Yêu Một “Hồn Ma” Không Chân

Chương 11



Lúc này, dì Dương cũng đã đi về, Khuynh Vũ rất tức giận, kêu anh ta sớm một chút trở về lại kéo muộn như vậy. Nghe được tiếng xe, Khuynh Vũ biết rõ anh đã trở lại, chẳng lẽ anh lại bận đi?

Doãn Hàn Thác vừa vào cửa liền thấy được Khuynh Vũ sưng mặt lên, ai, là bởi vì chính mình về trễ sao? Kỳ thật anh hôm nay không phải rất muốn trở về. Chính là Doãn Hàn Thác lại thầm mắng, mày có còn tính là đàn ông không, ma ma chít chít, già mồm cãi láo.

“Ăn rồi?” Khuynh Vũ tức giận hỏi.

“Ừ.”

“Vậy tới ngồi xong, tôi có việc muốn nói với anh.” Khuynh Vũ như giáo huấn bé con trong viện phúc lợi bày ra một bộ anh lớn trước mặt Doãn Hàn Thác. Nếu là lúc trước Doãn Hàn Thác, anh sẽ cảm thấy Khuynh Vũ rất đáng yêu, sẽ thấu qua sờ đầu của cậu, nhưng là bây giờ đã không phải là.

Doãn Hàn Thác ngồi trên ghế sa lon, Khuynh Vũ đổ lên bên cạnh anh, đang chuẩn bị mở miệng lúc, Doãn Hàn Thác đột nhiên đứng dậy.

“Ngải Khuynh Vũ, chúng ta trước chơi một ván a, lần trước cái kia tràng tôi rất muốn giết qua cậu.”

“Ha?”

Khuynh Vũ còn không có quay tới, Doãn Hàn Thác đã đẩy Khuynh Vũ đi trong phòng trò chơi, Khuynh Vũ cũng muốn, tính, trước cùng anh chơi một ván, lại nói với anh, nói sau, muốn giết qua cậu? Cửa sổ đều không có.

Doãn Hàn Thác lại thua rồi, anh cau mày, nghĩ mình tại sao hay là giết không nổi Khuynh Vũ, hôm nay như thế nào chuyện gì cũng không thuận, liếc nhìn khuôn mặt đắc ý của Khuynh Vũ, nghĩ lập tức muốn biết kết quả, Doãn Hàn Thác lại bắt đầu xoắn xuýt, nhìn xem tay cầm, nhìn nhìn lại màn hình, anh lập tức nghĩ như nhân vật anh điều khiển bị đánh được máu chó loạn phun. Doãn Hàn Thác càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nghĩ càng thương tâm, lại cảm giác mình như đàn bà, cho nên các loại nghĩ lung tung, các loại hỗn độn, khiến cho hai mắt anh cũng bắt đầu lượn vòng.

Chính đang mơ hồ, đột nhiên trước mắt tối sầm, khuôn mặt Khuynh Vũ vô số lần phóng đại, cảm giác được môi của mình có một cổ mềm mại, một cổ ấm áp. Anh, cái kia, không đúng, Khuynh Vũ tại hôn anh?!

“Khuynh Vũ?”

Lúc này, Khuynh Vũ đã lần nữa cầm lấy tay cầm ngồi xong, mặt đỏ giống như trái cà chua chôn ở trong cổ.

“Khuynh Vũ!” Doãn Hàn Thác không biết như thế nào biểu đạt trong lòng mình cái kia hưng phấn nhiệt tình, khẽ vươn tay, đem Khuynh Vũ gắt gao ôm vào trong lòng. Một lần lại một lần gọi tên Khuynh Vũ.

Doãn Hàn Thác tâm tình thật tốt, ngày hôm sau dì Dương cái đầu tiên, là nhìn thấy Doãn Hàn Thác vui vẻ lật báo, Khuynh Vũ cũng ngồi ở bên cạnh anh cười. Xem ra hai người quan hệ lại thay đổi tốt hơn.

“Hàn Thác cùng Khuynh Vũ hôm nay tâm tình đều rất tốt sao.”

“Dì Dương, nói với dì, nói cho dì biết, ta cùng Khuynh Vũ nói yêu thương.” Doãn Hàn Thác lúc này không có bất kỳ kiêng kị, luyến ái sao, vốn chính là một chuyện tốt, không cần che giấu.

“A? Nói đùa sao, Khuynh Vũ là con trai ai.” Dì Dương cười cười, hai thằng nhóc này lại đem bà già này làm trò cười đi.

“Cháu biết rõ Khuynh Vũ là con trai, nhưng là cháu thích em ấy, em ấy cũng yêu cháu, cho nên liền nói chuyện quá.”

“A? Thật sự a, cái kia…… Ai nha, dù sao hai đứa hảo hảo là đến nơi, thích cũng là chuyện tốt, dì đi làm cơm a.” Dì Dương cảm thấy có điểm chóng mặt, là chính mình theo không kịp thời đại sao? Có thể a.

Khuynh Vũ hiện tại hồng nghiêm mặt trừng Doãn Hàn Thác, không nghĩ tới người này cứ như vậy hời hợt nói ra, không phải trước một mực rất xoắn xuýt nha, sớm biết như vậy ngày hôm qua sẽ không hôn anh ta.

Bởi vì Doãn Hàn Thác, Tiếu Mạc rất nhanh biết, bất quá hắn ngược lại không có như thế nào kinh ngạc, hắn đã sớm biết rõ hai người kia là cùng một thế giới, ở cùng một chỗ cũng không có cái gì kỳ quái, đồng tính luyến sao, Tiếu Mạc vẫn có thể tiếp thụ, ngược lại Doãn Hàn Thác thằng nhãi này ở ngoại quốc lưu học thời gian dài như vậy, cũng bởi vì thích Khuynh Vũ mà quấn quýt thời gian dài như vậy, như thế thể hiện bản tính cậu ta nhị thiếu, sớm biết như vậy, nói không chừng hắn còn có thể giúp Doãn Hàn Thác khai đạo khai đạo.

“Nhìn ông vui mừng kìa, Khuynh Vũ nhà chúng ta cứ như vậy dễ dàng tiến nhập ma trảo của ông, không được, tôi nhất định phải dẫn cậu ấy về nhà, rời xa ông.” Dù sao cũng là em kết nghĩa, không có khả năng dễ dàng như vậy đem cậu gả ra ngoài, cố làm ra vẻ một chút cũng làm cho Doãn Hàn Thác sốt ruột.

“Không được, Khuynh Vũ vừa tiếp nhận tao, không thể để mày mang về, tao còn muốn cùng Khuynh Vũ bồi dưỡng cảm tình.” Nói cái gì anh cũng không muốn xa Khuynh Vũ, vừa mới bắt đầu cái gọi là yêu đương, đương nhiên là dưới cùng một mái hiên tương đối khá. Sau đó đến lúc đó thời cơ chín muồi, sẽ đem Khuynh Vũ…… Doãn Hàn Thác dù sao cũng là ma quỷ tình trường, không có khả năng còn như học sinh cấp 3 chậm rãi ma kỷ, đều nhanh 30, Khuynh Vũ cũng đã sớm trưởng thành, nên làm hay là muốn mở, dù sao đàn ông nửa người dưới có khi so với đầu óc phản ứng nhanh hơn.

Tiếu Mạc cũng biết ý, bất quá khi dễ thằng nhãi này nhưng thật ra là rất vui vẻ, hay là muốn nhìn xem trình độ người này đối Khuynh Vũ dụng tình, dù sao Doãn Hàn Thác là gã đàn ông chuyên môn chơi đùa, tuy chưa có xem anh tuyên bố qua luyến ái của mình, cũng không thấy qua bởi vì yêu mà trở nên như thằng nhóc ranh, nhưng phòng hay là muốn phòng, không thể để cho Khuynh Vũ chịu một chút ủy khuất.

Doãn Hàn Thác bắt đầu bù lại một ít nam nam tri thức, mua một ít tất yếu đồ dùng. Đã là quan hệ yêu đương, mình bị cấm dục thời gian dài như vậy, Doãn Hàn Thác vẫn có chút chịu không được, từ Khuynh Vũ đảo loạn lòng của anh về sau, anh lại không chơi qua. Hiện tại Khuynh Vũ cũng tiếp nhận anh, cho nên……

Khuynh Vũ ngược lại không có gì, như cũ viết sách của mình, cùng Doãn Hàn Thác nói rõ ràng sau, tâm tình cũng khá, sức tưởng tượng cũng toàn bộ triển khai, ngược lại khổ nhân vật chính tiểu thuyết này, thuận lợi bị Khuynh Vũ xếp đặt cái bẫy cho kéo đi vào.

Doãn Hàn Thác hưởng thụ cuộc sống cùng Khuynh Vũ yêu nhau, tuy chỉ là hôn môi, không có gì tứ chi tiếp xúc, nhưng là Doãn Hàn Thác cùng Khuynh Vũ đều thật cao hứng. Cảm giác như hai mối tình đầu, bất quá từ loại góc độ nào đó đi lên mà nói, hẳn là thật sự là mối tình đầu a. Nhưng bọn họ yêu nhau so với mối tình đầu càng thành thục, càng thâm hậu.

Hôm nay, Doãn Hàn Thác ôm Khuynh Vũ, Khuynh Vũ ở trong ngực anh liều mạng ráp lại chiếc violon thủ công mà hồi chiều cậu ngứa tay tháo ra. Đây là sưu tầm Doãn Hàn Thác rất thích, tuy không mấy đáng giá, nhưng chế tác ngược lại tinh mỹ lạ kỳ, vốn giấu ở bên trong giá sách, không nghĩ tới bị Khuynh Vũ thấy được, vật này đụng một cái sẽ trở nên lỏng lẻo, cho nên Khuynh Vũ chưa tháo đã rệu rạo.

“Khuynh Vũ, anh vẫn muốn hỏi em, em chừng nào thì bắt đầu yêu anh a.”

“A? Ừm, khi nào thì đâu, không biết a, đem mảnh kia lấy xuống.” Khuynh Vũ không đếm xỉa tới trả lời, trong tay còn tiếp tục loay hoay cái kia.

“Không biết? Anh lần đầu tiên hôn em, em tức giận như vậy, vì cái gì a.”

“A, lần uống say đó, lần kia, bởi vì, cái kia……” Khuynh Vũ nhớ tới lần đầu tiên kia, cậu tức giận cũng không phải bởi vì Doãn Hàn Thác hôn cậu.

“Bởi vì sao, làm hại anh một mực đều tâm thần không tập trung, em nói mau.” Doãn Hàn Thác không nhịn được.

“Bởi vì em ngửi thấy trên người anh có, có, có mùi nước hoa phụ nữ.” Khuynh Vũ lắp bắp, cúi đầu.

Doãn Hàn Thác kéo qua cằm Khuynh Vũ, quay tới, hôn sâu, thẳng hôn đến Khuynh Vũ mặt đỏ lên, mới buông cậu ra.

“Đó là tự mấy cô ta dựa tới, Khuynh Vũ, kỳ thật, anh còn đi tìm đàn ông.”

“A?!” Khuynh Vũ xù lông, không nghĩ tới người này còn…… Giơ tay đấm đấm lồng ngực Doãn Hàn Thác.

Doãn Hàn Thác bắt được tay của cậu, ôm lấy Khuynh Vũ, đi đến phòng Khuynh Vũ.

“Chính là anh phát hiện, anh không phải đồng tính luyến, nhưng là, anh chỉ đối với em có cảm giác.”

Đây chỉ là một câu nói thật, nhưng lại như một câu tâm tình rối loạn tim Khuynh Vũ, Khuynh Vũ cười ngọt ngào.

Đem Khuynh Vũ đặt ở trên giường, Doãn Hàn Thác bắt đầu thoát áo, Khuynh Vũ nhìn anh, có chút kinh hoảng, đây là? Khuynh Vũ biết rõ, Doãn Hàn Thác sớm muộn gì đều là muốn lên giường của cậu, nhưng là hai người đàn ông muốn cái kia như thế nào, thân thể cấu tạo đều như nhau.

“Anh Hàn Thác, cái kia, phương diện này em……”

Doãn Hàn Thác kỳ thật đã đem anh mua cái kia gì đó cố ý đặt trên bàn máy tính Khuynh Vũ, chẳng lẽ cậu không thấy? Nhìn Khuynh Vũ như con mèo nhỏ chấn kinh, Doãn Hàn Thác cười sờ đầu của cậu, lên giường, từ phía sau ôm lấy Khuynh Vũ, Khuynh Vũ vẫn có chút khẩn trương.

“Khuynh Vũ, anh sẽ không cưỡng cầu em, anh sẽ chờ em tự nguyện.”

“Ưm.” Doãn Hàn Thác thanh âm trầm thấp làm cho Khuynh Vũ an tâm không ít, thoát kính mắt, nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở có quy luật của Doãn Hàn Thác, lẳng lặng ngủ.

Về sau, Khuynh Vũ bởi vì yêu đương quên viết bản thảo, ai bảo Doãn Hàn Thác đúng giờ về nhà, không có việc gì ngay tại Doãn Hàn Thác trong ngực chơi trò chơi, hoặc là xem phim, triệt để quên còn có cái chuyện viết bản thảo này, thẳng đến biên tập tự mình đến thăm, Khuynh Vũ biết rõ, chính mình muốn bắt đầu chính thức bế quan.

Bởi vì bế quan, Doãn Hàn Thác càng đừng nghĩ đụng Khuynh Vũ, ngẫm lại mình cũng biết mài, đều thời gian dài như vậy, góc này vẫn là lên không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.