Hai người trẻ tuổi khoẻ mạnh, tỉnh lại lần nữa đã đói đến muốn kêu gào.
Kế hoạch của hai người đã ngâm nước nóng, phòng tổ chức đổi vé máy bay cho hai người lần nữa, để bọn họ nghỉ ngơi ở Tam Á vài ngày, cũng thuận tiện chờ thời tiết tốt hơn một chút, nếu không phải chờ ở sân bay nhiều giờ thì thật sự rất phiền phức.
Lý Ngọc nhìn vé máy bay nhíu mày.
Giản Tuỳ Anh hỏi cậu làm sao vậy, rồi lập tức “A” một tiếng: “Đi học thôi mà, coi như cho qua đi, bỏ mấy tiết cũng chẳng sao.”
Lý Ngọc nói: “Không phải chỉ là tiết học, bây giờ nếu không quay về thì em sẽ không kịp thi cuối kỳ.”
“Hả? Cuối kỳ?” Giản Tuỳ Anh nhẩm nhẩm ngày, hình như giờ là thời gian sinh viên thi cuối kỳ, từ trước đến nay mấy việc này hắn chẳng quan tâm lắm, đành an ủi: “Vậy thì đành chờ thi lại thôi. chúng ta ở lại chỗ này vài ngày cho tốt đã, chỉ nghỉ ngơi thôi.”
Lý Ngọc ném vé máy bay sang một bên, lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.
Đối với chuyện phát sinh trong hai ngày này, Lý Ngọc sẽ không nói cho người nhà biết, ngay cả không kịp hoãn thi học kỳ cũng chưa nói, chỉ nói đến Tam Á với Giản Tuỳ Anh khảo sát dự án, bị bão vào không thể quay về, cuối tuần cũng không về nhà được.
Giản Tuỳ Anh vẫn biết Lý Ngọc là một cậu bé rất ngoan, không nghĩ tới lại có thể nói dối trơn tru tự nhiên không đỏ mặt như vậy, cảm thấy rất thú vị, thừa dịp Lý Ngọc quay lưng về hắn nói chuyện, liền ôm lấy thắt lưng mò tay vào quần áo bệnh nhân của cậu.
Cơ thể Lý Ngọc cứng đơ, vỗ vỗ xuống tay hắn, quay đầu lườm hắn một cái.
Cái lườm kia càng khiến Giản Tuỳ Anh to gan, không nghe lời mà tay kia lại vói vào theo, sờ thẳng đến ngực Lý Ngọc.
Lý Ngọc vội vàng cúp điện thoại, quay người ngăn tay hắn lại: “Anh làm gì vậy, đang ở bệnh viện đó.”
Giản Tuỳ Anh cười đểu nói: “Anh còn chưa trải qua mấy chuyện đó ở bệnh viện đâu.” Nói xong liếm liếm môi, hơi híp mắt nhìn cậu.
Hầu kết Lý Ngọc chuyển động, tim đập dồn dập, nhìn ánh mắt cực kỳ hấp dẫn của Giản Tuỳ Anh mà cảm thấy máu toàn thân sôi trào.
Cậu cử động người, giọng khàn khàn: “Em đi khoá cửa.”
Giản Tuỳ Anh cười ha ha.
Lý Ngọc đỏ mặt nhảy xuống giường, đi khoá lại cửa phòng bệnh, nhưng cậu vừa chạm đến tay cầm cửa thì ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Lý Ngọc vô thức hỏi: “Ai vậy?”
Người ngoài cửa dừng lại, sau vài giây mới trầm giọng nói: “Là tớ.”
Bây giờ đến lượt hai người bên trong cánh cửa ngây ngẩn cả người, là giọng của Giản Tuỳ Lâm.
Lý Ngọc không khỏi chột dạ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, cậu quay đầu liếc Giản Tuỳ Anh một cái.
Giản Tuỳ Anh cực kỳ bình thản: “Tiểu Lâm à? Vào đi.”
Giản Tuỳ Lâm vặn nắm cầm cửa đi vào, nhìn Lý Ngọc đang đứng gần cửa một cái, cái nhìn kia đầy phức tạp âm trầm, còn hàm chứa ẩn ý cảnh cáo.
Cổ Lý Ngọc cứng ngắc, nhìn Giản Tuỳ Lâm đi từng bước vào phòng.
“Anh.”
Giản Tuỳ Anh nằm vắt chân ở trên giường: “Sao cậu lại tới đây?”
Sắc mặt Giản Tuỳ Lâm u ám, dưới đáy mắt chỉ thấy một màu đen tối, nhìn qua cả người cùng với tinh thần không được tốt lắm, nói: “Ba bảo em tới, em đến đón anh về.”
Lúc Giản Tuỳ Anh nằm viện, phòng tổ chức sợ không đảm đương nổi trách nhiện, đành phải gọi điện cho Giản Đông Viễn, Giản Đông Viễn thấy tình hình cũng không quá nghiêm trọng nên bảo con trai thứ hai đến.
Giản Tuỳ Anh cứ nghĩ ông già nhà hắn gọi điện hỏi thăm một chút là xong, không ngờ sai cả Tiểu Lâm đến.
“À, anh đặt xong vé máy bay rồi, ngày kia về.”
“Em biết, em đi cùng chuyến với anh.”
“Cậu chạy tới đây làm gì, anh đâu có chuyện gì, không cần cậu đến, không phải là giờ cậu đang thi học kỳ sao.”
Giản Tuỳ Lâm ngồi vào ghế dựa trước giường của hắn, sờ sờ cánh tay băng bó của Giản Tuỳ Anh, nhẹ nói: “Sang năm thi cũng giống nhau thôi.”
Giản Tuỳ Anh phát hiện Giản Tuỳ Lâm có gì đó bất thường, bình thường quan hệ của nó với Lý Ngọc rất tốt, nhưng hôm nay từ lúc vào cửa đã làm như không phát hiện ra Lý Ngọc, vẻ mặt cũng rất kỳ quái, dường như không tập trung.
Giản Tuỳ Anh bảo Lý Ngọc lại đây, Lý Ngọc do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Miệng vết thương nhìn thì dài, nhưng không sâu lắm, không đau chút nào.”
Tay Giản Tuỳ Lâm hơi run rẩy, đột nhiên quay đầu lại nói với Lý Ngọc: “Lý Ngọc, tớ muốn nói riêng với anh tớ mấy câu.”
Lời này nói ra rất không khách khí, Lý Ngọc không có biểu cảm gì, Giản Tuỳ Anh hơi nhíu mày, hắn đang muốn quát Giản Tuỳ Lâm mấy câu nhưng lại cảm thấy không hợp lý lắm.
Ngay tại lúc hắn đang do dự thì Lý Ngọc đứng lên đi ra ngoài, để hai người lại riêng trong phòng bệnh.
Giản Tuỳ Anh nói: “Cậu đây là có chuyện gì, giận nhau với Lý Ngọc hả.”
Giản Tuỳ Lâm bổ nhào đến nửa ôm lấy hắn, run giọng nói: “Anh, tại sao anh lại vì cậu ta mà làm chuyện nguy hiểm như vậy! Anh điên rồi phải không, anh sao lại thích hắn như vậy!”
Giản Tuỳ Anh “Chậc” một tiếng: “Đây không phải là vấn đề anh thích cậu ấy hay không, mà là chính anh đưa cậu ấy đến công trường, anh phải chịu trách nhiệm chứ.”
“Anh chỉ vì trách nhiệm mà không thèm quan tâm đến mạng mình nữa sao, anh có biết đang bão mà ra ngoài nguy hiểm cỡ nào không hả!”
“Cậu kích động gì chứ, không phải anh đang ổn đây sao, anh đi ra ngoài lúc bão là nguy hiểm, nhưng nếu Lý Ngọc xảy ra chuyện gì, Lý gia có thể bỏ qua cho anh sao, đến lúc đó còn nguy hiểm hơn.”
Giản Tuỳ Lâm không nói gì chỉ nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh đối với kiểu quan tâm này của Giản Tuỳ Lâm, muốn nói là không lo vấn đề này thì không phải, nhưng hắn thật sự không có thói quen thân mật quá mức như vậy với một đứa em trai, hắn nghĩ nghĩ, miễn cưỡng nâng tay lên vỗ vỗ lên lưng Giản Tuỳ Lâm: “Được rồi, anh không sao.”
Cơ thể Giản Tuỳ Lâm cứng đờ, sau đó đột nhiên nghiêng người, ôm hẳn lấy Giản Tuỳ Anh, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, như nói với Giản Tuỳ Anh mà lại như đang nói với chính mình: “Anh, sao anh lại có thể như vậy, Lý Ngọc dựa vào cái gì mà để anh trả giá như vậy, anh có biết em lo lắng đến mức nào không…”
Hai người từ nhỏ đến lớn chứ từng có xuất hiện kiểu “Thân tình một khắc” như vậy, trước đây đã không có, hiện giờ hai người đã lớn, lại càng không nên có, bây giờ Giản Tuỳ Anh cảm thấy rất không tự nhiên, hắn nắm lấy bả vai Giản Tuỳ Lâm đẩy ra: “Được rồi được rồi, không phải là anh đã không có việc gì rồi sao. Cậu đừng có giận Lý Ngọc nữa, cậu ấy không cố ý, hai người không phải bạn thân sao, đừng vì chuyện này mà giận nhau.”
“Cậu đã đến đây rồi thì đi hỏi thăm Lý Ngọc mấy câu, đừng có xúc động như vậy, cậu lớn như vậy rồi còn làm cái trò đó.”
Giản Tuỳ Lâm không muốn đi: “Tí nữa đi, anh có ăn hoa quả không, em cắt cho anh.” Giản Tuỳ Lâm cầm lấy một quả xoài quơ quơ.
“Mới vừa ăn cơm xong, no lắm, đi nhanh đi.” Giản Tuỳ Anh đẩy đẩy.
Giản Tuỳ Lâm không tình nguyện mà đứng lên, chần chừ một lúc nữa rồi mới đi.
Giản Tuỳ Lâm ở bên ngoài điều chỉnh cảm xúc tốt hơn, rồi đi gõ cửa phòng Lý Ngọc.
Lý Ngọc đang ở trên giường đọc sách, cậu biết ngoài cửa là ai, trầm giọng nói: “Vào đi.”
Giản Tuỳ Lâm đẩy cửa đi vào, cũng đồng thời khoá cửa lại.
Lý Ngọc quay đầu nhìn hắn, Giản Tuỳ Lâm yên lặng không nói gì nhìn cậu, không khí dường như cũng trầm xuống.
Lý Ngọc thở dài, bắt đầu trước: “Tuỳ Lâm, cậu giận sao?”
Giản Tuỳ Lâm tựa người vào tường, không có ý định đi tiếp, lạnh nhạt nói: “Trước đó tôi đã đi với họ ký hợp đồng, tất cả mọi thứ đều theo kế hoạch mà tiến hành, tôi cảm thấy cậu dao động, cậu bảo tôi có nên giận hay không.”
Lý Ngọc không hề có biến đổi gì: “Tớ không hề dao động.”
“Phải không đấy.” Giản Tuỳ Lâm hừ cười một tiếng, trào phúng nói: “Anh ấy mạo hiểm mưa rền gió dữ đến cứu cậu, cậu không cảm động sao.”
Lý Ngọc hé miệng, không trả lời.
Giản Tuỳ Lâm trầm giọng nói: “Sau khi dự án này thành công, có thể đủ tài chính để đưa công ty chúng ta niêm yết trong năm tới, nếu bây giờ cậu dao động, tất cả cố gắng của chúng ta đều uổng phí.”
Lý Ngọc nói to: “Tôi nói, tôi không hề dao động.”
Giản Tuỳ Lâm nhìn cậu một lát, sau đó chậm rãi đi lại gần, ngồi vào bên cạnh cậu, hạ giọng: “Người anh em ngại quá, là do tớ quá lo lắng.”
Lý Ngọc nhìn Giản Tuỳ Lâm, muốn tìm kiến từ ánh mắt đó một Giản Tuỳ Lâm thân quen đã mười năm, nhưng như thế nào cũng không tìm được.
Giản Tuỳ Lâm cười cười: “Anh tớ là người cực kỳ có sức quyến rũ, tớ thật sự sợ cậu với anh ấy…… Cậu sẽ không quên, chuyện anh ấy đối xử như thế nào với tớ và mẹ tớ chứ, hay cho tới giờ cậu chỉ biết hắn là kiểu người gì, có phải hay không?”
Lý Ngọc hờ hững nhìn Giản Tuỳ Lâm, không nói gì.
Giản Tuỳ Lâm siết chặt tay cậu: “Lý Ngọc, hãy giúp tớ, bằng không một ngày nào đó, tớ và mẹ tớ ngay cả một chỗ dung thân cũng không có. Sau này không nói đến vì tớ, mà khi anh tớ không có tiền, cũng chẳng khiến anh ấy thiếu gì, nhưng với tớ và mẹ mà nói, thì một đồng cũng cực kỳ quan trọng, hãy nghĩ đến công ty, chúng ta đã phải trả giá rất nhiều tâm huyết mới có được đến như bây giờ.”
Lý Ngọc nhắm mắt: “Tuỳ Lâm, sao tớ lại không giúp cậu được chứ, cậu hẳn là hiểu được điều đó.”
“Vậy là tốt rồi, trước tiên đánh tiếng với anh cậu, chuyện này chỉ cần anh ấy làm như không biết là được.”
Lý Ngọc gật gật đầu: “Tớ biết.”
Khoé miệng Giản Tuỳ Lâm từ từ nở một nụ cười không rõ ràng.