Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 47



Giản Tuỳ Anh ở lại chỗ này một vài ngày. Lý Ngọc bên cạnh phòng hắn nhưng hắn chẳng có hứng thú ra khỏi cửa, nói gì đến chuyện hẹn hò tắm suối nước nóng.

Lần nào bị từ chối, cũng rất mất mặt.

Tuy rằng trước đó ý chí vẫn luôn sục sôi chuyện phải chinh phục hoàn toàn Lý Ngọc, nhưng sau một thời gian dài đối địch, mọi ảo tưởng đều tan biến, ngày trước lúc nào cũng muốn thể hiện ôn hoà, hiện tại còn chẳng muốn nghĩ đến.

Có đôi khi ngẫm nghĩ lại cũng không biết bản thân cố gắng vì cái gì.

Có Lý Ngọc hay không có Lý Ngọc, ngày đều như nhau, tuy rằng trong lòng vẫn khát vọng nhưng chuyện này cũng chẳng gây trở ngại đối với nhân sinh của hắn.

Đâu phải chuyện gì cũng như nguyện.

Nhưng Giản Tuỳ Anh lại vẫn muốn, từ nhỏ đến lớn chuyện của hắn lúc nào cũng như nguyện, nhưng không biết tại sao chỉ vì một Lý Ngọc mà hắn không thể nào nắm chắc.

Tìm cả ngàn dặm mới được một người đàn ông như hắn, vậy sao Lý Ngọc lại không thích hắn, thế mà trên thế giới này vẫn có người không thích hắn.

Chuyện này rất không hợp tình hợp lý mà.

Theo lý trí thì Giản Tuỳ Anh cảm thấy bản thân không nên lãng phí thời gian ở Lý Ngọc nữa, trên thế giới có nhiều em trai xinh đẹp đang còn chờ hắn hưởng dụng, hắn tội gì mà phải tự làm khổ chính mình phải không? Nhưng theo tình cảm thì hắn không thể nào ngăn cản được xúc động muốn tiếp xúc với Lý Ngọc.

Hắn cực kỳ không cam lòng.

Trước giờ cơm chiều Giản Tuỳ Anh đi thay áo tắm, dự định đi bơi một chút ở bể bơi, sau đó mới đi ăn cơm.

Hiện tại bọn họ gần như là bị nhốt trong khách sạn, tuy rằng bên ngoài mưa không quá to nhưng cũng khiến cho người ta chẳng có ham muốn ra ngoài.

Có thể do ảnh hưởng từ thời tiết nên hai ngày này khách sạn rất vắng người, hắn đến bể bơi cũng chỉ thấy có hai ba người đang bơi, hai gia đình với một đôi tình nhân, với thêm một người là hắn.

Nhưng là ai đến Tam Á nghỉ phép một mình chứ.

Giản Tuỳ Anh đặt áo tắm lên ghế nằm, rồi nhảy vào bể bơi.

Hắn bơi tự do vài vòng, sau đó nằm ngửa trong nước, nhắm mắt lại phiêu theo dòng.

Lỗ tai bị nước che mất, đối với mọi âm thanh ở xung quanh rất không nhạy, thế giới dường như trở nên im lặng hơn, như có thể nghe được cả tiếng tim của chính mình.

Đột nhiên hắn cảm thấy vằn nước bên người có thay đổi, ngay sau đó một người nào đó đập lên bụng hắn.

Bàn tay kia lướt qua người hắn, lực rất nhẹ nhưng vẫn khiến Giản Tuỳ Anh hoảng sợ, nhanh chóng đứng thẳng lên.

Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của một người đàn ông quở trách: “Không lễ phép!”

Giản Tuỳ Anh lau mặt, mở to mắt thì thấy trước mắt là một cậu nhóc khoảng hai ba tuổi đang nằm trên cái phao hình con vịt màu vàng, nhìn hắn cười khanh khách, bên cạnh là một người đàn ông chắc là ba đứa nhỏ nhìn cực kỳ nhã nhặn chính trực, vỗ nhẹ lưng nó: “Nhanh xin lỗi chú đi.”

Cậu nhóc vẫn còn cười, hình như rất thích cười: “Rất xin lỗi chú ạ.” Sau đó nghiêng đầu hỏi: “Tại sao chú lại không chìm vậy.”

Giản Tuỳ Anh cảm thấy cậu nhóc này rất đáng yêu, nhìn ba cậu nhóc nói: “Không sao.”

Ba cậu nhóc cười ngại nói: “Nhóc kia thấy anh không chìm thì muốn lại đây, tôi cũng không biết giải thích thế nào mới xong.”

Cậu nhóc kia vẫn mang theo đôi mắt trông mong nhìn hắn, không buông tha mà hỏi tiếp; “Tại sao chú lại không chìm vậy chú ơi?”

Hơn hai mươi năm cuộc đời của Giản Tuỳ Anh rất ít có kinh nghiệm ở cùng với mấy đứa nhỏ, phải nói là hoàn toàn không có, trước không, giờ cũng không có hứng thú đùa với chúng nói, liền ăn ngay nói thật: “Do sức nổi đó.”

Đứa nhỏ liền hỏi tiếp: “Sức nổi là gì ạ?”

Giản Tuỳ Anh trừng mắt nhìn nó, rồi lại nhìn về phía ba đứa nhỏ.

Ba cậu nhóc cười, nói với nhóc: “Tại sao con lại nhiều vấn đề như vậy hả, lúc nào lớn sẽ hiểu thôi.”

Giản Tuỳ Anh cười gượng một tiếng, nhanh chóng nghĩ cách đi xa hai người này một chút.

Không nghĩ tới ba cậu nhóc kia lại bắt đầu oán hận thời tiết xấu, anh ta với vợ đều bị cảm, mấy ngày nghỉ thế là đi tong.

Sau đó đứa nhóc kia sáp đến bên cạnh hắn, tay ôm lấy vai hắn, miệng liếng thoáng: “Cháu cũng muốn nổi như vậy cơ.”

Cái đuôi này thật phiền phức, mà hắn thì lại không thể đẩy đứa nhỏ cách xa ra một chút.

Ba đứa nhóc rất ngại, ôm nhóc về mấy lần nhóc ta lại quay lại như cũ.

Cuối cùng Giản Tuỳ Anh đành phải ôm lấy cậu nhóc thì nhóc mới chịu yên.

Giản Tuỳ Anh liền đứng trong nước tán gẫu với ba cậu nhóc giết thời gian.

Lý Ngọc gọi điện với đến, gõ cửa trực tiếp cũng không tìm được Giản Tuỳ Anh, đành phải lê hai cái đùi đi tìm, cuối cùng cũng gặp được người bán hàng gặp Giản Tuỳ Anh, bảo hắn đi bể bơi rồi.

Vì thế cậu đành phải đi ra bể bỏi.

Không gian bể bơi không lớn, vừa đi vào đã thấy được toàn bộ mọi thứ.

Đã tới giờ ăn cơm nên cơ bản mọi người đều đã đi hết, trong bể bơi chỉ còn lại Giản Tuỳ Anh với cha con nhóc kia, Lý Ngọc liếc mắt một cái đã thấy hắn.

Hắn nhìn thấy Giản Tuỳ Anh trắng mịn đứng song song với người đàn ông kia, trò chuyện cười nói qua lại, bên cạnh còn có một cậu nhóc đang được hắn ôm trên tay.

Lý Ngọc chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, quá trình này như một ngòi nổ được châm lên, lửa giận trong lòng cậu như muốn bộc phát ra ngoài.

Hiện tại ở trong mắt cậu, Giản Tuỳ Anh chính là loại người tuỳ tiện, không chịu được cô đơn, kiểu gì cũng phải đi cám dỗ người khác thì mới chịu được.

Người như vậy mà vẫn luôn miệng nói thích cậu, cậu thật chỉ muốn đấm hắn mấy cái, bổ đầu hắn ra xem trong đó tột cùng là có những ý nghĩ khó coi gì.

Lý Ngọc bây giờ không hề muốn nhìn hắn một chút nào, nhìn thêm một cái chỉ khiến cậu tức đến muốn run rẩy cả người.

Cậu đi từ từ đến ven bể bơi, ba người trong nước nghe tiếng động liền quay đầu, Giản Tuỳ Anh đầu tiên là thấy được một đôi dép đi trong nhà của khách sạn, sau đó ánh mắt hướng lên thì thấy Lý Ngọc mang theo vẻ mặt muốn giết người, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống như thể đóng băng mọi thứ.

Cậu nhóc kia rất mẫn cảm, sợ hãi trốn vào ngực ba nhóc, ba đứa nhóc kia cảm thấy không khí giữa hai người này rất không bình thường, nhìn nhau như thể kẻ thù, rất lúng túng liếc Giản Tuỳ Anh một cái.

Giản Tuỳ Anh theo bản nằng lùi ra phía sau từng bước một, hắn cảm thấy bất cứ lúc nào Lý Ngọc cũng có thể bay lên cho hắn một đá lên đầu.

Lý Ngọc lạnh nhạt nói: “Mọi người đang chờ anh ăn cơm.”

“À….” Giản Tuỳ Anh nhìn đồng hồ trên tường mới phát hiện đã sáu giờ hơn.

Hắn đi bơi không mang theo đồng hồ, cũng không cảm thấy đói, không nghĩ tới lại nói chuyện lâu như vậy.

Ba cậu nhóc kia vội vàng nói: “Ôi đã trễ vậy rồi, tôi cũng phải lên rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”

Giản Tuỳ Anh cũng gật gật đầu, khách sáo nói một câu: “Được, hẹn gặp lại.”

Hai ba con lên bờ, ba cậu nhóc mặc áo tắm cho cậu rồi ôm đi.

Giản Tuỳ Anh cũng lên theo, hơi đề phòng nhìn Lý Ngọc: “Cậu lại làm sao vậy, ai chọc giận câu.”

Quần bơi tứ giác màu đen ôm trọn lấy người dưới của Giản Tuỳ Anh, bọt nước trong suốt bóng loáng trên làn da hắn chảy thành dòng xuống, ngọn đèn bể bơi ở trên cao chiếu xuống càng khiến cho nó rực rỡ động lòng, thân hình thon dài mạnh mẽ gần như không có một khuyết điểm.

Lý Ngọc cảm thấy cổ họng khô khốc, hạ thân đau trướng, cậu không có cách nào không nghĩ đến những ngày điên cuồng với người đàn ông này, nhưng cậu cũng không thể không nghĩ đến thân thể này đã dây dưa cùng biết bao nhiêu người.

Trong nháy mắt suy nghĩ như vậy, cậu thật muốn giết chết Giản Tuỳ Anh.

Lý Ngọc cố gắng kiềm chế suy nghĩ độc ác đang dần lớn lên trong lòng, cười lạnh một tiếng: “Giản Tuỳ Anh, một ngày mà không có ai ngủ cùng, chắc cả người anh khó chịu lắm nhỉ.”

Giản Tuỳ Anh nhíu mày nhăn mặt: “Cậu mẹ nó có ý gì? Thần kinh.” Hắn trừng mắt liếc Lý Ngọc một cái, nhặt áo tắm mặc vào.

Bình thường Lý Ngọc sẽ không chọn việc gây sự, kiêu ngạo mới là tính cách của cậu, nhưng bây giờ cậu không thể khống chế được miệng mình, từ buổi tối hôm cậu bắt gặp hắn ôm một tên nhóc chết tiệt nào đó đến giờ, lời trong lòng muốn nói ra cứ như vậy mà thốt lên: “Anh mà không xem lại sinh hoạt cá nhân của mình thì sớm muộn gì cũng nhiễm bệnh.”

“Đệch!” Giản Tuỳ Anh chửi: “Tôi fuck con mẹ cậu!”

Vẻ mặt Lý Ngọc hung ác: “Tôi nói không đúng sao? Mấy người đồng tính luyến ái như anh, không phải là loạn như vậy hả.”

Giản Tuỳ Anh cảm thấy trái tim đau đớn cực kỳ.

Lý Ngọc rõ ràng là cố ý gây chuyện. Hắn không biết đã chọc đến chỗ nào của cậu, hắn đã cực kỳ cố gắng tránh chọc đến cậu, hắn cảm thấy chỉ cần bản thân không chọc đến cậu thì quan hệ hai người sẽ không gay gắt nữa, không nghĩ tới Lý Ngọc lại như vậy.

Lý Ngọc không muốn hoà bình với hắn, mẹ nó hắn biết, nhưng hắn không thể thay đổi giới tính của mình, nói hắn bẩn thỉu, nhưng lại còn nguyền rủa hắn nhiễm bệnh.

Giản Tuỳ Anh ngay cả sức lực để nắm tay cũng không có, hắn cảm thấy rất khó chịu, không có sức lực gì, cũng mệt mỏi chẳng muốn ra tay, mắt hắn đỏ ngầu trừng Lý Ngọc: “Ông đây thích ngủ với ai thì ngủ đấy, truyền cho cậu sao, cậu để ý cái chó gì.”

Câu “Thích ngủ với ai thì ngủ” đã khiến Lý Ngọc bùng nổ, cậu nắm chặt tay, giọng nói dữ tợn: “Tôi thao anh hơn nửa năm, chẳng lẽ không nên quan tâm sức khoẻ của chính mình sao?”

Giản Tuỳ Anh chỉ cảm thấy như có quả tạ đánh thẳng vào ngực hắn, khiến cho hắn không thở nổi.

Giản Tuỳ Anh bay lên, đá một phát vào bụng Lý Ngọc.

Có lẽ là do bi phẫn, một đá này vừa nhanh lại vừa chuẩn, Lý Ngọc không né ra cứ như thế bị một cước đá xuống bể bơi.

Giản Tuỳ Anh ở trên bờ chửi to: “Tôi thao con mẹ cậu Lý Ngọc! Ông đây cả người mắc bệnh qua đường tình dục đấy, cậu chờ dương v*t thối rữa ra đi!”

Cơm chiều này, ai cũng không ăn.

Giản Tuỳ Anh nhốt mình trong phòng khách sạn, hút hết điều thiếu này đến điếu khác.

Cho dù hắn là thằng đàn ông thô lỗ, cũng không thể nào chịu nổi người mình thích nói mình như vậy.

Lòng hắn không phải là sắt thép.

Hắn rất bội phục Lý Ngọc, muốn lăng mạ hắn như thế nào thì lăng mạ, dù là phương pháp gì cũng đâm cho lòng lòng hắn chết lặng.

Người như vậy không cần nhiều trên thế giới làm gì, chỉ cần một Lý Ngọc là đủ rồi, nếu không sớm muộn gì hắn cũng bị đùa giỡn đến chết.

Hút hết hai bao thuốc, Giản Tuỳ Anh tự nói với bản thân rằng, để cho Lý Ngọc ngu ngốc như vậy đi, từ nay về sau, hắn muốn mỗi khi nghe đến hai chữ “Lý Ngọc” thì chỉ có bệnh liệt dương, khiến cho vị cháu trai này khuất mắt đi mới được.

Cả đêm Giản Tuỳ Anh không ngủ, hôm sau hai mắt thâm sì, tinh thần không tốt, bị từng nhân viên hỏi thăm đến.

Trạng thái của Lý Ngọc cũng không tốt, vẻ mặt u tối.

Hai người liếc nhau, sau đó xem đối phương như không khí.

Ông trời cũng cho bọn họ chút mặt mũi, giữa trưa ngày bọn họ phải ra ngoài cuối cùng cũng thả cho chút nắng.

Mấy người không dám chậm trễ thời gian, vài người phân ra hai chiếc xe xuất phát đi đến công trường.

Dọc đường đi coi như thuận lợi, trời vẫn còn mưa nhẹ, một giờ sau nặng hạt hơn một chút.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của bão, công trường ngừng làm việc vài ngày, phòng dựng tạm ở rất nguy hiểm, trong lúc bão không ai dám ở lại. Hôm nay thời tiết tốt hơn, vài người đã lên công trường, ngồi một ít bên trong để làm việc. Công trình lớn như vậy nghỉ một ngày tổn thất một ngày, nên chỉ cần thời tiết tốt hơn một chút đều đi làm tiếp.

Đốc công đưa cho bọn họ mấy cái mũ bảo hiểm, kết quả là mấy cái mũ đều ngấm nước, rất bẩn, ai cũng chẳng muốn đội.

Giản Tuỳ Anh chỉ có thể hối hận khi đến khảo sát đúng vào lúc thời tiết như vậy, nhưng cũng không muốn đến đây lại chuyến nào, thầm nghĩ tìm hiểu cái gì thì phải tìm hết, chuyến đi này phải giá trị một chút, không nên lãng phí thời gian với ôm một bụng tức giận làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.