Yêu Ma Đạo

Chương 180



Bất an, hỗn loạn, xao động đánh úp lên tâm tình của Tích Duyên……

Nhìn thấy Mạt Đồng leo lên giường thì tim Tích Duyên đập rất nhanh, hắn giống như đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, Mạt Đồng nhìn đến hình ảnh này thì quả thực muốn điên rồi, lúc này y không thích hợp chất vấn quan hệ của nam nhân cùng Cửu Hoàng, thời điểm ở âm phủ thì y đã sớm đoán được.

Bộ dáng Tích Duyên liếc mắt đưa tình cùng Cửu Hoàng, không khí ái muội kia y như thế nào lại không nhìn ra được, chỉ là y không vạch trần mà thôi, nhưng mà hôm nay khiến Mạt Đồng hoàn toàn triệt để thấy rõ.

Mạt Đồng tận mắt thấy Tích Duyên cùng nam nhân khác ôm ôm ấp ấp ở trước mặt mình, hơn nữa thời điểm phía trước bọn họ xông nhầm vào thì bất đắc dĩ cùng hỗn loạn trên mặt Tích Duyên khiến cho y có chút ghen tị với Cửu Hoàng……..

“Đừng khiến ta tức giận, ta vì tới cứu ngươi mà thiếu chút nữa mạng đều không còn, ngươi không thể làm cho ta tức giận”. Mạt Đồng nâng cằm Tích Duyên lên, nói khẽ vớiTích Duyên, “Đợi lát nữa ta sẽ ôn nhu chút……..”. Y cúi đầu hôn môi Tích Duyên, Tích Duyên mở mắt nhìn y, Cửu Hoàng thì làm cho hô hấp Tích Duyên cực nóng lại nóng bỏng, ánh mắt Tích Duyên có chút bất an lại dao động.

Lời của Mạt Đồng có ý gì thì nam nhân hiểu rất rõ, Cửu Hoàng ôm nam nhân, ôm nam nhân vào trong ngực, hôn cái lổ tai nóng bỏng của nam nhân.

Cửu Hoàng ôm chặt nam nhân, trong con ngươi của y lộ ra mấy phần mệt mỏi, y hôn khẽ từ hai má nam nhân tới cần cổ của nam nhân.

Cửu Hoàng không có ý nhượng bộ.

Mạt Đồng cũng không có ý rút lui.

Một đêm này nam nhân trải qua dị thường hỗn loạn, bị liên tục đâm sâu mãnh liệt cùng ôm ấp ôn nhu, cùng với vô số hôn môi.

Một đêm kia vô cùng hỗn loạn, cho dù là bây giờ đã là mấy ngày sau nhưng khi nam nhân hồi tưởng lại đêm hoang đường đó thì hắn cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, sau đêm đó thì quan hệ của Mạt Đồng cùng Cửu Hoàng trở nên tốt hơn một chút so với trước kia, hắn nhìn thấy bọn họ thường xuyên uống rượu cùng nhau, thỉnh thoảng Mạt Đồng sẽ ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện tình đêm đó, hơn nữa nói đêm đó hắn rất nhiệt tình, kêu rất lớn, còn ôm Mạt Đồng nói, “không đủ, không đủ”, “còn muốn, còn muốn” linh tinh…….

Nam nhân nghe mà quả thực không thể tin được, mà mỗi khi thời điểm kia thì Mạt Đồng sẽ nhào qua hôn hai má đỏ ửng của hắn, khiến cho hắn vốn cá tính lạnh nhạt cả ngày kinh hồn táng đảm.

Mà Cửu Hoàng biết nam nhân không thích người khác ở ban ngày nhắc tới chuyện tình đêm đó nên y từ lúc bắt đầu liền ngậm miệng, y biết nam nhân không thích nên y không nói.

Nơi này không có sẵn đồ ăn, thỉnh thoảng là Mạt Đồng bắt được thú hoang ở trong núi, thỉnh thoảng là Cửu Hoàng cùng Phật Hàng đi ra ngoài mua, nơi này cách thành trấn rất xa, Cửu Hoàng có pháp thuật ngự phong đi rất nhanh, Cửu Hoàng sẽ luôn mang theo Phật Hàng, hình như tận lực không muốn một mình Phật Hàng ở chung cùng nam nhân, so với Mạt Đồng thì Cửu Hoàng càng lo lắng Phật Hàng sẽ bắt tâm của nam nhân làm tù binh.

Mà đoạn thời gian này thì Nham Vân cùng Liễu Phong cũng không ra ngoài, hình như hai người không cần ăn gì, hai người là tích cốc tu hành, mà từ lúc đó cho tới bây giờ nam nhân cũng không có cơ hội gặp Xích Luyện, Xích Luyện tu hành ở trong núi, Mạt Đồng không cho hắn loạn đi lại bởi vì núi rừng nơi này âm khí rất nặng, tuy rằng hắncó pháp thuật nhưng nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

Chờ thương thế bọn họ tốt lên nhiều thì đoán chừng là thời điểm mọi người ly biệt, thương của Nham Vân vẫn chưa đỡ, mặc dù có Liễu Phong chiếu cố nhưng vẫn đang không có chuyển biến tốt đẹp. Tuy rằng không phải thực nghiêm trọng, nhưng không có hồi phục thì không phải hiện tượng tốt.

Nam nhân vẫn không có đi gặp Nham Vân nhưng mà hắn có hỏi tình huống của Nham Vân từ Cửu Hoàng, biết được bây giờ Nham Vân vẫn khỏe, khi có thời gian thì hắn sẽ đi rừng trúc luyện công, tuy rằng kiếm pháp của hắn thật lâu không dùng nhưng không có thụt lùi như vậy là tốt rồi, hôm nay hắn chỉ dùng trúc làm kiếm, hắn ở trong rừng trúc luyện kiếm, thấy sắc trời không còn sớm nên hắn đang chuẩn bị trở về………

Mới vừa xoay người thì nhìn thấy Nham Vân một thân tử bào, thần tình châm chọc đứng ở cách đó không xa, bởi vì hắn mới vừa luyện kiếm xong nên đầu hắn đầy mồ hôi, y phục cũng bị ướt.

Phía sau có chút ướt át, nhìn qua có chút chật vật, mà trong rừng trúc cũng chỉ có một mình nam nhân tu luyện, bình thường buổi chiều Cửu Hoàng cùng Phật Hàng đều ở trong rừng trúc hưu nhàn độ nhật (nhàn nhã qua ngày) thì hôm nay lại đi ra ngoài mua rượu, mà mỗi ngày Mạt Đồng đều canh giữ ở đây thì lại ngủ trong trúc xá.

Tích Duyên nhìn thấy Nham Vân xuất hiện thì hắn nhất thời kinh ngạc, sau đó trong mắt lại khôi phục bình tĩnh như cũ, nhìn thấy bộ dáng hoàn hảo không tổn hao gì của Nham Vân thì hắn cũng yên tâm.

Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, đưa tay đặt trúc kiếm lên bàn, hắn chỉ là lễ độ hướng Nham Vân gật gật đầu, liền hướng phương hướng khác rời đi.

Tiếu ý trào phúng trên mặt Nham Vân trong nháy mắt đông cứng lại. Nam nhân này thế nhưng tránh y, thế nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn tới y mộtcái liền đi hướng khác, ở trong mắt y thì biểu hiện của Tích Duyên chính là hoàn toàn không có để y vào trong mắt.

Tích Duyên đi tới giữa rừng trúc, Nham Vân không cam lòng chạy đuổi theo, y cảm thấy Tích Duyên không nên đi như vậy, TÍch Duyên thế nhưng ngay cả hỏi cũng không hỏi thương thế của y, y liền ngay cả lời cười nhạo còn chưa nói ra thì nam nhân đã bước đi!

Đây là tình huống gì?

Nam nhân tại đang thị uy với y sao?

Đây là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của y sao?

Trong mắt lãnh đạm của Nham Vân tràn đầy lãnh ý, y bước nhanh tiến lên ngăn cản nam nhân, nam nhân nhìn y một cái, tựa hồ đang chờ đợi y nói chuyện, y bị ánh mắt bình tĩnh của nam nhân nhìn mà cảm thấy có chút không được tự nhiên.

“Sư thúc, không ngờ ngươi còn chưa có chết”. Đôi mắt lạnh lùng, lãnh đạm của Nham Vân nhìn chòng chọc nam nhân, cười nhạo bên khóe môi y khiến nam nhân không muốn nhìn nữa, “Không ngờ mạng ngươi thật đúng là lớn a, cái loại khốn cảnh này cũng có thể được cứu ra, buổi tối mấy ngày hôm trước cùng con dã thú kia làm tình thực thích đi, đừng cho là ta đi rồi sẽ không biết, lúc sau Mạt Đồng tìm ngươi thì ta cũng biết”.

“Ân”. Nam nhân không biết nói cái gì nên chỉ gật đầu ” ân” một tiếng, hắn không biết tại sao Nham Vân sẽ biết nhiều như vậy, nhưng thực tế hắn đã bị nhìn thấy rồi nên cũng không cần che giấu nữa.

Nếu Nham Vân muốn biết như vậy…….Thì hắn cũng không định phủ nhận……..

“Ngươi còn dám [ân]”. Nham Vân lạnh lùng nở nụ cười, y đi tới bên người nam nhân, ở bên người nam nhân thờ ơ lượn một vòng: ” Ngươi có biết tại sao lâu như vậy mà Liễu Phong cũng không tới gặp ngươi sao?”.

Nam nhân chậm chạp lắc đầu: “Ta không biết”.

“Vậy ngươi muốn biết tại sao không?”. Nham Vân vui sướng khi người gặp họa nhìn chòng chọc nam nhân.

“Ta không muốn nghe”. Nam nhân vẫn là lắc đầu.

Nham Vân không thèm để ý lời của nam nhân, con ngươi lãnh đạm của y chứa đầy cười nhạo nói với nam nhân, “Bởi vì buổi tối ngày đó, thời điểm ngươi cùng Cửu Hoàng còn có Mạt Đồng làm cái loại sự tình này ở trong phòng thì ta cùng Liễu Phong đứng ở bên cửa sổ thưởng thức bộ dáng ngươi bị người cưỡi tới *** loạn, cuối cùng Liễu Phong đã thấy rõ mặt nạ xấu xí của ngươi”.

Nham Vân cười đáng giận đến cực điểm…….

Nam nhân nhìn Nham Vân nhưng lại nói không nên lời……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.