Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 706: 706: Đánh Một Trận Đi! Thắng Thì Tôi Cho Anh




Thấy giá sách sắp sập xuống, Ninh Tịch sợ đến biến sắc vội ôm lấy Tiểu Bảo tránh qua một bên, đồng thời lấy luôn con gấu bông ra chặn đống sách rơi xuống như vậy mới không bị sách rơi trúng đầu!
Một tiếng "rầm" lớn vang lên, cả giá sách đổ sụp xuống.

Tất cả mọi người xôn xao cả lên, ai nấy đều sợ hãi không thôi.

"Má ơi! !!!
Ninh Tịch ôm Tiểu Bảo vào lòng, cố gắng lắm mới kiềm chế không chửi bậy, lạnh mắt nhìn về phía thằng nhóc và người phụ nữ kia.

Thấy Ninh Tịch lộ ra ánh mắt không thiện cảm, người phụ nữ kia vội kéo con trai ra sau lưng mình: "Làm gì làm gì thế hả! cô còn định ra tay với một đứa trẻ à! Mọi người nhìn xem này! Không ngờ con mụ độc ác này ngay đến đứa trẻ con cũng không tha!"
Vì phía này quá ồn ào nên tất cả phụ huynh đều thấy, mọi người ai nấy cũng đều tỏ ra oán giận.

"Sao lại là cái nhà này thế! Thật đúng là chẳng ra làm sao cả!"
"Chẳng phải thế sao, lần trước thằng bé kia mượn bộ transformers mà chồng tôi mới mua cho con chơi xong có thấy trả lại đâu, tôi đi nói với cô ta thì cô ta kêu làm mất rồi, cũng không nói đền hay bồi thường gì mà lại bảo tôi làm lớn chuyện!"

"Ban nãy nếu không phải cô kia tránh nhanh thì cái giá đó sập xuống chắc chắn sẽ bị thương nặng đấy! Huống hồ lại còn có đứa nhỏ ở đấy nữa chứ! Thằng bé đó giờ còn nhỏ đã vậy rồi, lớn lên không chừng còn giết người nữa ấy!"
"Đúng là coi trời bằng vung mà! Trường cũng không thèm quản à?"
"Quản thế nào? Quản thì người ta lại nói trẻ con mà, nghịch ngợm tí không phải là chuyện bình thường sao? Nhà trường cũng không thể vì chút chuyện nhỏ thế này mà lại đuổi người ta được?"
!.

.

Đối diện với lời trách cứ của các phụ huynh và giáo viên, mẹ đứa trẻ kia không hề có tí gì gọi là ăn năn hối hận cả: "Trẻ con thì có bao nhiêu sức lực, chẳng phải chỉ đẩy nhẹ cô ta một cái thôi sao? Tại cô ta không đứng vững nên mới làm đổ giá sách đấy chứ! Hơn nữa, họ cũng có làm sao đâu? Các người ồn ào cái gì! Các người đang bắt nạt hai mẹ con tôi đấy có phải không?"
Đang nói, cha đứa nhỏ vừa đi ban nãy đã quay lại, thấy đám người vây lại không nói không rằng đã quát ầm lên: "Các người đang làm gì thế hả?"
"Ông xã, cuối cùng anh cũng đến rồi, đám người này ức hiếp mẹ con em! Cô ta vì chút chuyện nhỏ mà ghi hận trong lòng, tự ngã xong lại đổ lên đầu con chúng ta! Đám người này ai cũng nói giúp cô ta cả!" Mụ này đổi trắng thay đen, khiến mọi người ai cũng tức phát nghẹn.

"Ba! Gấu! Con muốn con gấu! Con muốn con gấu bông đó!" Thằng nhóc kia vừa thấy ba tới, lại càng tỏ ra hung hăng, thậm chí còn giật luôn con gấu trong tay Ninh Tịch.


Ninh Tịch liền gạt luôn tay nó ra.

Cô vốn không hề dùng nhiều lực, thằng bé kia lại hét lên như thể cô đang ngược đãi nó vậy.

Mẹ nó đau lòng dỗ dành, lại kêu ầm lên phải đi bệnh viện.

Ba thằng bé muốn đánh người ngay ở đấy: "Đồ đàn bà thối! Sao mày lại dám đánh con tao hả! Mày chán sống rồi có đúng không!"
Mọi người ở đây ai cũng lo lắng cho Ninh Tịch, giáo viên cũng gấp gáp đi gọi bảo vệ tới.

"Mẹ! Con muốn! Con muốn! Con muốn con gấu đấy!" Thằng nhóc kia cứ kêu gào không ngừng, ồn ào khiến mọi người nhức hết cả đầu.

"Nếu không cô đưa con gấu đó cho con tôi, chuyện này coi như xong!" Mụ kia nói như thể mình mới là người chịu thiệt.

Các phụ huynh khác có lòng tốt khuyên Ninh Tịch: "Haiz, thôi bỏ đi, không thì cô cứ đưa con gấu cho bọn họ đi, tranh luận với đám người này cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình! "
Ninh Tịch cảm kích nhìn vị phụ huynh vừa khuyên mình, sau đó cô ngoảnh lại nhìn người đàn ông đang trừng mắt với cô, bình tĩnh đáp: "Muốn con gấu này, được thôi, đánh một trận đi, thắng thì tôi đưa cho anh.

".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.