Bởi vì nhiệt độ cơ thể của nam nhân cực nóng, làm cho môi của hắn thực nóng, hơi thở thở ra cũng là nóng rực như vậy, cảm giác nóng rực mãnh liệt kai khiến cho hắn khó có thể trốn tránh………
Nam nhân hơi hơi nhíu mày, tùy ý Nham Vân hôn hắn, môi của y thực ướt át, hơi thở của y còn nóng hơn cả nam nhân, có vẻ có chút sáng bóng, y vuốt mặt bên của nam nhân, hơi thở của hai người rất sâu rất nặng nề.
Nam nhân cảm giác được Nham Vân nâng cằm của hắn lên, không dấu vết nghiêng đầu hôn hắn.
Nam nhân mở to hai tròng mắt, đáy mắt bình tĩnh của hắn bịt kín một tầng tình tự không rõ, hắn giơ tay bắt lấy cổ tay của Nham Vân, lại kéo không nhúc nhích được, ánh mắt của hắn có chấn động rất nhỏ.
Nam nhân ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Nham Vân ôm hắn ngủ ở trong cổ tháp cả 1 đêm, hắn mong mỏi a mong mỏi, chờ a chờ, rốt cục tới Thanh Sơn rồi, dưới Thanh Sơn có 1 Thanh Sơn trấn.
Hai người đặt chân ở trấn trên.
Nham Vân sai người đi mời thấy thuốc chữa bệnh cho nam nhân, mười ngày liên tiếp nam nhân đều nằm ở khách ***, mỗi ngày đều có tiểu nhị cùng hỏa kế của hiệu thuốc bắc đưa cơm đưa thuốc cho hắn, còn có một vị tiểu cô nương Nham Vân thuê tới chăm sóc cho hắn, từ ngày thứ 2 hắn đi vào Thanh Sơn trấn thì không có gặp qua Nham Vân.
Nam nhân biết Nham Vân đã rời đi.
Nam nhân không có hỏi tiểu nhị, cũng không có hỏi hỏa kế của hiệu thuốc bắc.
Nhưng tiểu cô nương nói với nam nhân là Nham Vân đã an bài tốt hết thảy, ăn ở ở nơi này là đều trả ngân lượng rồi, hơn nữa cô nương này phải phụ trách chiếu cố nam nhân, còn có phí y dược sử dụng đều đã thanh toán rồi.
Nam nhân cũng chỉ là nghe nghe mà thôi, ban đêm hắn một mình ngồi ở bên giường, trong phòng của khách *** này mỗi khi tới ban đêm hắn đều sẽ nghe tiếng khóc của một người nam nhân, nam nhân kia là quỷ.
Đúng là con quỷ âm hồn bất tán, 1 con quỷ thư sinh mặt trắng nõn, thư sinh kia tuổi cũng không nhỏ, thư sinh kia luôn bám ở trên bàn khóc…….
Mỗi đêm tới giờ tý lại xuất hiện.
Nam nhân nhìn thấy tồn tại của quỷ thư sinh kia.
Nam nhân bởi vì bệnh rất nặng.
Thật ra nam nhân cũng không để ý tới quỷ thư sinh kia, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện……..
Nhưng là thư sinh kia hàng đêm đều khóc, làm cho nam nhân có chút đau đầu.
Cho tới 1 đêm kia, nam nhân ngồi dậy, vén màn lên nhìn về phía bên ngoài…….
“Vì sao mỗi đêm ngươi đều phải khóc, ngươi không đi đầu thai, còn ở lại thế gian làm cái gì?”. Nam nhân nhìn chằm chằm quỷ thư sinh, thấy quỷ thư sinh nghe được thanh âm của hắn thì kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
“Ngươi nhìn thấy ta?”.
Nam nhân gật đầu: “Kia đương nhiên, mỗi ngày ngươi đều đang khóc, nghĩ muốn không chú ý ngươi đều khó”.
Quỷ thư sinh kia lau lau nước mắt: “Biểu muội ta bị người đoạt đi rồi, ta thương tâm”. Quỷ thư sinh kia khóc lóc thảm thiết, y ngồi ở trước bàn rơi lệ đầy mặt, nam nhân nhìn y, nghe y kể rõ chuyện cũ.
Nam nhân thấp giọng hỏi quỷ thư sinh: “Ngươi chết như thế nào?”.
“Ta bệnh chết tại khách *** này, thời điểm ta chết liền ngủ ở trên giường kia của ngươi”. Quỷ thư sinh kia chỉ chỉ cái giường dưới người của nam nhân, nam nhân cũng không khiếp sợ lắm, hắnchỉ im lặng nghe, “Lúc trước ta cùng với biểu muội ta trên đường đi qua Thanh Sơn trấn, trên đường đi qua nơi đây không ngờ gặp phải con cháu đại phú hộ ở trấn trên này, y đoạt biểu muội ta đi, còn vũ nhục ta trước mặt mọi người, ta tới cửa cầu kiến, y còn sai hạ nhận trong phủ đánh ta trọng thương, sai người vứt ta ở khách ***…….”.
Nam nhân không nói chuyện, nghe quỷ thư sinh tiếp tục nói: “Mỹ danh nói để ta tu dưỡng, còn nói ta là biểu ca của phu nhân y, hẳn là nên ở khách ***, thật ra muốn vây cho ta chết ở chỗ này, ta bệnh thật sự nghiêm trọng, y lại không cho biểu muội đến gặp ta, sau khi ta chết y ném thi thể ta ở bãi tha ma, còn dán bùa ở dưới cái giường ngươi đang ngủ, làm cho ta không đi ra được, lại đầu thai không được”. Y than thở khóc lóc, nam nhân cũng không có nhíu mày, ác nhân cướp người biểu muội kia cũng quá đáng giận.
Nam nhân cảm thấy quỷ thư sinh đáng thương liền hỏi: “Ngươi chết đã bao lâu, ngươi còn nhớ rõ chứ?”. Hắn nhìn cách ăn mặc của quỷ thư sinh, niên đại hẳn là còn không tính đã lâu, chắc là mới chết gần đây.
“Ta chết nửa năm trước, ta khốn khổ ở đây nửa năm, chỉ có ngươi có thể thấy ta, khách trọ khác đều không thể nhận thấy được tồn tại của ta, ta thương tâm, hiện tại biểu muội ta không biết sống tốt không…….”.
“Ta cũng sẽ không hại người, ngươi có thể mang ta đi gặp biểu muội ta được không?”. Quỷ thư sinh có chút xấu hổ mà đề nghị, thấy nam nhân không trả lời thì y lại nhụt chí, “Nhìn ngươi bệnh cũng không nhẹ, ngươi không muốn thì coi như ta chưa nói qua”.
Nam nhân suy nghĩ 1 lát mới bình tĩnh ngẩng đầu: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng sau khi giúp ngươi xong tì ngươi sẽ đi đầu thai, không thể lại ở lại nhân gian, nếu ngươi lại ở lại thì sẽ trở thành oan quỷ”.
“Được”. Quỷ thư sinh tích cực đáp ứng.
“Tới lúc đó ta có thể bày 1 pháp trận tiễn ngươi ra đi, ngươi có thể trực tiếp tới âm phủ, sẽ không dừng lại ở thế gian”. Tuy rằng nam nhân không có pháp lực nhưng vẫn bày trận pháp được, nếu con quỷ này ở đây lâu thì âm khí sẽ càng ngày càng nặng, sẽ làm bị thương tới khách trọ nơi đây, nếu hắn không gặp được thì sẽ mặc kệ, nhưng hắn lại gặp được loại sự tình này, hắn coi như thuận tay giúp 1 chút mà thôi.
Vì thế…….
Ba ngày sau.
Sau khi chờ thân thể của nam nhân điều dưỡng tốt thì hắn liền xé bỏ lá bùa dưới giường, dẫn theo quỷ thư sinh đi ra ngoài, hắn thu con quỷ kia vào trong ô giấy dầu, dựa theo phương hướng con quỷ kia nói đi tới Hồng phủ.
Hồng phủ là đại phú hộ của Thanh Sơn trấn, nam nhân có ấn tượng, tổ tiên người nhà này đều là kinh thương, Hồng lão gia từng đưa nhi tử của y tới Bạch Vân Quan muốn bái hắn làm thầy, lúc ấy hắn liền cự tuyệt từ ngoài cửa, hài tử kia trời sinh trời sanh tính cách không tốt, không thể nhập đạo, chính là không ngờ sẽ cường thưởng dân nữ, điều này làm cho hắn có chút tức giận, hắn mang theo ô giấy dầu tới cửa bái phỏng.
Hạ nhân của Hồng phủ mời hắn tới khách đường, Tích Duyên cầm ô giấy dầu vừa mới tiến vào thì chợt nghe tới tiếng vui cười ầm ầm bên trong ——
“Chạy trốn mau, mau, đánh nó đánh nó ——”.
Vô kiên bất tồi (đánh đâu thắng đó – tên con dế) tránh mau, phản công a, ngu ngốc ——”. Hai công tử cẩm y hoa phục (áo gấm hoa mỹ) bị một đám hạ nhân vây quanh, thanh âm của hai người đặc biệt trong trẻo.
Bên trong Hồng phủ khá đại khí (giàu có, xa hoa), nam nhân chậm chạp đi vào khách đường: “Ngượng ngùng, quấy rầy các vị”. Hắn chủ động mở miệng, ngữ khí thực trầm ổn.
Hai nam tử cẩm y kia đang đá dế càng đấu càng cao hứng, quay đầu nhìn nam nhân, một vị trong đó nhíu mày, một vị trong đó sai hạ nhân thu đám dế đó đi.
Trang phục của hai người đều khá lộng lẫy, làm cho nam nhân đoán không ra ai là Hồng thiếu gia, xem theo tuổi thì tuổi hai người kia xấp xỉ, hai người kia đang một phen đánh giá Tích Duyên.
Nam tử mặc y sam kim sắc (màu vàng) đứng giữa nhíu nhíu mày liền ngồi xuống uống trà, mà một vị nam tử khác ăn mặc hoa hòe hoa sói còn đang đánh giá Tích Duyên.
“Ngươi có chuyện gì?”. Nam nhân kia hỏi Tích Duyên, người này hết sức trẻ tuổi.
“Ta muốn tìm Hồng thiếu, mạo muội hỏi một câu không biết nhị vị ai là Hồng gia thiếu gia?”. Tích Duyên cảm thấy có chút mạo muội, hai vị trước mắt này tựa hồ không quá hoan nghênh hắn, “Hôm nay ngượng ngùng đã quấy rầy tới nhị vị đá dế, ta là biểu thúc họ xa của tiểu Khuynh, muốn gặp nàng 1 chút”.
“Nga, thì ra là biểu thúc của Khuynh mỹ nhân, biểu thúc có nhận được ngân lượng chúng ta sai người đưa đi nhà ngươi rồi chứ.”. Nam tử ăn mặc loè loẹt kia đảo 1 vòng quanh Tích Duyên, đánh giá cách ăn mặc của Tích Duyên, “Lúc trước chúng ta chính là nói rõ ràng rồi, các ngươi cũng đồng ý để tiểu Khuynh ở lại Hồng gia chúng ta, các ngươi là nghĩ muốn đổi ý hay là cảm thấy ngân lượng không đủ, còn cần biểu thúc ngươi tự mình đi một chuyến”.
“Cũng không phải, ta đúng lúc đi ngang qua thuận đường tới xem tiểu chất nữ thôi, xin đừng đa tâm”. Tích Duyên thủy chung đều là khách khách khí khí, hắn tới bây giờ còn chưa rõ tới đến tột cùng ai là Hồng thiếu.
Cho tới khi hai người đồng ý để Tích Duyên gặp tiểu Khuynh thì hắn mới biết được hai vị này đều là Hồng thiếu gia, nói cách khác Hồng gia có hai vị thiếu gia, về phần là ai đoạt tiểu Khuynh thì hắn cũng không biết rõ.
Nam nhân ở hậu viện của Hồng phủ nhìn thấy tiểu Khuynh, tiểu Khuynh còn sống tốt hơn so với trong tưởng tượng của hắn, Hồng gia tựa hồ đối tiểu Khuynh rất tốt, hắn cũng chỉ là dựa theo ý tứ của quỷ thư sinh chuyển cáo (nói lại) cho tiểu Khuynh, tỏ vẻ biểu ca của nàng rất tốt, đã trở về quê rồi, bảo nàng về sau cũng đừng nghĩ tới biểu ca nữa.
Thiếu gia của Hồng phủ cũng không ngốc, khẳng định sẽ không nói chuyện tình biểu ca tiểu Khuynh đã chết cho nàng biết, nếu không tiểu Khuynh khẳng định sẽ không thuận theo (nghe theo) bọn họ, khẳng định sẽ tìm cái chết, nam nhân muốn cho nữ nhân này an tâm, hắn thủy chung đều cầm dù dù giấy dầu ở trong tay, mà tiểu Khuynh kia còn đẹp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Thanh tú động lòng người, bộ dáng thực tinh khiết, ánh mắt sáng ngời trong veo như nước lại có thần, nam nhân cảm giác dù giấy trên tay run run rất nhỏ, còn có vết nước đã ươn ướt đầu ngón tay của hắn.
Quỷ thư sinh si tình này thế nhưng khóc, nam nhân bắt chuyện vài câu cùng tiểu Khuynh, hóa giải băn khoăn cùng khúc mắc trong lòng nàng.
“Tích đại ca, vì sao ngươi cầm dù, hôm nay bên ngoài trời không mưa”.
“Dùng để phòng thân”. Tích Duyên nở nụ cười, tươi cười của hắn thực hữu hảo, ổn trọng lại thành thục, ôn nhu hiếm thấy, làm cho tiểu Khuynh trở nên có chút ngượng ngùng.
Rất nhanh nam nhân liền cáo từ.
Thời điểm trên đường đi qua khách đường nam nhân nghe được một cái thanh âm quen thuộc vang lên: “Không biết lần này hai vị mời ta tới có chuyện gì, gần đây ta bận tìm người, ta không muốn quản nhàn sự của hai người các ngươi, các ngươi tự mình giải quyết đi”.
Thanh âm thản nhiên kia, sâu bên trong có một chút cảm giác lười biếng…….
Lúc này nam nhân sửng sờ ở tại chỗ, dù giấy trong tay hắn rơi trên mặt đất, cùng lúc đó hai vị thiếu gia Hồng gia đang nói chuyện cùng Cửu Hoàng đồng thời nhìn lại đây.
Vẻ mặt của nam nhân có chút trốn tránh.
Bởi vì người nói chuyện cùng Hồng gia thiếu gia không phải ai khác mà là Cửu Hoàng ước hẹn “bỏ trốn cùng hắn ở Cửu Tiên trấn, nam nhân không biết vì sao Cửu Hoàng sẽ tới nơi đây, nhưng xem tình huống Cửu Hoàng cùng Hồng gia thiếu gia có tư giao (quan hệ cá nhân) thân mật, khi hắn nhìn thấy Cửu Hoàng thì đồng thời Cửu Hoàng cũng đã sớm nhìn thấy hắn.
Cửu Hoàng mặc trường sam hoa mỹ thuần trắng, đầu tóc dài tuyết trắng bóng mượt rối tung ở sau người, sau khi y nhìn thấy Tích Duyên thì thần thái mệt mỏi của đáy mắt lập tức thanh minh (trấn tĩnh, thư thái) vài phần, y gắt gao nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm nam nhân, y một thân y phục hoa lệ khoan thai, muốn làm người khác không chú ý tới hắn đều thực khó khăn.
” Quấy rầy, ta tâm sự cùng với tiểu Khuynh xong rồi”. Nam nhân nhặt lên dù giấy trên mặt đất, gắt gao nắm ở trong tay.
Hồng gia thiếu gia phục trang sặc sỡ đứng lên chậm rãi đi tới bên người của nam nhân: “Biểu thúc, ngươi tâm sự cùng tiểu Khuynh xong rồi a, ngồi xuống uống chén trà lại đi cũng không sao, không làm mất thời giờ của biểu thúc chứ?”. Hồng thiếu gia kia mời nam nhân qua đấy, hơn nữa bảo nam nhân ngồi xuống, còn sai hạ nhân pha trà, nam nhân đặt dù giấy ở trên đùi.
Nam nhân liếc mắt nhìn Cửu Hoàng một cái……..
Nam nhân không biết Cửu Hoàng có tức giận đối chuyện tình ngày đó hay không.
Nam nhân không tiện mở miệng.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng Cửu Hoàng toát ra tươi cười miễn cưỡng thì nam nhân nghĩ muốn mở miệng chào hỏi cùng Cửu Hoàng, nhưng lúc này dù giấy để trên đùi bị Hồng thiếu gia bên cạnh lấy đi.
“Biểu thúc giống như thực thích cái dù giấy này, ta thấy người từ lúc vào phủ liền vẫn ựa hồ cầm nó như bảo bối, biểu thúc dù giấy này có chỗ đặc biệt gì vậy?”. Vị Hồng thiếu gia phục trang lòe loẹt kia vừa ngắm nghía dù giấy vừa ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào nam nhân.
“Không hề có chỗ đặc biệt, chính là khi đi ra ngoài nếu trời mưa có thể có cái dùng phòng thân “. Nam nhân bình tĩnh cười cười, hắn giơ tay nghĩ muốn cầm lại cây dù giấy.
“Ai, biểu thúc ngươi gấp cái gì”. Dù giấy bị đưa tới trong tay vị Hồng thiếu gia kim sắc y sam kia, vị kia cầm dù giấy gõ 2 cái, nam nhân nhíu mày, có 1 giây nam nhân thậm chí cho rằng hai vị Hồng thiếu gia này biết được trong cây dù giấy này có kỳ hoặc.
“Cái cây dù giấy này……..”. Hồng Đại thiếu kim sắc y sam vừa nói vừa liếc mắt nhìn nam nhân một cái, tựa hồ đang thử phản ứng của nam nhân, y đang chuẩn bị bung dù giấy ra, “Trong cây dù giấy này không biết có thể có bảo bối gì hay không, ân, biểu thúc của tiểu Khuynh……..”. Y vừa nói vừa vừa chuẩn bị bung dù giấy ra, nam nhân nhíu mày.