Yêu Một Kẻ Ngốc

Chương 48



Đốc công dẫn đoàn người vừa đi xem vừa giải thích tình hình, Giản Tuỳ Anh rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng sẽ đưa ra một số vấn đề.

Sau khi quan sát xong bọn họ đi vào trong phòng, bên cạnh là giàn giáo bị gió thổi đến mức đổ thẳng xuống, còn nghe thấy cả tiếng sấm rền.

Tuy Giản Tuỳ Anh và Lý Ngọc vẫn còn vướng mắc với nhau, nhưng thái độ trong công việc vẫn rất nghiêm túc, Giản Tuỳ Anh nói chuyện gì cùng đốc công, Lý Ngọc thân là trợ lý đều cố gắng nhớ tất cả.

Đoàn người có khoảng sáu bảy người, mỗi người đều tản ra đi quan sát các chỗ khác, Lý Ngọc vẫn đi theo Giản Tuỳ Anh, ngoại trừ Lý Ngọc còn có đốc công và người ở phòng hành chính của Tam Á đi cùng.

Đi được một lúc, người ở phòng hành chính Tam Á kia đột nhiên nhận được điện thoại, đứng bên cạnh “ừ, a” một hồi lâu mới cúp điện thoại, liền chạy đến chỗ Giản Tuỳ Anh: “Giản Tổng.”

“Làm sao vậy.”

“Dương trưởng phòng đất đai, không hiểu sao lại biết anh tới Tam Á, muốn mời anh ăn bữa cơm.”

“A? Làm sao mà ông ta lại biết được nhỉ?”

“Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi nhớ là lần này anh đến rất vội, ai cũng không gặp, anh xem tôi phải nói….”

“Điện thoại cũng đã gọi đến đây rồi, không thể coi như chưa thấy được, ngày trước ông ta cũng giúp không ít chuyện nữa.” Giản Tuỳ Anh khẽ thở dài nhìn thời gian: “Giờ tôi phải về, không thì sẽ không kịp.”

“Đúng vậy, Giản tổng, nhân lúc mưa chưa to, anh nhanh về đi.”

“Chuyện ở đây một nửa cũng chưa xong.” Giản Tuỳ Anh lắc đầu, nhìn công trình thô sơ còn trơ xi măng, nghĩ thầm chuyến đi này đã lỡ thời gian rồi lại còn chậm trễ việc này, thật khó thở.

Người nọ nhìn nhìn thời gian, khó xử nói: “Giản Tổng còn chuyện kia ý thế nào ạ….”

Giản Tuỳ Anh lúc này cũng không chú ý lắm, không đi có sao nhỉ, cũng chẳng thân thiết lắm, thôi, lại lãng phí thời gian.

Lúc này, Lý Ngọc nói: “Anh về đi, tôi ở lại.”

Giản Tuỳ Anh nhìn cậu một cái, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể như vậy, nói: “Vậy cậu chụp thêm ít ảnh rồi ghi video lại, có gì không hiểu thì hỏi đốc công.”

Lý Ngọc gật gật đầu, sau đó quay mặt đi.

Giản Tuỳ Anh cũng chẳng thèm so đo thái độ của Lý Ngọc, nói vài câu với đốc công rồi vội vàng đi với người ở phòng hành chính Tam Á kia.

Trên đường trở về mưa bắt đầu lớn dần, cần gạt nước điên cuồng gạt mới có thể miễn cưỡng đối phó được với cơn mưa.

Hai người ngồi trên xe nghe radio mới biết bão đổ bộ sớm hơn thời gian dự kiến, buổi tối này chắc chắn không được yên tĩnh.

Lúc đầu là người ở phòng hành chính lái xe, sau đó hai người thương lượng một chút, xuất phát từ sự an toàn thì đến trạm xăng sẽ đổi người lái. Thời tiết mưa to gió lớn như thế này lái xe cần phải tập trung cao độ, cực kỳ nguy hiểm, cho dù chỉ có mười lăm phút nhưng so với bình thường còn mệt hơn cả đi suốt một giờ.

Vốn chỉ đi mất một giờ, nhưng họ phải đi mất hai giờ mới về được.

Không chỉ chậm thời gian ăn cơm chiều, với cả thời tiết như này chẳng có ai muốn mạo hiểm ra ngoài chỉ vì mời một bữa cơm, vì thế cơm mời bị huỷ bỏ.

Giản Tuỳ Anh cảm thấy may mắn vì đã đi sơm một chút, như vậy cũng có nửa giờ không khó đi lắm, về muộn hơn một giờ thì đi sẽ khó hơn rất nhiều, có khi phải khuya mới về đến nơi.

Lúc quay về khách sạn Giản Tuỳ Anh cảm thấy rất mệt, không nói đến một ngày bôn ba ở ngoài, đằng này lại còn phải chịu mưa rền gió dữ từ cơn bão.

Hắn ăn tạm, nghỉ ngơi một chút, kết quả là ngủ quên, lúc tỉnh lại đã là chín giờ hơn.

Ngủ được hai giờ tinh thần cũng tốt hơn một chút, ở khách sạn không có chuyện gì làm, hắn định bảo Lý Ngọc đem ảnh chụp cùng video đến cho hắn xem.

Hắn gọi vào điện thoại trong phòng Lý Ngọc, nhưng đổ chuông cả nửa ngày cũng không thấy ai nhấc máy.

Giản Tuỳ Anh bất đắc dĩ đành phải đi qua gõ cửa.

Nhưng hắn gõ một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.

Chẳng lẽ đang tắm?

Giản Tuỳ Anh ghé tai lại gần cửa chú ý lắng nghe, hình như không có tiếng nước chảy.

Hắn để ý mới nhìn khe cửa, phát hiện đèn trong phòng cũng chưa mở.

Không ngủ đến chết rồi chứ?

Giản Tuỳ Anh lại tiếp tục gõ cửa một lúc, vẫn không có phản ứng gì như trước.

Vậy thì chỉ có thể là không có người trong phòng.

Giản Tuỳ Anh đành phải quay về phòng, bắt đầu gọi vào di động của Lý Ngọc.

Không nghĩ tới di động cũng không có ai bắt máy.

Giản Tuỳ Anh không nghĩ ra được cậu ta có thể chạy đi đâu được vào lúc này. Bơi lội? Tập thể hình? Không mệt hả.

Càng không tìm được, hắn lại càng muốn tìm.

Giản Tuỳ Anh tiếp tục gọi điện thoại, phải đến ba bốn cuộc liên tiếp hắn mới dừng. Nghĩ thôi bỏ đi, thì di động lại đột nhiên đổ chuông.

Di động vừa thông, Giản Tuỳ Anh đã nghe thấy tiếng gió gào rít, là âm thanh của thời tiết chết tiệt kia, đây tuyệt đối không phải ở trong nhà.

Giản Tuỳ Anh lập tức căng thẳng: “Alo? Lý Ngọc? Lý Ngọc? Cậu ở bên ngoài hả? Hôm nay cậu ra ngoài làm cái gì?”

Bên kia một lúc lâu sau cũng không có tiếng trả lời, hoặc cũng có thể có nhưng tiếng gió quá lớn, hoàn toàn không thể nghe rõ.

Giản Tuỳ Anh khẩn trương đứng lên, liều mạng hét vào loa điện thoại: “Lý Ngọc! Lý Ngọc! Cậu có nghe được không? Cậu đang ở đâu!”

Qua hồi lâu, bên kia rốt cuôc cũng truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Tôi… không biết…”

Lòng Giản Tuỳ Anh lập tức nặng nề.

Hắn suy nghĩ mọi chuyện một vòng trong đầu, cảm thấy khả năng duy nhất có thể xảy ra là xe bọn họ gặp chuyện rồi.

Nhưng mà nếu thật sự gặp chuyện thì sao lâu vậy mà vẫn chưa có ai nói cho hắn biết? Hay là toàn bộ mọi người trên xe đều gặp chuyện, không thể liên hệ được?

Giản Tuỳ Anh cảm thấy mình như không thể thở nổi, đời này hắn chưa sợ một chuyện gì, nhưng thực sự hắn sợ đây là lần cuối cùng nghe được giọng nói của Lý Ngọc.

Hắn buộc mình phải tỉnh táo lại, run giọng nói: “Lý Ngọc, xe cậu xảy ra chuyện rồi sao, hiện tại câu thế nào, cậu có biết mình đang ở đâu không.”

Lý Ngọc một lúc lâu sau cũng chưa thấy nói gì.

Giản Tuỳ Anh lao ra khỏi phòng, chạy đến phòng người về cùng với hắn, dùng sức đập cửa.

Có thể là người kia đang ngủ, trong phòng truyền ra một tiếng trả lời sợ hãi, sau đó binh binh lách cánh mấy tiếng cửa mở ra.

Vẻ mặt Giản Tuỳ Anh như muốn ăn thịt người: “Bọn họ gặp chuyện rồi”

Người kia vẻ mặt mê mang: “Cái gì? Ai? xảy ra chuyện gì?”

Giản Tuỳ Anh quát: “Xe của bọn Lý Ngọc gặp chuyện rồi!”

Người kia kinh ngạc nhìn hắn: “Lý Ngọc? Giản tổng, nhưng mà, bọn họ đã về hết rồi mà.”

Lúc này lại đến lượt Giản Tuỳ Anh chấn kinh: “Cậu nói cái gì? Hả? Lý Ngọc? Cậu nói chuyện với tôi đi, phải cố gắng trụ vững.”

Người nọ kinh hoảng nói: “Bọn họ, bọn họ thật sự đã quay về, tôi với Tiểu Chu vừa mới đi uống trà về mà.” Hắn quay lại đi vào phòng cầm di động gọi điện cho Tiểu Chu: “Alo, cậu nhanh qua đây mau!”

Giản Tuỳ Anh không có cách nào hình dung tâm trạng của hắn lúc đó, hắn tột cùng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Hình như lúc này Lý Ngọc đã tỉnh táo một chút, nói đứt quãng: “Tôi, tôi chắc là đang còn ở công trường… Tôi bị cái gì đó đập vào, sau đó ngất đi luôn, sau đó, tỉnh lại….”

Tiểu Chu đã vội vàng đi đến đây, ba người kể lại chuyện, mới biết tất cả mọi người đã quay trở về, còn mỗi Lý Ngọc bị rớt lại.

Vẻ mặt Tiểu Chu như đưa đám nói: “Chúng tôi đi sau chưa hề gặp cậu ấy, cứ nghĩ là cậu ấy đi về cùng xe luôn với các anh.”

Giản Tuỳ Anh chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, linh hồn như bị rút bé lại, trong lòng lo lắng không các nào hình dung nổi.

Mặt khác hai người kia sốt ruột đến vòng vòng, một người bị thương ở đầu lại ở nơi công trường không có gì che chắn trong thời tiết mưa gió bão bùng như này, xảy ra chuyện gì, nghiêm trọng như thế nào, ai cũng không dám nói.

“Nếu không thì báo nguy đi, kêu xe cứu thương.”

“Vô dụng, người ta chắc chắn chờ bão qua mới đi, hiện tại ai ra ngoài cũng đều rất nguy hiểm.”

Giản Tuỳ Anh hỏi: “Trên công trường công trường có còn người không?”

Người kia lắc đầu: “Loại thời tiết này, chắc chắn không còn ai.”

Giản Tuỳ Anh cắn răng một cái: “Đem chìa khoá xe cho tôi.”

Tiểu Cu kinh ngạc nhìn hắn: “Giản tổng, anh muốn làm gì.”

“Tôi quay lại tìm cậu ấy.”

Hai người kia chỉ thiếu điều hét lên: “Anh điên rồi sao.” Vội ngăn cản nói: “Giản tổng, không được, tuyệt đối không được. Anh ở phía Nam nên không biết, ra ngoài lúc bão như này nguy hiểm cực kỳ, đừng nói là xe bọc sắt, kẻ cả xe tăng….. xe tăng thì…. Nhưng chắc chắn không đi xe được, chỉ cần một cái cây to đổ xuống thì người hay xe đến trứng cũng không còn.”

Giản Tuỳ Anh căn bản không hề để ý tới bọn họ, đi vào trong phòng tìm chìa khoá, di động cũng chưa từng ngắt, càng không ngừng hỏi: “Lý Ngọc, cậu bị thương có nghiêm trọng lắm không, chảy nhiều máu không, cậu có thể cử động được không?”

Lý Ngọc khẽ nói: “Được…. nhưng mà hơi lạnh….”

Giản Tuỳ Anh cầm chìa khoá trên bàn đi ra.

Hai người kia ôm lấy cánh tay Giản Tuỳ Anh: “Giản tổng, anh tuyệt đối không thể đi, chúng tôi như thế nào cũng không thể để anh đi được, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm!”

“Tôi tự chịu trách nhiệm!” Giản Tuỳ Anh lập tức vùng ra: “Xe của cậu tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm. Chuyện này ai cũng không được nói ra, tôi sẽ không có việc gì cả.”

“Tôi không phải xót xe….. Giản tổng!”

Hai người liên mồm đi sau Giản Tuỳ Anh khuyên cản, Giản Tuỳ Anh chẳng thèm nghe, nhìn như rất bình tĩnh mà lấy ra hai cái chăn đã dùng. Chăn được gói trong túi đựng lớn, Giản Tuỳ Anh rút một cái ra, sau đó nhét quần áo khăn mặt nước uống vào trong túi đó.

Sau đó nhanh chóng gọi điện cho nhân viên phục vụ chuẩn bị túi cứu thương với một ít thức ăn chín, hắn sẽ xuống lấy ngay.

Hai người làm mọi cách cũng không thể ngăn được hắn.

Trên mặt Giản Tuỳ Anh không có một biểu cảm gì, nhìn qua rất cứng ngắc, lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng chỉ có hắn mới biết bản thân sợ hãi đến mức nào.

Lúc trước hắn bị ba hắn treo cho một thời gian, rồi bị bọn miệng lưỡi cắn lại, công ty thì làm ăn thất bại một thời gian, hắn cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Bởi vì hắn luôn tin rằng mọi thứ đều có thể vượt qua, cửa ải khó khăn nào rồi cũng bước qua.

Nhưng bây giờ hắn thực sự sợ hãi, bởi vì sinh tử, không phải hắn cứ cố gắng là được, nếu hắn có năng lực nhất định sẽ đảo ngược lại mọi chuyện, nhưng chuyện này không phải là chuyện người có thể làm được.

Hắn không dám suy đoán chuyện gì có thể xảy ra với Lý Ngọc, hắn chỉ biết hắn đưa một đưa nhỏ mới hai mươi tuổi đến đây, phụ huynh cậu ta đều tín nhiệm mình, cho nên giao cậu ta cho mình, cậu ta bị vây trong hiểm cảnh nào thì hắn cũng không thể thoái thác mà không đi cứu cậu, càng đừng nói, đó lại là Lý Ngọc.

Đó là Lý Ngọc hắn luôn một lòng nghĩ đến.

Giản Tuỳ Anh lấy một tốc độ không tưởng chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, hắn đến quầy lễ tân lấy hết những thứ cần, rồi đi thẳng ra bãi đỗ xe ngầm.

Lúc hắn đi đến bãi đỗ xe ngầm, vài người trong công ty nghe được đã chạy đến, muốn ngăn hắn lại.

Giản Tuỳ Anh nhanh chóng leo lên xe, một đạp nhấn ga xông ra ngoài.

Trong lúc đó điện thoại giữa hắn với Lý Ngọc vẫn không gián đoạn, Giản Tuỳ Anh ngồi trên xe mới có thời gian nói với cậu, hắn nói một hơi: “Lý Ngọc, cậu đừng ngủ, cậu chờ tôi đến, tôi rất nhanh sẽ đến thôi, cậu chờ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.