Yêu Ma Đạo

Chương 19



Tích Duyên bị hồ tu của dã thú không ngừng chà xát, đầu vai vừa đau vừa ngứa: “Đừng đi vào...... Ta...... Ta sẽ chết mất......”

Bạch sư mệt mỏi buông xuống suy nghĩ, đôi đồng tử thiển lam sắc của hắn lóe lên dục vọng bất tận. Hắn chậm rãi liếm lên hai má nam nhân, nhìn đến bộ dáng né tránh vừa thẹn vừa buồn bực của y, động tác của hắn từ từ chậm lại. Cái lỗ tai mao nhung xù xù khẽ giật giật khi nghe thấy thanh âm rên rĩ nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy của nam nhân. Ánh mắt bạch sư càng hẹp lại, dục vọng khi trước vẫn còn kẹp ở giữa hai chân nam nhân bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Đùi nam nhân mang theo cư vật nóng cháy, dục vọng đó ở giữa hai chân y không ngừng qua lại ma sát. Dưới sự chuyển động chậm rãi mà từ tốn của dã thú, hai chân nam nhân cứ thế mà nóng càng thêm nóng. Dục vọng nóng bỏng của bạch sư dán tại hạ thể cương cứng của y mà ma sát. Nhiều chuyện kinh động như thế này liên tiếp xảy ra khiến nam nhân trong một khoảng thời gian ngắn không tài nào có thể thích ứng kịp. Dục vọng nóng bỏng kia không những va chạm, ma sát y, mà còn nhiều lần khiêu khích y......

Tích Duyên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ rơi vào loại khốn cảnh như thế này, phải hạ mình mà làm công cụ cho dã thú tiết dục, loại hành vi vi phạm lẽ thường tình như thế này khiến nam nhân vô pháp nói ra được lời nào, chỉ có thể phát ra những thanh âm “Anh yết”. Động tác của dã thú càng lúc càng nhanh khiến hạ thể của y như bị thiêu đốt. Lọai tư vị này làm cho y mở miệng chỉ có thể phát ra những thanh âm rên rỉ trầm thấp.

Dục vọng của dã thú bởi vì cương cứng lên mà nổi lên một nhục hồng sắc phiếm lên quang mang đầy *** mĩ......

Tích Duyên bị bức đến phải hét lên, nhưng vì chuyển động của bạch sư mà thanh âm của y phát ra lại đứt quãng, vừa vô lực lại đầy yếu ớt. Hơn nữa, hạ phúc của y cũng bị khoái cảm công kích đến nóng rực cả lên. Thanh âm rên rỉ không ngừng của nam nhân quanh quẩn trong sơn động, tiếng hai thân thể va chạm cùng tiếng thở dốc không ổn định liên tiếp vang lên, hơi nước tràn ngập sơn động.

Bạch sư dùng sức chạm đến dục vọng của nam nhân khiến nó phun ra một cỗ nhiệt dịch đặc dính. Cùng lúc đó bạch sư cũng ghé vào tai y mà khẽ gầm nhẹ, liền sau đó thứ chất lỏng nóng bỏng hướng trên thân nam nhân mà phun tới. Cuối cùng cũng kết thúc, tên dã thú này lại phóng ra thú dịch giữa sự ma sát của hai chân y, chất lỏng nóng bỏng kia phủ đầy trên thân y, rất nóng, dường như muốn thiêu cháy cả da thịt y.

Khi nãy được đưa lên đến đỉnh, đại não của Tích Duyên là hoàn toàn trống rỗng, quên mất hai chân mình đang mang theo cự căn của dã thú, nhưng điều đáng xấu hổ chính là y cư nhiên bởi vì thú dục của dã thú mà nhịn không được tiết ra.

Bạch sư từ từ buông lỏng Tích Duyên, sau khi phát tiết thoả mãng thật làm cho hắn thập phần thoải mái, hắn chậm rãi ngẩng đầu: “Ngươi vừa rồi không phải nói muốn thay ta tẩy mao sao?” Thanh âm của bạch sư không lớn, ngữ điệu thoải mái mà tự nhiên.

“......” Tích Duyên vẫn chưa hết sững sờ.

Bạch sư chậm rãi bước đến trước mặt y, liếm lên cần cổ ướt đẫm mồ hôi của y, lẳng lặng chăm chú quan sát nam nhân cuối cùng cũng đã tóm lại được chút bình tĩnh của bản thân: “Hiện giờ ngươi cũng đi không được, đêm nay vẫn là chỉ có hai chúng ta, tránh cho ngươi cảm thấy rảnh rỗi quá không biết làm gì, cảm phiền ngươi thay ta tẩy trừ lông mao, thuận đường cũng tẩy luôn mùi vị trên người ngươi.”

Sau khi làm tình, bạch sư tự ý phân phó y làm việc, nhưng chính là ngữ khí của bạch sư rất nhẹ, thậm chí có thể nói là nhu hòa mang theo một chút mệt mỏi. Bạch sư tiến đến trước ngực nam nhân liếm nhẹ mồ hôi trên đó, Tích Duyên lại không dám lộn xộn, lo lắng bạch sư hội sẽ tái làm chuyện khi nãy, rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng thay bạch sư tẩy trừ.

Giúp bạch sư tẩy trừ da lông này vẫn là việc từ trước đến nay Tích Duyên mới làm lần đầu tiên, y thực cẩn thận, cũng thực ôn nhu ngồi ở bờ ôn tuyền giúp bạch sư nằm nghỉ ngơi bên cạnh y tẩy trừ.

Hô hấp của bạch phun trên thân nam nhân, nhồn nhột.

Sau khi để y tẩy trừ sạch sẽ lông mình và cơ thể hắn, bạch sư mới chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi sơn động. Y nghĩ bạch sư là bỏ đi, nhưng một lát sau đã thấy bạch sư hàm chứa y phục của hắn quay trở lại, là y phục hắn treo trên cây.

Đêm đó, Tích Duyên ngã vào trong lòng bạch sư mà ngủ. Lông của bạch sư thật mềm mại, nhiệt độ ấm áp của cơ thể cản đi gió rét vào ban đêm. Mới đầu y còn có chút kháng cự, bạch sư đang mệt mỏi chìm trong giấc ngủ đành miễn cưỡng dùng móng vuốt đáp trụ vai y, lòng bàn chân với phần thịt ấm áp mềm mềm đè lên cánh tay nhỏ bé của y.

Trải qua một ngày không biết bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, Tích Duyên cuối cùng cũng lâm vào mệt mỏi mà ngủ thiếp đi......

Hôm sau.

Lúc Tích Duyên tỉnh lại, bạch sư đã không còn thấy bóng dáng, y cho rằng tối hôm qua là mình nằm mộng hoang đường, nhưng chính là không có thời gian cho y tìm hiểu, y cũng cố không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức vượt sơn cứu người. Trải qua tối hôm qua, Tích Duyên kỳ dị phát hiện linh lực gần như đã hoàn toàn hồi phục trong cơ thể, y có thể dùng cách thức thường đi lại của mình đạp phong mà đi, nhưng làm cho y cảm thấy bất an nhất chính là chậm trễ cả cả đêm như thế chỉ hy vọng Trương gia tiểu thư vẫn chưa có bị lão hổ tinh hãm hại.

Dựa theo Trương quản gia miêu tả, lão hổ tinh kia phi thường yêu thích Trương gia tiểu thư, chắc hẳn lão hổ tinh nhất định không nỡ ra tay nặng với nữ tử yếu đuối, mỏng manh đâu.

Tích Duyên khôi phục linh khí, cũng có thể tự nhiên khống chế pháp lực, y rất nhanh đã đến được sào huyệt của lão hổ tinh, nhưng là đại môn đầy đất đá vụn và có dấu vết bị thoát phá lại cho y mơ hồ cảm giác không ổn. Mặt đất rõ ràng có dấu tích đánh nhau, bị hãm sâu xuống nhìn không ra là do binh khí nào gây nên, nhưng có thể làm ra một cái hố to đến vậy, người này chắc chắc có pháp lực cao cường.

Chẳng lẽ có người đã ra tay trước y?

Khuôn mặt ôn hòa của Tích Duyên lộ ra vẻ ngưng trọng, y nhún chân một chút, khinh thân phóng vào trong động, như một trận gió biến mất ở động khẩu.

Bỗng nhiên từ đâu một trận sương mù kéo đến che khuất đi động khẩu mấy phút trước còn trụ một nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.