích gì đâu, chỉ khiến con chịu ấm ức hơn thôi."
Đúng là vậy thật, không chỉ không lấy được lợi ích gì mà còn tự rước lấy nhục. Ngô Phương Phỉ rủ mắt.
Món ăn nhanh chóng được mang lên. Chàng trai đối diện thể hiện ga-lăng, cắt món gan ngỗng ra thành tiếng miếng nhỏ ngay ngắn, rồi đẩy đĩa đến trước mặt cho cô.
"Gan ngỗng ngon đấy." Anh mỉm cười với cô.
Ngon sao? Ngô Phương Phỉ cầm dao nĩa lên cắt vụn đống gan ngỗng và ngó sen như đống phân, sau đó đẩy lại cho Vưu Liên Thành: "Vưu thiếu gia, mời anh thưởng thức tác phẩm ngẫu hứng được mang tên "Gánh nặng cuộc đời" này của tôi. Con người chỉ có bài tiết được thì mới thư thái, đặc biệt là với những kẻ bị táo bón lâu ngày."
Vưu Liên Thành thoáng nhíu mày, thản nhiên cầm khăn ăn lau khóe miệng: "Ngô Phương Phỉ, dáng vẻ hiện giờ này của em thật sự có chút giống cô ấy."
Dĩ nhiên Ngô Phương Phỉ biết "cô ấy" mà Vưu Liên Thành nói là ai. Nghe xem, vậy mà anh lại nhắc đến con ả giả dối kia với giọng điệu hết sức yêu thương.
"Mỗi khi cô ấy nổi giận cũng giống như em vậy, khiến tôi cảm thấy rất đáng yêu. Còn với em, tôi tin rằng nhất định một ngày nào đó sẽ có người biết thưởng thức, sẽ xem mọi hành động biểu cảm của em là việc đáng yêu nhất trên thế giới, vĩnh viễn là độc nhất vô nhị."
Ha ha, nếu không phải hôm qua đã khóc quá nhiều, Ngô Phương Phỉ nghĩ chắc hẳn lúc này mình đã rơi nước mắt như mưa trước mặt Vưu Liên Thành rồi.
Cô thất bại ngồi tựa vào ghế, chán chường cầm thìa khuấy bát súp, ngẩng đầu cất lời: "Vưu Liên Thành, anh đừng hòng được tôi tha thứ."
"Không, dĩ nhiên là không rồi." Vưu Liên Thành hết sức ung dung, "Sở dĩ hôm nay ngồi đây chẳng qua là tôi cho rằng mình nợ em một lời giải thích. Mặc dù lời giải thích kia cũng chỉ là vài câu nói, tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi nên chúng tôi ở bên nhau. Nhưng tôi nghĩ, tôi nên chính thức xin lỗi em một lần. Ngô Phương Phỉ, thật xin lỗi."
Anh nói xin lỗi với giọng cực ôn hòa, đậm chất phong độ của quý ông người Anh. Tuy nhiên, chỉ một giây sau giọng điệu lại xoay chuyển.
"Nhưng mà, sau khi xin lỗi xong, Ngô Phương Phỉ, tôi muốn cô hãy nghe kỹ những lời tôi nói. Chuyện tối qua xảy ra một lần là đủ, nếu tôi còn thấy cô làm ra hành động tương tự như vậy lần nữa, tôi sẽ không khách sáo với cô đâu."
Ngô Phương Phỉ cảm tưởng mình như bóp nát chiếc thìa.
"Trước đây tôi đã từng nói, nếu ai dám nói xấu cô ấy, tôi sẽ giết người đó. Dòng chữ hôm qua cô viết lên tường khiến tôi rất căm giận, hận đến mức không thể nổ súng vào đầu cô. Vì vậy, đừng làm mấy chuyện vô vị đó nữa, nếu cô còn làm như thế, tôi không chỉ sẽ đơn giản căm giận vậy thôi đâu."
"Nếu tôi còn làm vậy, Vưu thiếu gia sẽ giết tôi sao!" Ngô Phương Phỉ hất cằm.
"Không phải có thể." Vưu Liên Thành lạnh giọng, "Là chắc chắn sẽ giết cô. Cho dù cô có một người mẹ và một người ông ngoại cực kỳ tài ba, cho dù tháng trước thân phận của cô vẫn là bạn gái trên danh nghĩa của tôi."
Ngô Phương Phỉ nhìn xoáy vào Vưu Liên Thành, ánh mắt như muốn xuyên thấu thân thể anh chọc sâu vào tận linh hồn, muốn xem thử dựa vào cái gì mà anh lại dám nói ra lời cuồng vọng như vậy.
Anh không hề tránh né, nhìn thẳng lại cô. Từ ánh mắt này, Ngô Phương Phỉ cảm nhận được sự quả quyết của anh, anh sẽ xử lý cô như xử lý chướng ngại vật đáng ghét trên đường đi của mình mà chẳng hề thương xót. Ý thức được điểm này, không khí tản mạn trong nhà hàng dần trở nên lạnh buốt.
"Hôm đó tại sao anh lại phải dựng Vinh Ái ra làm bia đỡ đạn, phải hao tâm tổn sức làm ra cảnh tượng giả tạo như vậy? Lẽ nào anh không biết những điều này rất dễ dàng khiến một cô gái ngu ngốc yêu anh hiểu lầm sao? Sao anh phải làm thế?" Ngô Phương Phỉ đau khổ chất vấn.
Những hành động khi đó của Vưu Liên Thành đã khiến Ngô Phương Phỉ tự tin mù quáng, còn tưởng rằng anh hao hết tâm sức làm những việc này là vì anh để ý đến cô.
"Cô thật sự muốn biết đáp án sao?" Vưu Liên Thành hỏi ngược lại, "Nếu cô muốn biết, tôi sẽ chịu khó tranh thủ chút thời gian giải thích."
Lúc nói những lời này, anh liếc nhìn về phía đồng hồ, sau đó nhìn về phía cô với vẻ xa cách.
"Không cần, không phải giải thích." Ngô Phương Phỉ đờ đẫn lắc đầu, cười chua chát, cô biết đáp án của anh chỉ khiến cô thêm đau lòng tuyệt vọng mà thôi.
Ngô Phương Phỉ lấy chiếc hộp đựng chuỗi trân châu Pink Lady một trăm mười viên mang ý nghĩa một đời một kiếp của Vưu Lăng Vân tặng cho mình đưa đến trước mặt anh. Hiện giờ cô chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, nếu không làm vậy, Ngô Phương Phỉ nghĩ nhất định mình sẽ lôi anh nhảy xuống từ tầng mười tám này, hai người ôm nhau chết chung, như vậy sẽ xứng với câu trong anh có em, trong em có anh mà cô luôn tâm niệm mất.
Trước khi đến đây, Ngô Phương Phỉ đã tưởng tượng ra mình sẽ làm một vài việc. Cô sẽ đánh túi bụi vào mặt anh, cầm túi xách nện lên đầu anh, mắng anh té tát, thậm chí còn cầm con dao gọt trái cây đâm thẳng vào người anh. Cô đã chuẩn bị sẵn một con dao có lưỡi dài mười centimet trong túi. Song bây giờ ý nghĩ duy nhất của Ngô Phương Phỉ là chỉ mong muốn mau chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi tầm mắt lạnh băng Vưu Liên Thành.
"Cái này không hợp với tôi." Ngô Phương Phỉ chỉ vào hộp trân châu màu hồng phấn.
Nhận lấy hộp trân châu, Vưu Liên Thành gật đầu: "Tốt, tôi sẽ trả nó lại cho ba tôi, vật về nguyên chủ."
Vưu thiếu gia đúng là sâu sắc, lời này có nghĩa là từ đầu đến cuối ý tưởng "một đời một kiếp" kia chỉ là chủ ý của ba anh, không liên quan gì đến anh cả.
Tay cầm lấy túi xách, chân đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, thế nhưng cuối cùng Ngô Phương Phỉ vẫn ngốc nghếch hỏi: "Vưu Liên Thành, cuối cùng tôi là gì trong lòng anh?"
Câu hỏi này đã được bình chọn vào vị trí đầu tiên trong danh sách mười câu phụ nữ hay hỏi đàn ông nhất trong tạp chí Châu Âu. Có thể thấy được, phụ nữ trên đời này ngốc đến mức nào.
"Là bạn, là kiểu bạn thấp hơn bạn thân nhưng cao hơn bạn bè bình thường một chút. Có thể ở bên nhau rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thình lình chia xa cũng không có gì tiếc nuối. Dĩ nhiên, trong thời gian đoạn tuyệt vẫn sẽ có chút không quen, nhưng kiểu hụt hẫng ấy chỉ kéo dài khoảng một tuần." Câu trả lời của anh lý trí và mạch lạc hệt như học sinh trả lời câu hỏi của thầy dạy Lý.
Đây chẳng khác gì một cú tát trời giáng với Ngô Phương Phỉ. Câu này có ý nghĩa giống hệt với câu "cô đối với anh ấy, có cũng không, không có cũng chẳng sao" của Lâm Mộ Mai. Có điều, dường như Vưu Liên Thành còn sợ cô lại dây dưa không dứt với mình, anh còn bổ sung thêm một câu: "Mà còn, là kiểu bạn... sẽ mãi mãi không xảy ra chuyện tình một đêm trong lúc say xỉn."
Anh là loại người máu lạnh sao? Không, máu anh chỉ sôi trào vì một người duy nhất. Ngô Phương Phi ngờ nghệch cầm lấy túi xách, nghĩ xem có nên rút con dao trong túi ra, rồi để lại một vết sẹo kỷ niệm của riêng Ngô Phương Phỉ dành cho anh không?
Không khéo là lúc này điện thoại di động của Vưu Liên Thành đặt trên bàn rung lên. Vưu Liên Thành liếc nhìn màn hình, nhanh chóng bắt máy, tiếp theo mặt anh biến sắc tức thì.
Hết quà mừng New Year, hẹn gặp lại các bạn vào Tết Âm Lịch.