Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

Chương 870: C870: Tôi cũng thường xuyên bị vẻ đẹp trai của mình làm cho ngây người



Nghĩ tới đây, Ninh Tịch không nhịn được mà hỏi dò: "Người trong hình là bạn trai cô...?"

Ánh mắt trong sáng của Trang Khả Nhi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tự hào nói: "Đây là nam thần của tôi! Có phải cực kỳ đẹp trai đúng không?"

"Hửm... đúng... đúng là đẹp trai..." Ninh Tịch cười khan.

"Chỉ tiếc là có đẹp trai nữa cũng vô ích... anh ấy có bạn trai rồi..."

"Khụ khụ khụ khụ... khụ khụ khụ...." Ninh Tịch lập tức ho khan như điên.

Trang Khả Nhi liếc Ninh Tịch một cái sau đó thở dài nói: "Cô nói xem... tại sao gần đây trai đẹp cứ yêu nhau hết chứ?"

"..." Trai đẹp Ninh Tịch bày tỏ không cách nào trả lời.


"Cô có biết bạn trai của nam thần là ai không?" Trang Khả Nhi thần bí nói.

Ninh Tịch hồn nhiên lắc đầu một cái: "Không biết... ai vậy?"

"Là một đối tượng xem mắt của tôi! Thề đó!"

"Này... máu chó thế á?" Ninh Tịch rất phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên.

Trang Khả Nhi chống cằm, lầu bầu nói: "Lúc trước người nhà toàn giới thiệu quân nhân cho tôi. Nhưng mà, ba tôi là quân nhân, ông tôi là quân nhân, ông ngoại cũng là quân nhân, ông cố cũng thế, ngay cả bà cố cũng vậy... Tôi thật sự không muốn gả cho quân nhân nữa đâu! Cô có thể hiểu tâm trạng của tôi không?"

Ninh Tịch liên tục gật đầu bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc.

"Sau đó mẹ tôi cuối cùng cũng sắp xếp cho tôi coi mắt một người không phải là quân nhân, lúc đó thật ra tôi cũng khá là hài lòng. Cho dù vừa nhìn đã biết anh ấy chả có hứng thú gì với tôi cả, thậm chí còn không muốn đến gặp tôi nữa kìa! Nhưng mà thế mới có cảm giác khiêu chiến đúng không? Cho nên có một lần em trai của anh ấy mở tiệc, tôi lập tức tới tham gia nhằm tạo cơ hội gặp mặt... Sau đó ở bữa tiệc ấy... tôi gặp được nam thần của đời mình..."


"Lúc ấy tôi vô tình trượt chân, suýt nữa thì té vào hồ bơi! Có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào tôi để chuẩn bị cười nhạo... tôi cứ nghĩ lần đó thể diện của mình đi tong rồi, nhưng trong nháy mắt mà tôi hận không chết đi cho rồi, ngay tại lúc đó! Nam thần của tôi xuất hiện! Cô không biết lúc đó anh ấy đẹp trai cỡ nào đâu!!!" Trang Khả Nhi vừa nói vừa kích động nắm lấy cánh tay của Ninh Tịch mà lắc lắc.

Ninh Tịch: "..."

Tôi biết... Tôi cũng thường xuyên bị vẻ đẹp trai của mình làm cho ngây người...

Hai gò má của Trang Khả Nhi đỏ bừng, hoàn toàn là biểu hiện của một fan não tàn đang lên cơn: "Hơn nữa anh ấy còn cực kì dịu dàng, cực kì tỉ mỉ! Nhìn chân tôi bị sái, anh ấy liền bôi dầu cho tôi! Thế là con tim tôi cũng phản chủ luôn, không phải anh ấy nhất định không lấy chồng! Kết quả... sau đó tôi phát hiện anh ấy với đối tượng coi mắt của tôi là một đôi! Anh ấy thích đàn ông! Tôi..."

"Ah... thật xin lỗi, tôi có chút hơi kích động..." Trang Khả Nhi rốt cuộc cũng ý thức được bản thân thất thố, vội vội vàng vàng buông lỏng tay Ninh Tịch ra rồi điều chỉnh lại tư thế thùy mị của mình.

"Không sao, không sao..." Ninh Tịch không để tâm mấy cái này mà chột dạ sờ mũi một cái.

Trang Khả Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Ninh Tịch: "Tôi cũng không quá biết cách cùng người khác trò truyện... nên từ nhỏ đến lớn không có bạn bè gì... những chuyện thế này chẳng biết nói cùng ai hết... Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô là tôi lại có cảm giác thân thiết, thậm chí còn cảm thấy đã thân quen từ rất lâu rồi, nên không nhịn được mà nói hơi nhiều một chút..."

Ninh Tịch dịu dàng nhìn cô rồi khẽ cười một tiếng: "Có sao đâu, rất đáng yêu mà!"

Dù gì thì với một gia cảnh thế này, Trang Khả Nhi dĩ nhiên có quyền được kiêu ngạo và ngạo mạn, ở trước mặt mọi người luôn phải duy trì một hình tượng hoàn mỹ nên tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy khó gần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.