Yêu Ma Đạo

Chương 294



Tiếng thở dốc của nam nhân bị tiếng mưa rơi át mất.

Mưa đập vào trên thân thể của hai người, trên người của nam nhân bị nước mưa thấm vào, da thịt bị thấm ướt thật sự sáng bóng.

Phật Hàng nắm cả thắt lưng của nam nhân, vuốt ve chân của nam nhân, Phật châu kia quấn quanh chân của nam nhân, buộc chặt chân của nam nhân cùng tay của Phật Hàng ở tại cùng nhau, nam nhân muốn rút đều không rút về lại được.

Nam nhân thực thở gấp.

Nước mưa kia theo hai má của hắn, tinh tế trượt tới đôi môi.

Hai tay của nam nhân ôm cả cái cổ của Phật Hàng, Phật Hàng ôm sát hắn, theo ma hợp không ngừng của lẫn nhau, đôi môi của hai người kề sát, mút đầu lưỡi ướt át của lẫn nhau.

Trong xoang mũi của nam nhân tràn ra rên rỉ, rên rỉ kia khiến cho Phật Hàng càng thêm dùng sức ôm sát nam nhân.

Tiếng sấm đùng đoàng kia, khi thì thoáng hiện chớp điện, giống như đều không thể phá ngang hai người, hai tay nam nhân ôm cả cái cổ của Phật Hàng, thân thể của hai người không có chút khoảng cách nào kề sát nhau……….

Bên trong mưa to này, nam nhân cũng không nhớ rõ làm mấy lần, hắn chỉ nhớ rõ, ở thời điểm hắn sắp lên đỉnh thì Phật Hàng giơ tay dùng sức kéo Phật châu ra……..

Tiếng rên rỉ cùng nghẹn ngào của nam nhân đều chìm lỉm trong đôi môi của Phật Hàng, hắn chỉ cảm thấy Phật Hàng xiết chặt thân thể hắn, quán tính khi Phật châu kia bị lôi ra khiến cho thân thể của hắn không ngừng xiết chặt……….

Phật Hàng cũng bị nam nhân kẹp thật sự thoải mái, môi của y theo cằm của nam nhân, trượt xuống cái cổ hơi ngửa của nam nhân, y ngậm cổ họng của nam nhân, ái muội mút………

Đêm nay thực hỗn loạn,

Mưa to kia che dấu hết thảy giao triền của thân thể, tuy rằng Phật Hàng bị trói ở trên cây, nhưng hai tay của y vẫn có thể di chuyển, ôm nam nhân, ôm nam nhân lăn qua lộn lại, thân thể của nam nhân thực mẫn cảm, cho dù y không chạm phía trước của nam nhân, nam nhân cũng sẽ bởi vì cảm giác mãnh liệt mà bắn ra.

Nam nhân nghe được Phật Hàng dán tại bên tai hắn nói nhỏ: “Thật mẫn cảm, giống như trước đây”. Phật Hàng dán tại bên tai của nam nhân, bọt nước ở cằm rơi xuống đầu vai của nam nhân.

Phật Hàng thả tay ra, để nam nhân thả chân xuống, để nam nhân đứng vững.

“Ta phải về phòng”. Nam nhân đứng ở trước người Phật Hàng, quần của hắn bị phá hỏng, nhưng vạt áo thật dài che trên người, trên mặt của hắn, trên môi, còn phiếm ửng hồng.

Phật Hàng nắm cằm của nam nhân, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn môi dưới của nam nhân: “Ngày mai, ngươi phải đút ngô ăn cơm”. Nước mưa theo hàm dưới của nam nhân nhỏ xuống………

Nam nhân giơ tay kéo tay của Phật Hàng, gật đầu đáp ứng: “Ân”. Hắn vốn định nhặt cái dù rơi trên mặt đất lên, nhưng mà dù đều bị hắn đạp hư, hoàn toàn không thể dùng.

Hắn đành phải cởi bỏ dây thừng buộc chặt trên khớp trúc, một lần nữa trói chặt Phật Hàng, Phật Hàng cũng liền tùy ý nam nhân trói chặt…….

Tuy rằng mưa rất lớn.

Nhưng nam nhân vẫn nghe được Phật Hàng mơ hồ ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói một câu: “Ngô không cần che dù, dù sao đều ướt rồi, lại không chết được”. Y tựa hồ nhìn ra ý tưởng của nam nhân.

Nam nhân ngẩng đầu nhìn Phật Hàng, nhìn đến Phật Hàng lại im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, nước mưa kia theo lông mi cùng chóp mũi của y nhỏ xuống, đã ươn ướt cả khuôn mặt tuấn mỹ của y………

Nam nhân vốn định rời đi, nhưng hắn đi được 2 bước, lại nghĩ tới cái gì, hắn quay ngược trở về, nâng cằm của Phật Hàng lên, làm cho cái đầu cúi xuống của Phật Hàng nâng lên.

Hắn đột nhiên tiến đến bên môi của Phật Hàng, nhẹ nhàng hôn một chút khóe môi của Phật Hàng, Phật Hàng mở mắt ra theo dõi nam nhân, trong con ngươi màu trà kia không khỏi hiện lên vài tia kinh ngạc.

Tích Duyên chủ động hôn y……..

Phật Hàng mím môi, trên môi bị nước mưa làm ướt, y nhìn chằm chằm nam nhân, nhìn đến nam nhân lại sáp qua, hé mở đôi môi chạm đôi môi bạc mĩ của y 1 chút………

Nam nhân thấy Phật Hàng không phản ứng, đôi môi hơi hơi rời khỏi môi của Phật Hàng, áp sát rạt nói một câu: “Mở miệng ra”. Nam nhân có chút do dự, nhưng vẫn nói ra.

Không có đợi được Phật Hàng đáp lại, lông mi của hắn, lông mi của hắn run run rất nhỏ, thần sắc của đáy mắt cũng trở nên có chút xấu hổ, nhìn đến Phật Hàng chậm chạp không nhúc nhích, nam nhân liền bình tĩnh nói: “Ta nghĩ muốn……..truyền chút linh khí cho ngươi”.

Phật Hàng trầm mặc nhìn nam nhân chăm chú.

“Ta sẽ giúp ngươi ổn định ma tính”. Nam nhân lẳng lặng nhìn Phật Hàng gần trong gang tấc, ngón tay hắn đỡ cái cằm đường nét ưu mĩ của Phật Hàng, hắn đang chờ đợi Phật Hàng hé miệng.

Nhưng Phật Hàng chậm chạp không nhúc nhích, làm cho nam nhân thực xấu hổ, ngay tại thời điểm nam nhân chuẩn bị dời môi thì Phật Hàng khẽ giật giật môi, hơi hơi mở đôi môi bạc mĩ ra.

Nam nhân chậm chạp dán môi lên………

Hắn truyền tiên khí mấy ngày trước Xích Luyện truyền cho hắn, truyền hết cho Phật Hàng, để Phật Hàng có thể dùng ổn định ma tính, linh khí nhàn nhạt màu xanh kia theo trong miệng nam nhân tràn ra, chậm rãi truyền vào trong miệng của Phật Hàng, đôi môi của hai người nhẹ nhàng giao điệp cùng một chỗ, nước mưa không ngừng đập ở trên mặt của hai người.

Cho tới khi toàn bộ tiên khí truyền cho Phật Hàng, Phật Hàng mới như có như không nhấp một chút môi dưới của nam nhân, nam nhân rời khỏi đôi môi của Phật Hàng, Phật Hàng lại nhắm mắt dưỡng thần.

Nam nhân thấy Phật Hàng nghỉ ngơi, liền lau lau bọt nước trên cằm của chính mình, liền vào nhà.

Hắn thay y sam sạch sẽ, sau khi lau khô thân thể, mới một lần nữa ngủ, đêm nay Nham Vân ngủ thật sự trầm, mưa to bên ngoài không chút ảnh hưởng tới giấc ngủ của Nham Vân.

Nam nhân thật sự cứ dựa theo đáp ứng của Phật Hàng như vậy, mỗi ngày đều đi đút Phật Hàng ăn cơm, có đôi khi còn lau thân thể cho Phật Hàng, bởi vì Phật Hàng bị trói chặt, hai tay không động đậy được.

Nhưng phần lớn thời gian Phật Hàng đều đang ngủ, hôm nay thời điểm nam nhân từ bên ngoài trở về, nhìn đến Liễu Phong, Liễu Phong tựa hồ hòa hảo (làm hòa, làm lành) cùng Nham Vân, còn đang thay Nham Vân tắm rửa.

Khoảng cách của 2 người rất gần, Liễu Phong cúi đầu, nói chuyện với Nham Vân, Nham Vân ngẩng đầu trả lời Liễu Phong, môi của hai người đều sắp dán cùng nhau, Liễu Phong khom eo, tay xâm nhập trong nước, tựa hồ đang chà bụng cho Nham Vân……….

Nam nhân nhìn thấy cũng coi như không thấy, hắn quay về phòng chỉnh lý cái giường lộn xộn, nhìn đến vết ẩm ướt trên giường, tay chỉnh lí chăn của hắn dừng lại, hắn biết đó là cái gì………

Hắn nhìn thoáng qua hai người ở bên ngoài, nhìn đến Liễu Phong đang chà ngực cho Nham Vân, Nham Vân tóm lấy cổ tay Liễu Phong, ghé vào lỗ tai Liễu Phong nói gì đó, Liễu Phong lập tức cười rộ.

Nam nhân đều thay chăn cùng ga giường.

Tối hôm qua quần của hắn bị Phật Hàng phá hỏng, hôm nay thời điểm hắn đi ra ngoài, là mặc cái quần Nham Vân lấy bạc của Liễu Phong mua cho hắn, dù sao dấu ở bên trong, Liễu Phong cũng nhìn không tới.

Y sam trên người của hắn vẫn là mặc ngày ấy Cửu Hoàng đưa cho hắn, hắn ôm chăn ra bên ngoài, chất chăn cùng ga giường ở trong chậu gỗ, chuẩn bị muộn chút lại giặt.

Nham Vân nhìn đến nam nhân đã trở lại: “A Thúc, lát nữa ta muốn theo Liễu Phong đi ra ngoài chơi, buổi tối không ở nhà ăn cơm, đêm nay không cần làm cơm”. Y một bên kéo tay Liễu Phong thay y chà bên người, một bên nói với nam nhân đêm nay y muốn đi ra ngoài ước hội (hẹn hò).

Ngốc tử này…….

“Được”. Nam nhân gật gật đầu.

Liễu Phong vẫn là lạnh như băng nhìn nam nhân: “Cũng có thể đêm nay không trở lại, nếu là muộn rồi, Nham Vân liền ngủ chỗ ta, cùng ta ngủ”. Y còn cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.

“Được”. Nam nhân vẫn là gật đầu.

Nam nhân cũng không lại nhìn hai người, trước hết đi làm cơm cho Phật Hàng ăn, hắn bưng đồ ăn, đi tới phòng sau, liền nhìn đến Phật Hàng vẫn là ngủ, nhưng là trên đầu của Phật Hàng lại cắm đầy lá trúc………

Khẳng định là Nham Vân ngốc tử kia làm, may mắn Phật Hàng chưa tỉnh, sau khi nam nhân lấy hết các thứ loạn thất bát tao trên đầu Phật Hàng đi, hắn mới vỗ vỗ mặt của Phật Hàng, đánh thức Phật Hàng.

Phật Hàng mở mắt ra: “Ngốc tử kia của nhà ngươi, ngô sẽ sớm chặt đứt tay y”. Ngữ khí của Phật Hàng có chút lạnh.

“Bỏ đi, nhiều nhất lại qua nửa tháng, ngươi liền không gặp Nham Vân nữa, y rất nhanh sẽ theo Liễu Phong trở lại Thanh Sơn”. Nam nhân nhìn đến Phật Hàng nghiêng đầu, thấy Phật Hàng không nói lời nào, xem ra Phật Hàng là bất mãn Nham Vân trêu cợt, nam nhân liền một bên cẩn thận chỉnh lí ngân phát (tóc màu bạc) cho Phật Hàng, một bên thấp giọng nói: “Nham Vân là ngốc tử, cái gì cũng đều không hiểu, ngươi đừng so đo cùng y”.

Phật Hàng không nói chuyện, y cũng không muốn so đo cùng ngốc tử.

“Ta đút ngươi ăn cơm”. Nam nhân thấp giọng nói xong, Phật Hàng liền nhìn về phía hắn, giống như đã quen rồi, hắn dùng miệng đút từng ngụm một, Phật Hàng liền ăn từng ngụm một.

Nam nhân đút Phật Hàng ăn cơm xong, thời điểm đi trở lại viện tử rửa chén, nghe được thanh âm cười nói của Liễu Phong cùng Nham Vân…….

Nam nhân ngước mắt nhìn về phía bọn họ, không biết khi nào thì Liễu Phong cũng ngồi vào trong dục dũng (thùng tắm), hai người đang nghịch nước, chơi đùa, hoàn toàn xem nam nhân như không khí.

Nam nhân cầm chén rửa, hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, mới dừng được hành động ái muội của hai người, Liễu Phong lạnh lùng nhìn về phía nam nhân: “Có việc?”. Y cảm thấy Tích Duyên thực vướng bận, luôn gây trở ngại y cùng Nham Vân.

Nham Vân cũng hỏi theo Liễu Phong: “A Thúc, làm sao vậy?”.

Lúc này, Liễu Phong vốn định đưa tay rút ra từ trước ngực của Nham Vân, nhưng Nham Vân lại nắm chặt Liễu Phong, chết sống không buông tay, nam nhân nhìn đến bộ dáng ngón tay của hai người cùng một chỗ lôi lôi kéo kéo, cũng khó mà nói cái gì.

“Hiện tại ta phải đi ra ngoài, thời điểm các ngươi đi ra ngoài chơi, nhớ rõ đóng kỹ cửa”. Nam nhân cũng không nhìn hai người bọn họ, liền điềm tĩnh lau lau tay, úp xong chén đũa liền rời đi.

Hắn làm sao vẫn không biết thẹn ở tại chỗ này, nếu lát nữa bọn họ ôm nhau hôn nhau, hắn cũng chỉ sẽ cảm thấy xấu hổ thôi, hắn vẫn là không nên nhìn là tốt nhất, cho nên đi ra ngoài.

Dù sao Phật Hàng cũng ngủ rồi, nếu không vỗ mặt của Phật Hàng thì cũng không đánh thức Phật Hàng được, mấy ngày trước Nham Vân mới bị Liễu Phong đánh, nhìn ra được Nham Vân thực thương tâm, hôm nay Liễu Phong lại xuất hiện ở trong nhà hắn, Nham Vân còn cao hứng như vậy, lại còn thân mật như vậy, nói vậy quan hệ là càng tiến thêm một bước, nam nhân là người ngoài, cũng không tiện quản chuyện người khác.

Trời tối rồi.

Nam nhân vào thành, hắn không quên mấy ngày trước Mạt Đồng nói với hắn, bảo hắn đêm nay đi kỹ viện, nhưng hiện tại thời gian còn sớm, nếu hắn đi kỹ viện khẳng định sẽ bị người cười.

Hắn ngồi xuống ngay tại quán mì bên đường, ăn 1 tô mì, coi như là cơm chiều, dù sao hắn chưa ăn gì, lúc này không còn sớm chưa muộn, quán mì cũng không có sinh ý gì.

“A Thúc, Nhị Cẩu nhà ngươi, mấy ngày nay sao lại cũng không theo ngươi đi ra bày quán?”. Lão bản rảnh rỗi, liền qua ngồi nói chuyện phiếm cùng nam nhân.

“Y ở nhà nghỉ ngơi”.

“Gần đây như thế nào thường xuyên nhìn đến y cùng một vị công tử bộ dạng rất đẹp mắt đi nơi nơi, vị công tử kia là thân thích (người thân) nhà các ngươi?”. Lão bản châm trà cho nam nhân.

Nam nhân lễ phép cảm ơn, liền nói: “Công tử kia là bằng hữu Nhị Cẩu chơi cùng từ nhỏ tới lớn, lần này đúng lúc gặp gỡ trên trấn, công tử kia có tiền, lại thích chơi đùa cùng Nhị Cẩu, Nhị Cẩu lại không rời y được, liền để bọn họ cùng 1 chỗ”.

“Vậy gần đây ngươi bày quán chẳng phải là thực nhàm chán, ta thấy mấy ngày nay ngươi đều sinh ý không tốt, thế đạo này sinh ý thật sự là khó làm”. Lão bản kia cầm khăn lau mồ hôi đập ruồi.

“Cũng không sao, dù sao Nhị Cẩu sớm hay muộn phải cùng “tức phụ” y đi, hiện tại coi như làm quen thôi, dù sao Nhị Cẩu cũng không có thể đi theo ta cả đời”.

“Cũng đúng”.

Lão bản thấy có khách nhân tới, liền đi nấu mì, nam nhân ăn mì xong, cũng đã là hoa đăng thắp sáng rồi, hắn tản bộ mấy vòng ở trong thành, mới đi kỹ viện.

Hắn đi chính là gian lần trước bắt gặp Mạt Đồng, hoa lâu có cô nương xinh đẹp nhất toàn trấn, tú bà nhà kỹ viện này nhận thức hắn, lập tức liền nghênh đón.

“Ngươi đã đến rồi, muộn như vậy mới đến, vị gia trên lầu kia đã phân phó rất tốt rồi, nếu ngươi đến, liền mang ngươi đi lên”. Tú bà nhiệt tình đưa nam nhân lên lầu.

Nam nhân thực bình tĩnh đi vào phòng, tú bà từ bên ngoài đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng hôn ám, lượn lờ một tầng mây tím, hương khí thanh nhã u u kia tràn ngập ở trong phòng.

Nam nhân biết đây là mây tím tràn ra từ Vạn Linh lô của Mạt Đồng, gian ngoài có cái bình phong thật lớn, nam nhân vừa mới vào phòng đã chợt nghe tới có thanh âm nữ nhân nói chuyện làm nũng, nam nhân chậm chạp đi qua bình phong, nhìn đến bàn lớn của gian ngoài, người ngồi vây quanh, 3 nam, 4 nữ, nam nhân chỉ nhận thức Mạt Đồng, những người khác đều gương mặt xa lạ.

Là bằng hữu của Mạt Đồng……..

Sau khi nam nhân tới, vì tỏ vẻ xin lỗi cho nên tự phạt 1 chén trước, lại kính bằng hữu của Mạt Đồng 1 chén, mới chậm rãi ngồi xuống, ngoại trừ 4 vị cô nương của lâu, hai nam nhân còn lại đều là yêu nghiệt.

Yêu khí rất nặng.

Đêm nay kêu bốn vị hoa khôi bồi ngồi, hai nam nhân kia mỗi người ôm một vị mỹ nữ, Mạt Đồng lại là quy củ, vị kia hoa khôi bên người y cũng đang rót rượu cho y, tay y “Quy củ” đặt ở trên đùi của nam nhân, nam nhân rủ mắt, không dấu vết liếc mắt nhìn tay của Mạt Đồng một cái, nam nhân đột nhiên di chuyển cái chân.

Mạt Đồng thiếu chút nữa té xuống đất, bả vai y trầm một chút, có chút nghi hoặc nhìn về phía nam nhân, nam nhân lại vô cùng bình tĩnh gắp cho y 1 miếng mông gà: “Ăn đi”.

Mạt Đồng cố ý đánh rơi chiếc đũa, hai người đồng thời khom eo xuống nhặt chiếc đũa, Mạt Đồng dán tại bên tai của nam nhân, ái muội nói: “Đêm nay bảo ngươi tới, không phải muốn chứng minh có nhiều người để ý ta, là muốn chứng minh ngươi thích ta bao nhiêu, không thể rời khỏi ta”. Y nói xong, ái muội liếm qua vành tai của nam nhân, động tác y nhanh chóng cầm lấy tay của nam nhân, hôn hôn mu bàn tay của nam nhân.

Nam nhân không nói chuyện nhìn chăm chăm Mạt Đồng.

Khi 2 người một lần nữa đứng dậy, không có chút kẽ hở, nam nhân nhìn thoáng qua, hai yêu nghiệt đạo hạnh cao thâm ngồi ở đối diện kia, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, hai yêu nghiệt kia một chính là hổ yêu, một chính là báo yêu, hắn dùng thời gian quan sát nửa chén trà nhỏ liền phát hiện hai người này phi thường quen thuộc Mạt Đồng, tựa hồ thường xuyên cùng nhau kết bè tới thanh lâu.

“Mạt huynh, bằng hữu ngươi câu nệ như thế, có phải không quá thích hợp hay không?”. Báo yêu kia nhìn nam nhân 1 cái, nhìn đến nữ nhân đối diện nam nhân, không hề có động tác nên y liền mở miệng hỏi.

Mạt Đồng giơ tay ngăn lại nữ nhân bên cạnh, y hưng trí nhìn về phía nam nhân: “Tích gia, có phải không chuẩn bị cô nương cho ngươi nên ngươi không thích?”.

Nam nhân nhìn Mạt Đồng, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của Mạt Đồng, bên người bọn họ mỗi người ôm 1 người, mà hắn vẫn là liền như vậy chính trực ngồi, tựa hồ có chút không thích hợp.

Nhưng nam nhân lại bình thản nói: “Đêm dài đằng đẵng, nhất thời không vội”. Hắn uống chén rượu của vị hoa khôi bên cạnh, ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt ung dung nhìn về phía Mạt Đồng.

Sắc mặt Mạt Đồng khẽ biến, không nghĩ tới nam nhân sẽ nói như vậy, y cho rằng nam nhân sẽ tức giận, bất quá cũng tốt, xem ra hảo ngoạn, mà hổ yêu cùng báo yêu nghe được nam nhân vừa nói như thế, liền cảm thấy vô cùng thú vị.

Hai người lần lượt kính nam nhân mấy chén, tửu lượng nam nhân rất tốt, tới đều không từ chối.

“Tích gia, ngươi thực sự thú vị”. Hoa khôi bên cạnh nam nhân cũng cười khẽ lên theo, nữ nhân này chính là đắt giá nhất trong lâu, Mạt Đồng vì đêm nay “chứng minh” mà cố ý gọi cho nam nhân.

“Mạt huynh, ngươi quả nhiên không tìm lầm người, đêm nay nhất định sẽ rất thú vị”. Mọi người ái muội nở nụ cười, chỉ có Mạt Đồng cùng nam nhân vẫn duy trì trầm mặc.

Đêm nay…….

Nhất định sẽ rất thú vị………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.