“Ngươi muốn đi thì phải chờ Liễu Phong tới đây đã rồi mới đi được”. Dứt lời Nham Vân liền xoay người rời đi.
Vẻ mặt nam nhân khó coi nhìn chằm chằm địa phương Nham Vân rời đi, lúc đầu ngoại trừ Nham Vân để hắn rút kiếm, mục đích quan trọng hơn là muốn dùng hắn dẫn dụ Liễu Phong tới nơi này mà thôi…….
“Không có việc gì chứ?”. Cửu Hoàng đưa tay xoa tay nam nhân.
“Không, không có thương tổn đến gân cốt”.
Lập tức nam nhân liền cảm giác được Cửu Hoàng vận công chữa thương cho hắn, tay hắn bị cầm ở trong tay Cửu Hoàng, xúc cảm lạnh như băng dần dần chuyển biến thành dòng nước ấm ấm áp.
Giữa gió tuyết, thanh kiếm ẩn ẩn tản ra quang mang u lãnh, mà dưới sự dẫn đường của nữ quỷ kia thì nam nhân cùng Cửu Hoàng trở về phòng, ở trong âm phủ cũng không giống ở mặt ngoài rách nát, hoang phế, cũ kỹ như vậy ngược lại khá xa hoa lại uy nghiêm, sau khi nữ quỷ kia rời khỏi thì hắn để Cửu Hoàng nghỉ ngơi trước, hắn bị thương nên Cửu Hoàng cũng không chạm vào hắn.
Ngọn nến trong phòng có hình hoa sen, hai người vốn định ở cùng 1 phòng, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau, dù sao trong âm phủ này âm khí quá nặng nên nếu hai người ở cùng một chỗ thì khá an toàn. Hơn nữa nam nhân không có linh lực nên Cửu Hoàng căn bản sẽ không để cho hắn đi ở phòng khác, tình huống ôm hắn ngủ càng là 1 chuyện rất tuyệt còn tốt hơn so với hiện tại Cửu Hoàng đặt hắn ở trên giường, vuốt ve thân thể mẫn cảm của hắn, khiến toàn thân hắn như nhũn ra, miệng rên rỉ khe khẽ, đây cũng là chuyện không tệ lắm……..
Nửa tháng này, mỗi đêm Cửu Hoàng đều phải ôm nam nhân, hơn nữa vừa ôm thì ôm rất lâu, mỗi lần sau khi Cửu Hoàng ôm hắn xong thì sẽ ôm hắn ngủ luôn, hắn muốn cự tuyệt cũng khó………
Hơn nữa Cửu Hoàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra cái đuôi thật dài cùng cái lổ tai lông xù, giống như bây giờ cái đuôi của y đang quấn quanh chân nam nhân, chậm rãi cọ cọ, y đè lên người nam nhân, đầu của y để ở gần mặt nam nhâm, cái lổ tai lông xù ở trên mặt nam nhân cọ tới cọ lui…….
Cửu Hoàng là 1 con sư tử đực, tinh lực mạnh mẽ, dư thừa là điều bình thường, chỉ là nam nhân bị y làm có chút vô lực, nhưng may mắn y xem như ôn nhu không đến mức làm cho nam nhân không chịu nổi.
Cửu Hoàng nhắm mắt vừa nghỉ ngơi vừa hỏi nam nhân: “Nham Vân này, ngươi từng quen biết y phải không?”. Cửu Hoàng cảm giác được thân thể nam nhân cứng ngắc.
Nam nhân khẽ đáp lại, “Ân…….”. Hắn biết Nham Vân.
Từ rất sớm trước đây đã quen biết, nam nhân không định giấu diếm Cửu Hoàng, hắn thừa nhận Nham Vân là người quen cũ, loại chuyện này Cửu Hoàng sớm hay muộn cũng sẽ biết, nếu từ trong miệng người khác nói cho Cửu Hoàng biết thì còn không bằng tự hắn nói ra, ít nhất sẽ không bị bóp méo.
Những chuyện khác thì nam nhân cũng không nói gì…….
Nam nhân không có nói cho Cửu Hoàng biết hắn là tiền chưởng môn của Bạch Vân Quan, hắn chỉ thừa nhận hắn biết Nham Vân, chuyện trong quá khứ hắn không muốn nhắc lại, những điều không nên nhớ lại này hắn không muốn khơi ra, mà Cửu Hoàng quan sát thấy nam nhân hình như không muốn nhắc tới Nham Vân nên y cũng không nhắc lại, y ngẩng đầu, cái cằm tinh xảo để ở dưới hàm nam nhân.
“Để ta ôm ngươi 1 lần nữa, ngươi có nguyện ý hay không?”. Đôi mắt Cửu Hoàng nhìn chăm chú vào nam nhân, nam nhân nghiêng không nhìn y, còn dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Cửu Hoàng biết nam nhân ngầm đồng ý. Y cúi đầu hôn má nam nhân…….
Vừa cúi đầu thưởng thức nam nhân bị làm đến 2 má đầy mồ hôi, “Thoải mái không?”.
“……..”. Nam nhân không trả lời.
Nam nhân nhớ cảm giác cả người đều bị hơi thở ấm áp của Cửu Hoàng bao phủ, 1 đầu tóc trắng của y rơi tự nhiên, rơi trên đỉnh đầu của nam nhân, y vươn lưỡi liếm môi nam nhân. Bất kể làm bao nhiêu lần thì nam nhân đều giống như xử nữ, lúc này ánh mắt đỏ ửng cùng bất an chớp lên đều tăng thêm vài phần tình thú khiến y không dứt ra được.
“Ta nói sẽ bảo hộ ngươi thì ta nhất định sẽ mang ngươi bình an đi ra ngoài”. Cửu Hoàng ngậm đầu lưỡi nam nhân, vừa hôn nam nhân vừa khẽ nói, “Ngươi yên tâm, cho dù Mạt Đồng nuốt nội đan thất yêu ngàn năm thì trong 1 lúc cũng không hấp thu được, cho dù Mạt Đồng định làm trò, dựa theo cá tính của Mạt Đồng cũng sẽ không giống xà yêu gây họa cho nhân gian như vậy”.
Đến lúc đó thì Cửu Hoàng rất yên tâm, y cũng nghe Liễu Phong nói qua ma tính của Mạt Đồng bị phong bế nên sẽ không thương tổn phàm nhân.
Nam nhân không nói chuyện.
“Còn thanh kiếm này rút không ra thì cũng không sao……..”. Không nhổ thì cũng chỉ mất đi 1 thanh kiếm tốt mà thôi.
Rút…….Thì cũng có chỗ dùng……..Nhưng chỉ có lợi cho Nham Vân thôi………
Nếu thanh kiếm kia rơi vào trong tay chính đạo thì còn may, chứ nếu rơi vào trong tay tà đạo thì rất phiền phức, không nhổ cũng thế, đối với Cửu Hoàng cùng nam nhân cũng không có thiệt hại gì. Bọn họ chỉ là bị mời đến hỗ trợ, còn giúp không được thì không cần nói nữa.
Nam nhân nghi hoặc: “Vậy tại sao lúc nãy lại để ta đi rút kiếm?”.
“Đó là nói cho Nham Vân nghe, nếu ngươi không rút thì Nham Vân làm sao đi xuống đài, song nếu ngươi thật sự là rút được thanh kiếm kia ra thì ta không biết thu thập cục diện ra sao, ta không có biện pháp trấn áp quỷ khí nơi này, Nham Vân không thể, ta cũng không có thể”. Cửu Hoàng nắm bàn tay bị thương của nam nhân, để ở bên môi hôn một chút, “Ta chỉ không ngờ ngươi thật sự sẽ đi rút kiếm, cũng không ngờ thanh kiếm này lại là của ngươi…….”.
“……..”.
“Theo ta biết thì thanh kiếm kia là của tiền chưởng môn của Bạch Vân Quan”.
“……..”.
Cửu Hoàng lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân: “Ngươi có việc giấu ta”.
Nam nhân bị Cửu Hoàng nhìn thấu. Trước kia thời điểm hắn nói cho Cửu Hoàng thì Cửu Hoàng nghe rất chăm chú, đương nhiên là có chút sự tình hắn không nói, hắn chỉ nói với Cửu Hoàng là hắn từ nhỏ ở Thanh Sơn, sau khi lớn lên tiếp nhận chức vụ chưởng môn, thu nhận theo 2 đồ đệ, sau đó do vi phạm môn quy nên hắn hạ sơn rời đi……..
“Thì ra là thế, ta đây thật đúng là có mắt như mù”. Bên miệng Cửu Hoàng lộ ra nụ cười biếng nhác, y ôm sát nam nhân.
Đôi mắt nam nhân ôn hòa nhìn chằm chằm cái lổ tai lông mềm mịn như nhung của Cửu Hoàng, hắn muốn sờ thử 1 chút nhưng lại ngại mở miệng.
Đầu lưỡi Cửu Hoàng rút ra khỏi miệng nam nhân, bên môi hắn ướt át, hơi thở nóng bỏng phun ra làm cho tâm hắn loạn như ma, đồng thời động tác của Cửu Hoàng cũng chậm lại một ít: “Muốn sờ lỗ tai của ta?”.
Nam nhân ngượng ngùng nói: “Ta không có ý đó, ngươi…….”. Hắn còn chưa có nói xong thì Cửu Hoàng cũng đã kéo tay hắn qua sờ lên lỗ tai lông xù của Cửu Hoàng…….
Khi đầu ngón tay nam nhân chạm vào cái lổ tai mềm mại kia thì cái lổ tai nhẹ nhàng mà giật giật, xúc cảm mềm mại kia rất thoải mái, hắn biết hiện tại Cửu Hoàng bị vây trong trạng thái bán thú, nơi này âm khí quá nặng làm cho Cửu Hoàng không thể duy trì hình người, dục vọng Cửu Hoàng nhẹ nhàng mà trựợt ra khỏi dũng đạo nóng ướt của hắn, thời điểm hắn thở ra thì nó lại đâm mạnh vào, đôi môi hai người cũng một lần nữa quấn quít với nhau, giữa đôi môi ôn nhu là hô hấp cực nóng giống như hòa tan lẫn nhau.
Đêm nay Cửu Hoàng coi như có tiết chế, khi bộ dáng bán thú của y bị nam nhân nhìn thấy thì từ lúc đó đến tối hôm qua cái đuôi của y đều quấn quanh chân nam nhân, thời điểm mỗi lần ngủ đều sẽ ôm nam nhân, hô hấp ấm áp của y ở ngay bên tai nam nhân, rất ổn định…….
Ngủ rất sâu……..
Nam nhân không dám lộn xộn, nếu đánh thức Cửu Hoàng thì tránh không được lại bị làm 1 lần nữa, hắn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đắp chăn cho Cửu Hoàng, bởi vì đây là địa bàn của Nham Vân, hơn nữa có Thanh Hồn kiếm trấn thủ nên hắn cũng không có suy nghĩ lo lắng nhiều, nhưng mà hôm nay Nham Vân nói Liễu Phong đã tới Mãnh Quỷ trấn, hắn không biết Nham Vân có mưu đồ gì.
Đêm nay nam nhân có chút mất ngủ, thời điểm trời tờ mờ sáng thì hắn mới ngủ……..
Hôm sau bởi vì âm khí của Mãnh Quỷ trấn quá nặng nên ban ngày cũng như đêm tối, dục vọng ở trong cơ thể nam nhân không biết bị rút ra khi nào, hắn mơ mơ màng màng cảm giác được vật thể rất nặng đè lên trên người hắn…….
Nam nhân chậm rãi trở mình thì đụng đến 1 vật thể lông xù, cảm giác được xúc cảm không đúng, hắn chậm chạp mở mắt ra, tầm mắt có chút mông lung, mũi hắn chạm phải vật thể lông xù…….
Chờ nam nhân nhìn rõ vật trước mắt thì tim hắn đập bịch bịch, người ôm hắn trước mặt ……… Không, phải nói là ôm hắn chính là 1 con bạch sư (sư tử trắng)cả người lông xù, chân nó khoát lên bên hông hắn, đầu nó xù bông dựa vào đầu hắn làm mặt hắn ngứa ngáy.
Toàn bộ sự buồn ngủ của nam nhân biến mất……
Hơi thở con bạch sư này rất nặng nề, ngủ ngủ mà còn dùng cái mũi cùng đầu nhẹ nhàng mà cọ cọ mặt hắn, cái lổ tai nhẹ nhàng mà giật giật, chân bạch sư rất nặng, đệm thịt chạm vào hắn khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Động vật nguy hiểm ngủ cùng với hắn, phỏng chừng không ai có thể giống nam nhân như vậy, sáng sớm mở to mắt liền nhìn đến người ngủ bên cạnh là 1 con dã thú thì không thể không hoảng hốt mà gào lên. Sự kinh ngạc của hắn rất nhanh đã bị lý trí thay thế, hắn biết, Cửu Hoàng biến trở về nguyên hình……..
Lúc trước thời điểm nam nhân bị Cửu Hoàng hiểu lầm cho rằng hắn là tiểu quan thì hắn liền mơ hồ cảm giác được Cửu Hoàng chính con bạch sư mà thời điểm lúc trước hắn đi cứu Trương Tử Yến gặp ở trong hang ổ của lão hổ tinh, chỉ là không có cơ hội nghiệm chứng mà thôi.
“Ngươi tỉnh tỉnh……..”. Nam nhân do dự vươn tay nhẹ nhàng mà chọt chọt cái chân Cửu Hoàng hoàn toàn bị thú hóa, kinh nghiệm nói cho nam nhân biết nguyên nhân Cửu Hoàng thú hóa có liên quan tới âm khí ở đây.
Cửu Hoàng từ từ mở mắt ra, phát hiện chính mình khôi phục nguyên hình, y không có kinh ngạc, chân ydùng sức đẩy a đẩy nam nhân, làm cho nam nhân tựa vào trong lòng y, bộ lông y rất dày cùng xúc cảm mềm mại ấm áp làm cho thân thể nam nhân run rẩy một chút.
Sau khi Cửu Hoàng thú hóa thì thân thể rất to lớn, y gần như ôm cả người nam nhân vào trong ngực, nam nhân bảo y đừng lộn xộn bởi vì giường phát ra thanh âm kẽo kẹt.
“Không cần lo lắng, qua vài ngày ta sẽ khôi phục”. Cửu Hoàng duỗi lưỡi liếm bả vai nam nhân, con ngươi mệt mỏi của y biến thành màu lam nhạt, rất mê người…….
“Nơi này âm khí rất nặng, cuối cùng chúng ta còn phải ở lại đây bao lâu nữa?”.