"Hừm... Cậu thật là. Rốt cuộc thì người đàn ông trong mắt cậu là như thế nào?"- Tiểu Mỹ buông một câu trách móc rồi ra phục vụ chàng trai nọ.
Cô đưa mắt nhìn theo, khẽ thở dài. Người đàn ông trong mắt cô? Là người không quá đẹp trai, không quá tài giỏi. Ra đường, tỉ số phụ nữ đi ngang đường dòm ngó thì không quá 5%. Luôn phải biết nhường nhịn cô, thấu hiểu cô mỗi khi cô có việc gì mệt mỏi, buồn phiền. Không làm phiền cô mỗi khi cô mệt mỏi. Luôn nghĩ về cô mỗi khi cô nhớ về anh. Sáng nào cũng gọi cho cô hoặc nhắn tin cho cô chỉ để nói một câu "Chào buổi sáng" hoặc "Chúc em một ngày tốt lành". Mỗi tối đều nói với cô rằng "Chúc em ngủ ngon". Thì ngay lập tức mọi mệt mỏi, muộn phiền của cô đều tiêu tan. Mỗi khi cô vấp ngã, thất bại, anh đều đưa ra lời khuyên cho cô mặc dù không chắc được là nó sẽ thành công. Người đàn ông của cô cũng không cần ngày nào cũng phải bám riết theo cô. Không cho cô một ngày tự do. Và điều đặc biệt nữa là: Chung thủy. Nhưng... liệu trên đời này còn người đàn ông nào như thế? Bất giác cô nở nụ cười mỉa mai chính bản thân mình. Đàn ông bình thường cơ hồ còn không thèm liếc nhìn cô thì nói gì có người như vậy để cô lọt vào tầm mắt.
"Cậu đang đùa?"- Tiểu Mỹ nói, tu một hơi nước khoáng.
"Không đùa. Loại như vậy rõ ràng không phải là loại người tớ thích."- Uyển Băng nói, mắt nhìn lên trời.
"..."- Cô im lặng. Không phải cô không muốn hỏi Tiểu Mỹ tại sao lại nói vậy. Nhưng cô cũng không muốn quan tâm đến việc này. Cô và chàng trai đó sẽ không có cơ duyên gặp nhau.
"Cậu trả tiền cho tớ đi."- Cô quay sang, chìa tay ra trước mặt Tiểu Mỹ.
"Tiền gì chứ?"- Tiểu Mỹ nheo mắt nhìn cô.
"..."- Cô không trả lời, hàng mày nhíu lại, tay vẫn chìa ra phía trước.
"Cậu ky bo quá đấy."- Tiểu Mỹ nhăn nhó nhìn cô, mở chiếc túi xách ra.
"Tớ sẽ không làm vậy nếu như cậu không bỏ tớ để đi theo trai."- Cô nói, âm giọng trầm xuống.
"Trai gì chứ. Đó là Phong Hạo đấy."
"Phong Hạo không phải là con trai à?"
"Đúng là vậy. Nhưng mà..."- Tiểu Mỹ nhìn cô vẻ tội nghiệp.
"Thôi được rồi. Tớ tha cho cậu lần này đấy. Tớ hơi mệt, tớ về nghỉ ngơi đây."- Cô đứng dậy ngắt lời Tiểu Mỹ, rồi nhanh chóng bước đi, mặc cho cô bạn gọi tên mình phía sau lưng.
Cô vừa đi, vừa suy nghĩ về nụ cười của anh chàng lúc nãy. Tự hỏi anh tại sao lại cười với cô? Nụ cười đó ám muội điều gì?
"Cô gái..."- Một giọng nói trầm thấp nhưng nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng cùng với tiếng bước chân tiến lên phía trước.
Cô quay người sang nhìn, quai hàm cứng lại. Nhưng thấy anh ta nhìn mình lâu quá cô đành lên tiếng:
"Anh... gọi tôi?"- Cô vừa nói vừa đưa tay lên chỉ vào mặt mình.
Lý lẽ gì thế này? Làm như cô muốn tiệm vắng khách lắm vậy. Tiệm vắng thì tiền lương của cô cũng giảm theo. Nhưng cô đành yên lặng, không muốn gây sự.
"Tiêu Lộ. Em vào đây chị nhờ em một việc."- Chị Ngô đứng trong nhà, đưa tay ra ý gọi cô gái yêu kiều đó vào.
"Dạ."- Cô gái đó nhanh chóng thay đổi thanh giọng, nét mặt cũng giảm nhiều đi phần nào khó chịu.
Khi Tiêu Lộ đã đi vào nhà trong, Tiểu Mỹ mới tiến lại gần Uyển Băng.