Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 232



Chương 232:

 

“Được, được rồi…”

 

Cô vệ sĩ này cũng quá nghiêm túc cứng nhắc. Hạ Mộc Ngôn đoán cô ta hoàn toàn chỉ nghe lệnh làm việc, cho nên cũng không gây khó dễ cho cô ta. Cô vòng qua đầu xe ngồi vào cánh cửa đã mở sẵn ở ghế bên cạnh tài xế.

 

Sau khi lên xe, cô nói nơi mình muốn đi rồi cầm điện thoại lên gọi cho Lục Cẩn Phàm.

 

Điện thoại có tín hiệu trả lời, Lục Cẩn Phàm liền biết rõ lý do cô gọi đến: “Sao vậy? Em muốn hỏi chuyện vệ sĩ hả?”

 

“Lúc trước anh nói muốn em gặp một người, thật ra là sắp xếp vệ sĩ cho em sao? Chính là cô… Phong Lăng này?” Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn Phong Lăng đang lái xe. Cô ta hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng vì chuyện cô gọi điện, vẫn im lặng lái xe.

 

“Nam Hành là trưởng quan trực hệ căn cứ huấn luyện XI USA. Phong Lăng là người có thân thủ tốt nhất, cũng là người giành được kết quả huấn luyện cao nhất trên mọi mặt ở chỗ Nam Hành. Lúc trước anh đã bàn với Nam Hành việc giới thiệu vệ sĩ cho em.” Lục Cẩn Phàm bình thản nói rõ ràng: “Sáng nay Nam Hành có việc gấp nên phải bay về Mỹ ngay. Sợ chậm trễ nên cậu ta cử Phong Lăng đến thẳng Ngự Viên gặp em.”

 

Hạ Mộc Ngôn không có quá nhiều ấn tượng với Nam Hành, nhưng cô biết bên cạnh Lục Cẩn Phàm có hai người bạn thân, một là Tần Tư Đình, người kia chính là Nam Hành, một người từng có thời nổi danh khắp Hải Thành, sau đó thì danh tiếng lan cả sang nước Mỹ. Cô cũng không biết rõ về lai lịch của anh ta, chỉ biết anh ta khá gần gũi với Lục Cẩn Phàm, hình như buôn bán vũ khí đạn dược gì đó, chính là kiểu việc liếm máu mũi dao, đứng trước họng súng.

 

“Bắt đầu từ hôm nay Phong Lăng sẽ là vệ sĩ riêng của em. Thân thủ của cô ấy không tệ, lại là người trầm lặng ít nói, sẽ không làm phiền em, chỉ ở bên cạnh giúp em lúc cần, còn những lúc khác sẽ không khiến em cảm thấy mất tự nhiên.”

 

Hạ Mộc Ngôn đáp lại vài tiếng rồi ngắt điện thoại, lại đảo mắt nhìn cô vệ sĩ đang tận tụy với công việc. Cô suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Lục Cẩn Phàm.

 

“Anh chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn cho em một vệ sĩ nữ. Tính tình cô ấy cứng nhắc nghiêm túc, em cũng không biết phải nói chuyện với cô ấy thế nào.”

 

Lục Cẩn Phàm nhắn lại: “Muốn anh cử một vệ sĩ nam để nói chuyện trên trời dưới biển với em à?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Ừ ừ, chuyện này có thể thử suy nghĩ.”

 

Lục Cẩn Phàm: “Ha, em đừng hòng mà mơ tưởng.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

***

 

Đến Phòng giao dịch Lục Ngôn ở tòa nhà Kim Lâm, sau khi dừng xe lại, Phong Lăng thật sự rất tự giác biến khỏi tầm mắt cô.

 

Quả nhiên là… được huấn luyện chuyên nghiệp…

 

Hạ Mộc Ngôn đi vào phòng giao dịch. Kể từ sau khi phòng giao dịch được Lục thị đầu tư, rất nhiều vấn đề phải chính thức lên lịch trình. Hạ Mộc Ngôn cũng không quên mình đang gánh món nợ vốn lưu động hai trăm triệu đô.

 

“Chị Đại!”

 

Sáng sớm nay Tiểu Bát đã gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn. Vừa thấy Hạ Mộc Ngôn đến, cô ta vội vàng mang báo cáo tài chính mới đến cho cô xem: “Trước đây đúng là quản lý Hứa đã cố ý động tay động chân vào báo cáo. Hôm qua em và phòng tài vụ rà soát làm lại báo cáo lưu chuyển tiền tệ của phòng giao dịch, thật không khác chút nào so với dự toán của chị!”

 

Hạ Mộc Ngôn nhận lấy, nhìn hai lần rồi lại nhướng mày với Tiểu Bát: “Hôm qua em ở lại phòng giao dịch làm thêm giờ, tự mình làm lại hoàn toàn?”

 

Tiểu Bát gật đầu, nét mặt bối rối như có chút ngượng ngùng lại muốn được khen ngợi: “Vâng! Trong số những người ở lại phòng giao dịch bây giờ, có rất nhiều người chuyên môn không đạt yêu cầu. Phòng Tài vụ bây giờ như chia năm xe bảy, em không chắc mình có thể làm được hay không, nên tối hôm qua bèn thử một lần.”

 

Không ngờ một trợ lý thực tập ngây ngô mà lại có tấm lòng tỉ mỉ nghiêm túc như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn cười cười: “Hai ngày tới em bắt đầu ra thông báo tuyển dụng đi. Báo mấy người còn đang phụ trách phòng Nhân sự lát nữa đến phòng làm việc gặp chị.”

 

“Tốt quá! Chị Đại!”

 

Tiểu Bát hào hứng xoay người muốn đi.

 

Hạ Mộc Ngôn chợt duỗi tay kéo áo cô hỏi: “Em hào hứng thế làm gì?”

 

Tiểu Bát quay đầu lại, đẩy mắt kính rồi nhoẻn miệng cười nói: “Bởi vì phòng giao dịch của chúng ta bây giờ được đầu tư hai trăm triệu đô la! Tất cả công trình xây dựng đều có thể tiếp tục bình thường, hơn nữa còn có Lục thị lớn như vậy làm chỗ dựa, em nghĩ qua cũng cảm thấy sau này chúng ta sẽ nhảy vọt trở thành công ty bất động sản lớn nhất Hải Thành! Đến lúc đó em chính là nhân viên rất kỳ cựu của công ty rồi! Sao có thể không hưng phấn!”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.