Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 1154



Chương 1154:

 

Hai cô gái này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Để cô mau chóng sinh con, họ chỉ muốn đưa cô lên giường của Lục Cẩn Phàm mỗi ngày đúng không?

 

Cô yên lặng dùng ngón trỏ gẩy băng đô tai meo trên đầu, tỏ vẻ rầu rĩ nhìn hai cô gái không ngại chuyện khó kia.

 

Tiểu Bát: “Chị Đại, nếu chị thật sự không biết tặng quà gì, thì bán nhan sắc đi. Dù gì Tổng Giám đốc Lục cũng luôn đối tốt với chị, chị chủ động trêu anh ấy một lần, dù anh ấy có ăn sạch cũng không lỗ mà. Dù sao hai người cũng là vợ chồng, đã ăn sạch từ lâu rồi…”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Hạ Điềm: “Đúng đấy, lúc cần ra tay thì nên ra tay. Cậu nói xem lúc ở trước mặt Lục Cẩn Phàm, cậu đã từng chủ động với anh ấy bao giờ chưa? Nếu cậu cố tình quyến rũ anh ấy, cậu nói xem Tổng Giám đốc Lục ngày thường bình tĩnh như tảng băng có xịt máu mũi không?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…” Ha ha, cô xịt máu mũi ngược lại thì có.

 

Tiểu Bát: “Chị Đại, cố lên!”

 

Hạ Điềm: “Cố lên, cố lên! Dũng cảm mặc về cho anh ấy ngắm nào!”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Ai có thể lôi hai cô gái điên này ra ngoài giúp cô không?

 

Kết quả, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn vẫn khuất phục, đành phải mua bộ đồ đó về. Tối nay đáng lẽ công ty có một buổi xã giao, đám Hạ Điềm đều nói cô không cần đi, nhưng đối tác cần gặp lần này rất quan trọng. Hạ Mộc Ngôn rất nghiêm túc với sự nghiệp, kiên quyết phải đi xã giao xong mới về nhà, quên béng sinh nhật của Lục Cẩn Phàm.

 

Sau đó, kết quả là…

 

Khi cô về đến nhà đã là hơn mười một giờ đêm, còn nửa tiếng nữa là qua ngày sinh nhật của Lục Cẩn Phàm rồi. Gần đây hai người họ ở Quốc tế Oran chứ chưa về Ngự Viên.

 

Cô lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy trong nhà tối om mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trở về Hải Thành Lục Cẩn Phàm Lục Cẩn Phàm cũng rất bận rộn, chắc anh có thể hiểu cho cô việc về hơi muộn tối nay, dù sao ai cũng có công việc cả mà.

 

Dù sự “muộn” này của cô hơi quá.

 

Hạ Mộc Ngôn thận trọng cởi giày cao gót, định rón rén âm thầm vào phòng ngủ như trộm.

 

“Tách!”

 

Đèn trong phòng khách bỗng chốc sáng lên, cô giật mình đứng thẳng người ngay lập tức, đúng lúc trông thấy Lục Cẩn Phàm khoanh tay trước ngực, mặt nặng nề đứng trong phòng khách.

 

Trên bàn ăn bằng gỗ lim bày biện mấy đĩa đồ ăn Tây, vừa nhìn là biết do anh tự tay làm.

 

“Sao anh không bật đèn…” Hạ Mộc Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

“Em thấy thế nào?” Lục Cẩn Phàm mặc đồ bộ ở nhà màu xanh nước biển, nhưng khí thế bức người vẫn không giảm chút nào.

 

“Sao em biết.” Hạ Mộc Ngôn không sợ chết trả lời, nói xong liền cúi đầu xuống, như thể sợ rằng giây tiếp theo Lục Cẩn Phàm trải qua sinh nhật tồi tệ sẽ đánh cô vậy.

 

Điều càng khiến cô chột dạ hơn là, bây giờ cô đang mặc đồ hóa trang bên trong.

 

Khi nãy, xã giao xong về công ty, cô bị Hạ Điềm và Tiểu Bát kéo vào phòng nghỉ ép thay đồ.

 

Sau đó cô cứ mặc bộ đồ mới mua lúc sáng về nhà, chỉ choàng chiếc áo khoác len màu trắng bên ngoài mà thôi.

 

Lúc đang thay quần áo, Hạ Mộc Ngôn đã âm thầm kêu rên một trận.

 

Có ai nói cho cô biết, tại sao trong bộ nội y tình thú này lại có vòng cổ được không?

 

Tại sao trên vòng cổ còn có chuông nữa?!

 

Hai cô gái này! Trừ lương!

 

Lúc ấy, cô đỏ mặt đứng trước gương, căm phẫn đeo chuông lên cổ, rồi quàng khăn choàng cổ kín mít, để đảm bảo khi đi đường sẽ không phát ra tiếng leng leng.

 

Nhưng nói thật, bây giờ cô chỉ cảm thấy khó chịu.

 

Dép lê bước trên sàn nhà bằng gỗ lặng yên không một tiếng động, cô chỉ có thể nhìn thấy Lục Cẩn Phàm sải đôi chân dài bước tới chỗ cô với vẻ nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.