Nam nhân ở âm phủ đợi suốt nửa tháng, nơi này chẳng phân biệt được ban ngày hay đêm tối, hơn nữa âm khí rất nặng, Cửu Hoàng cần bổ sung dương khí nên hắn đành phải mỗi đêm đều cùng Cửu Hoàng ***, hình như Cửu Hoàng chậm rãi thích ứng hoàn cảnh ẩm thấp ở đây nên rất nhanh liền biến trở về hình người, chỉ là mặc kệ Cửu Hoàng là hình người hay hình thú thì Cửu Hoàng vẫn sẽ cùng hắn ngủ cùng giường.
Hơn nữa hình người khá thuận tiện, thời điểm hình thú thì Cửu Hoàng không có cách trực tiếp tiến vào thân thể nam nhân, nếu làm bị thương nam nhân thì y không đành lòng cho nên y vẫn để cho nam nhân dùng 2 chân kẹp lấy dục vọng thô to của hình thú, kẹp tới khi nào y bắn mới thôi, nam nhân thực dịu ngoan, giống như con cừu bị y ôm…….
Có đôi khi thẹn thùng, có đôi khi giận dữ, thậm chí có đôi khi sẽ đẩy y ra, nhưng chỉ cần y ôn nhu một chút thì nam nhân sẽ không chống đỡ được……..
Rồi sau đó Cửu Hoàng sẽ cùng nam nhân dùng bữa cùng Nham Vân, chỉ là Nham Vân cũng không để ý bọn họ, nam nhân sớm biết rằng Nham Vân sẽ có loại phản ứng này, hắn sớm biết Nham Vân là loại ý tưởng này, hắn cũng không để ý, đây là địa phương của Nham Vân nên hắn sẽ tuân theo quy tắc ở đây, chỉ cần Liễu Phong đến đây, mọi người tập trung lại thì hắn có thể cùng Cửu Hoàng rời đi.
Trong lúc bọn họ ở lại trong phủ thì thỉnh thoảng Nham vân sẽ cùng Cửu Hoàng chơi cờ, nam nhân sẽ ngồi xem ở bên cạnh, chơi cờ rồi chơi cờ, chỉ là Nham Vân không thích nói chuyện với nam nhân, ngược lại nói khá nhiều với Cửu Hoàng.
Diện mạo Cửu Hoàng tuấn tú phi phàm, Nham Vân lại đối sự vật và người xinh đẹp khá thân thiện, 2 người từ đầu tiên tán gẫu dần dần phát triển nói chuyện phiếm, nam nhân có đôi khi không chen vào được.
“Quan hệ của ngươi cùng Tích Duyên dường như rất tốt, các ngươi quen nhau như thế nào?”. Nham Vân vừa chơi cờ vừa hỏi Cửu Hoàng, ánh mắt y bình tĩnh thật giống như đang hỏi đối phương buổi tối ăn cơm có hợp khẩu vị không.
“Nương tử Tích Duyên bị yêu nghiệt bắt, hắn đi lên trên núi cứu nương tử hắn, chúng ta liền gặp gỡ, khi đó hắn còn chưa cùng nàng thành thân”. Cửu Hoàng cười nói cho Nham Vân biết, y nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, tươi cười bên miệng trở nên ám muội, “Ngươi nói phải không?”.
“Ân……..”. Nam nhân gật đầu, hắn kéo kéo y phục, dù sao vẫn cảm thấy ánh mắt Cửu Hoàng có chút…….nhục dục……… Tuy rằng thực ôn nhu nhưng mà Nham Vân cũng đang nhìn hắn, hơn nữa mặt không chút thay đổi theo dõi hắn.
Nham Vân sai người bê 1 chén trà cho nam nhân, hắn có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), thời tiết rất lạnh, hắn không có biện pháp vẫn ngồi như vậy, tay hắn rất lạnh, tuy rằng mặc rất kín nhưng nơi này lạnh lẽo, không chỉ có sự rét lạnh của mùa đông.
“Đa tạ…….”. Nam nhân thấp giọng cảm ơn Nham Vân, nghe thấy Nham Vân lãnh đạm không cao không thấp “Thiết” một tiếng, hắn không có phản bác lại, chỉ là sửng sốt một chút, hắn rũ mắt im lặng uống mấy ngụm trà.
Cửu Hoàng tiếp tục cùng Nham Vân chơi cờ, hơn nữa hàn huyên tán gẫu nam nhân quen Cửu Hoàng như thế nào đến bây giờ, Cửu Hoàng không nói y cùng nam nhân ở trên giường mây mưa thất thường, dưới cái nhìn chằm chằm của nam nhân thì y cũng chỉ nói việc bình thường ở cùng nam nhân, nam nhân nghe y nói, y cũng không để ý “chia sẻ” sự tình này cùng Nham Vân.
Mí mắt Nham Vân cũng không nâng một chút mà lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi 1, 2 câu thì Cửu Hoàng sẽ trả lời Nham Vân, nam nhân sốt ruột, hắn rất lo lắng Cửu Hoàng sẽ nói lộ ra hết, hắn một đường khẩn trương muốn chết, mỗi lần thời điểm Cửu Hoàng muốn nói cái gì thì hắn sẽ sợ tới mức làm bộ ho khan, mà hắn cùng với Cửu Hoàng hỗ trợ lẫn nhau khiến Nham Vân phản cảm.
Ngay cả khi Cửu Hoàng thua mấy ván thì cũng không để ý, thấy bộ dáng nam nhân lo lắng, y không dấu vết hít sâu vào, đi đến bên người nam nhân đối nam nhân nói: “Trở về phòng nghỉ ngơi đi?”.Y đưa lưng về phía Nham Vân thế cho nên Nham Vân không nhìn thấy tươi cười trên mặt y bây giờ, y đưa tay sờ sờ mặt nam nhân, nhưng hình như kiêng dè Nham Vân ở đây nên y rất nhanh bỏ tay xuống.
Hai người vừa mới chuẩn bị trở về phòng thì mấy đệ tử Nham môn mặc hồng y liền vội vã chạy tới……..
“Môn chủ, bên ngoài có người xông vào âm phủ! Còn đả thương rất nhiều huynh đệ, người nọ nói muốn……. Muốn tìm người tính sổ…… Mấy đệ tử kia run rẩy quỳ trên mặt đất, tự biết không trông coi được âm phủ nên phạm phải tội lớn.
Nam nhân biết mấy người này là mấy môn nhân phụ trách trấn đại môn âm phủ, Nham Vân vững như bàn thạch (vững chãi, kiên định, không có gì lay chuyển nổi) ngồi, sai đám người phía dưới đi chữa thương, 1 cái bóng đen chợt đi vào…….
Khi nam nhân thấy rõ bộ dáng của bóng đen kia thì hắn bất an lui từng bước…….
Người tới dĩ nhiên là Mạt Đồng…….
“Chờ một chút sẽ tìm ngươi tính sổ”. Mạt Đồng bất mãn quan sát nam nhân một phen, y tràn ngập tà khí, thấy nam nhân lui về phía sau vài bước, y nhìn thấy Cửu Hoàng ở trong này thì y cực độ bất mãn hừ một tiếng, “Ngươi không trở về Tuyết Sơn mà ở đây làm gì, muốn cướp người của ta rồi chạy đi a, ngươi mơ đi”. Y rất không lễ độ chỉ chỉ Cửu Hoàng, liền xoay người lại nhìn nam nhân.
Nham Vân không định ra tay, y tiếp tục chơi cờ, Mạt Đồng vung tay lên hất tung cái bàn, quân cờ liền rơi vào trong hồ nước…….
“Mau trả vạn linh lô lại cho ta”. Mạt Đồng đưa tay đòi lô tử từ Nham Vân, y dùng vạn linh lô để bồi bổ, bị Nham Vân cướp mất thì y vốn đã rất tức giận, khi nhìn thấy nam nhân ở đây thì y càng thêm phẫn nộ, hơn nữa vừa rồi y rõ ràng nhìn thấy Cửu Hoàng sờ mặt nam nhân, hơn nữa trước đó 3 người còn nói cười, thấy hình ảnh kia làm y bốc hỏa.
Nam nhân này cũng dám thừa dịp thời điểm y đi ra ngoài làm việc lén trốn đi, buồn cười, hơi quá đáng, nam nhân này đem y trở thành “nam sủng” còn chưa tính lại thừa dịp thời điểm y không có mặt lén thu thập hành trang rời đi, y xem rượu như mạng nhưng do tức giận mà mấy ngày cũng chưa uống 1 giọt rượu.
“Ngươi không làm … ta thất vọng a?”. Mạt Đồng liếc mắt nhìn nam nhân một cái, thấy nam nhân lui đến đụng vào cây cột thì y nhíu mày 1 chút, Cửu Hoàng đỡ nam nhân, mày y nhăn càng chặt.
Nhìn thấy nam nhân thì y thiếu chút nữa quên mất chính sự…….
Cửu Hoàng mang nam nhân trở về phòng, Mạt Đồng muốn đuổi theo lên lại bị Nham Vân cản lại, Nham Vân trả lại vạn linh lô cho Mạt Đồng, “Ta không cướp đồ của ngươi, chỉ là mượn dùng 1 chút, ngươi thấy rồi đó nơi này âm khí quá nặng, oan hồn quá nặng, ta dùng lô tử của ngươi hấp thu oán linh vào, giảm bớt âm khí nơi này”. Cho dù hấp thu thì âm khí nơi này vẫn rất nặng, nếu không phải Thanh Hồn kiếm trấn thủ ở đây thì căn bản áp chế không được quỷ khí âm lãnh nơi này.
Mạt Đồng cầm lấy vạn linh lô, cầm ở trong tay nặng trịch, hấp thu không ít năng lượng, điều này trái ngược so với dự tính của y, Nham Vân để y ngồi xuống, y cũng không ra tay.
“Lần sau nếu ngươi muốn tới âm phủ, ta tùy thời hoan nghênh, chỉ là không nên động thủ làm bị thương đệ tử của ta, nội đan ngươi cũng nuốt rồi, không có vạn linh lô thay ngươi tinh lọc ma khí thì ngươi không có biện pháp ngăn chặn lực lượng trong cơ thể, cho nên chúng ta hợp tác, dùng lô tử của ngươi giúp hấp thu quỷ khí nơi này của ta, chỉ cần khống chế âm huyệt không bạo phát, chuyện trước đây ta có thể không truy cứu”.
Mạt Đồng nghĩ nghĩ liền trả lời: “Có thể”.
“Ngươi biết con xà yêu ở Thanh Sơn từ rất lâu rồi phải không?”. Nham Vân giương mắt nhìn về phía Mạt Đồng, Mạt Đồng ngồi dựa vào trên lan can, lẳng lặng chờ đợi Nham Vân tiếp tục, “Lúc trước các ngươi bị nhốt trong ngọc tì hưu* nên quan hệ phải rất tốt mới đúng, tại sao ngươi không hợp tác cùng xà yêu?”.
“Y là yêu”
“Nhưng ngươi là ma”.
“Hiện tại y muốn thành tiên, ta không thành tiên được…….”. Mạt Đồng liếc mắt nhìn Nham Vân 1 cái, y cùng với Xích Luyện vốn là đi con đường khác nhau, Xích Luyện có mục đích muốn thành tiên, y muốn ở lại thế gian, y có chuyện mình muốn làm, bọn họ khác nhau.
“Bây giờ lô tử đã trả lại cho ngươi, tạm thời ngươi có thể ở lại nơi này của ta, để lô tử của ngươi hấp thụ nhiều quỷ khí một chút rồi hẵng đi”. Nham Vân xoay người chỉnh lý lại y phục, chuẩn bị rời đi, để Mạt Đồng tự do.
“Làm sao ngươi biết, ta thoát ra từ ngọc tì hưu ở Thanh Sơn, xà yêu không thể nói cho ngươi biết việc này, y cũng sẽ không nói ra thân phận của chính y, cho dù ngươi là môn chủ Nham môn thì cũng chỉ là 1 phàm nhân mà thôi, ngươi có biết cũng không có tác dụng gì”. Mạt Đồng đứng lên, con ngươi màu mực của Mạt Đồng nhìn chằm chằm Nham Vân.
Nham Vân sai hạ nhân đi lên thu dọn đồ rơi vỡ trên mặt đất, hơn nữa bưng 2 chén trà đến, Mạt Đồng lại không uống trà, sai người mang rượu đến, 2 người đều có thể uống….
Nham Vân so với Mạt Đồng không hề kém 1 chút nào……..
Liền ngay cả Mạt Đồng cũng kinh ngạc về tửu lượng của Nham Vân, giống như y, uống như thế nào đều uống không say……
“Đương nhiên ta biết thân phận của ngươi cùng y, lúc trước thời điểm ở Thanh Sơn là ta dùng kiếm chém ngọc tì hưu thả bọn ngươi ra, bằng không bây giờ các ngươi còn chờ đợi trong cái nơi phong ấn ấy…….”.
Nam nhân cùng Cửu Hoàng đều không có rời đi, Cửu Hoàng ở chổ rẽ trên hành lang thiết hạ kết giới, 2 người đều nghe được cuộc trò chuyện của Nham Vân cùng Mạt Đồng, có chút bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi)…….
Cư nhiên là Nham Vân chém ngọc tì hưu……..
Tại sao…….
Nam nhân nhíu mày, tại sao Nham Vân muốn đối nghịch cùng Liễu Phong……..
Cửu Hoàng dẫn nam nhân về phòng để tránh bị Mạt Đồng cùng Nham Vân phát hiện, cả đêm trong đầu nam nhân đều suy nghĩ lời nói của Nham Vân, Nham Vân cùng xà yêu cấu kết, quả nhiên bị Cửu Hoàng nói trúng rồi, hơn nữa hiện tại Mạt Đồng cũng cùng Nham Vân đạt thành hiệp nghị hợp tác, lập tức Liễu Phong sẽ đến đây, nam nhân thật sự hoài nghi, nếu mục đích dẫn Liễu Phong tới……..
Là vì gặp Liễu Phong, hay vẫn là vì kiếm phổ……..
Hay là nói Nham Vân muốn Thanh Hồn kiếm pháp để trấn áp âm khí nơi này…….
May mắn mỗi lần thời điểm nam nhân không nghĩ ra thì Cửu Hoàng sẽ mang trà cho hắn, hơn nữa mỗi lần sẽ nói: “Đừng nghĩ, Nham Vân vừa chính vừa tà, y cấu kết với yêu ma nhưng lại vì dân chúng trảo quỷ, mục đích của y là làm Thanh Sơn sụp đổ, để Nham môn thay thế Bạch Vân Quan, hiện tại y đã làm được, chỉ là y có chút khống chế không được cục diện, quỷ này oán khí quá nặng, nếu âm huyệt bị phá tan thì kiếp nạn sẽ buông xuống”.
“……..”. Mỗi lần nam nhân đều thấy Cửu Hoàng nói rất đúng.
“Cho nên Nham Vân không ngại để Mạt Đồng hấp thu lực lượng nơi này, cũng muốn bảo vệ bách tính, đây đã không còn biện pháp nào khác rồi”. Cửu Hoàng hiểu rõ tất cả, cho dù y là chính đạo, bây giờ y cũng không có thể không nhúng tay, việc này không liên quan đến vấn đề danh dự môn phái mà liên quan đến bách tính trong thiên hạ.
Không quá lâu, nam nhân biết Liễu Phong sẽ không đến đây, Liễu Phong hoàn toàn là có lệ (qua loa) Nham Vân, cho dù là nói tên Tích Duyên ra thì Liễu Phong cũng không đi khỏi Thanh Sơn, mà lúc trước Nham Vân nói Liễu Phong tới rồi để thử phản ứng của nam nhân, Liễu Phong vốn căn bản là phớt lờ Nham Vân, mà Nham Vân lấy không được kiếm phổ nên y đành phải tìm nam nhân để lấy.
Lần này nam nhân cũng rất sảng khoái đưa kiếm phổ cho Nham Vân……..
Nhưng nếu Nham Vân dùng để trấn áp quỷ khí thì hành động đó không tệ lắm…….
Nam nhân cũng không có vội vả rời đi, hắn cùng Cửu Hoàng thương lượng một chút, quyết định chờ quỷ khí hoàn toàn bị phong bế rồi mới rời đi, mà gần đây Mạt Đồng đều ở trong âm phủ, hắn đến hậu viện nghỉ ngơi cũng liền trở nên rất bất tiện.
“Lần này vì sao lại đáp ứng nhanh như vậy?”. Nham Vân ngồi ở trên ghế phủ da hổ, đôi mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm kiếm phổ trong tay nam nhân.
“Nó có thể trợ giúp ngươi”.
Nham Vân ném kiếm phổ xuống đất, nam nhân nhặt lên đưa cho y: ” Cầm”. Nam nhân biết y đang cáu kỉnh.
Nham Vân nhìn nam nhân 1 lát mới miễn cưỡng tiếp nhận kiếm phổ: “Nếu ngươi sớm đưa cho ta thì cũng không làm ta mất mặt trước mặt Liễu Phong như vậy, ngươi có biết ta vì để cho y tới nên ta nói ngươi ở chỗ ta, bảo y dùng kiếm phổ đến đổi, ngươi có biết y nói gì không?”.
“…….”. Nam nhân lắc đầu.
Nham Vân cất kỹ kiếm phổ, y trào phúng liếc mắt một cái nhìn nam nhân một cái: “Liễu Phong nói ngươi cùng y không có quan hệ, ngươi không phải người của Bạch Vân Quan, cũng không phải người của Thanh Sơn, y không cần phải dùng kiếm phổ đến đổi ngươi, y bảo ta bỏ ý định này đi, bảo ta không cần đến Thanh Sơn tìm y”.
Sắc trời rất tối. Đèn ***g làm 4 phía nổi bật ra quang mang yêu dị……….
Nam nhân “ân” 1 tiếng, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, sau khi nghe xong lời nói của Nham Vân thì việc của hắn đã xong, hắn liền nói tiếng cáo từ liền xoay người đi khỏi thính đường.
Nhưng mà ——
Mới vừa đi đến hậu viện thì nam nhân đụng phải 1 người, mới vừa thấy rõ người đến là Mạt Đồng với vẻ mặt bất mãn thì cằm hắn đã bị nắm, bị hôn một cái rất sâu.
“Ngô……”. Đôi môi nam nhân bị ngậm lấy, cảm giác được đầu lưỡi Mạt Đồng trượt vào, hắn liều mạng chống cự, lại giống như cố gắng đáp lại, mà Mạt Đồng đã lâu cũng chưa chạm vào hắn nên lần này hình như muốn đòi lại đầy đủ, ôm để hắn ở trên cửa, dùng sức hôn hắn, hôn vừa sâu vừa nhanh khiến hắn không thở nổi……..
Không có giãy dụa………
Hét lên?
Hét cũng không hét được………
Cắn?
Cắn cũng vô dụng, căn bản là không cơ hội cắn, đầu lưỡi Mạt Đồng quấn lẫy lưỡi nam nhân, quấn chặt lấy đầu lưỡi hắn, *** đầu lưỡi hắn, *** môi hắn…….
Hai tay Mạt Đồng không thành thật cởi y phục nam nhân, hắn chỉ có thể “ân a” không nói được gì, Mạt Đồng căn bản là nghe không vào, tay Mạt Đồng vói vào trong quần hắn, dùng sức xoa dục vọng hắn, hắn nức nở một tiếng, bị Mạt Đồng sờ đến đứng không nổi.
Đây là hành lang…….
Không cần như vậy…….
Đừng ở chỗ này……..
Nam nhân căn bản là nói không nên lời, Mạt Đồng ôm hắn, chế trụ 2 tay hắn, một đường hôn, cửa trên hành lang đều bị khiến cho vang lên lạch cạch lạch cạch, Mạt Đồng đỡ thân thể hắn, một đường lướt qua hành lang……..
Màu nhũ tiêm mê người của nam nhân trong gió lạnh……….
Nam nhân “ngô” vài tiếng, rên rỉ làm Mạt Đồng hôn hắn càng gấp càng sâu………
“Ta cho ngươi chạy …….”. Mạt Đồng vừa mới buông môi nam nhân ra liền kề sát bên môi nam nhân nói nhỏ vài câu, “Chạy rất xa, ta đều có thể tìm được ngươi”. Hơi thở nóng rực của Mạt Đồng phun ở trên mặt hắn, thân thể hắn dưới sự xoa nắn của Mạt Đồng thì mẫn cảm run rẩy……
Nam nhân đang muốn nói chuyện thì Mạt Đồng trực tiếp nghiêng đầu chặn miệng hắn lại, nụ hôn nóng như lửa lấp kín đến ngay cả hô hấp của hắn đều ngừng lại rồi, Mạt Đồng hôn môi hắn, y phục hắn bị xé nát……..