Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 743



Chương 743:

 

Sao lại trùng hợp gặp Lục Cẩn Phàm ở đây thế này?

 

Đứng bên vách kính, Hạ Mộc Ngôn không đi ra ngoài. Cô nhìn theo bóng lưng của Lục Cẩn Phàm và hai người kia, thấy họ rời khỏi quán cà phê. Đến lúc họ đi tới bãi đỗ xe, cô mới nhìn thấy Thẩm Mục đã chờ sẵn ở đó.

 

Cũng trong khoảnh khắc đó, cô mới thoáng nhìn thấy ở một chỗ bóng râm hơi khó thấy trong bãi đỗ xe có một chiếc Ghost màu đen và một chiếc Bugatti màu đen quen mắt.

 

Thì ra họ đã ở chỗ này lâu rồi, chỉ là cô không phát hiện mà thôi.

 

Lúc nãy họ ở trên lầu, cô ở dưới lầu, hẳn là Lục Cẩn Phàm không nhìn thấy cô chứ?

 

Từ sau vách tường kính, Hạ Mộc Ngôn bước ra ngoài. Thật ra cô không cố ý né tránh Lục Cẩn Phàm, chỉ là bất ngờ chạm mặt anh ở quán cà phê này, thật sự là cô cảm thấy không chuẩn bị sẵn sàng, huống chi tình thế lúc nãy cũng rất khó xử.

 

Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: “Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?”

 

Cô lại liếc nhìn bãi đỗ xe và hai chiếc xe bên ngoài, rồi kéo một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, hỏi: “Anh cho hỏi, mấy người vừa rồi ngồi ở chỗ nào?”

 

Nam phục vụ bàn quan sát cô vài lần: “À, cô muốn hỏi về ông Lục phải không?”

 

Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn nhân viên phục vụ với vẻ hơi đăm chiêu: “Anh nhận ra anh ấy?”

 

“Mấy năm nay ông Lục và bạn bè hoặc nhân vật nổi tiếng gặp gỡ bàn công việc, thường chọn đến nơi này. Chỉ cần ông Lục tới, tất cả phòng ở lầu hai đều không mở cửa đón khách khác. Vừa rồi ông Lục ngồi ở gần lan can trên lầu hai và ở đó rất lâu, cũng vừa mới rời đi thôi.” Nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Cô phát hiện quá muộn rồi. Nếu muốn chào hỏi ông Lục, cô tới trước đây mười phút thì còn được, chứ bây giờ thì ông ấy đi rồi.”

 

Nghe cách anh ta nói như vậy, Hạ Mộc Ngôn cảm thấy thường ngày khi Lục Cẩn Phàm tới đây, luôn có người tìm cách đến bắt chuyện hoặc tự giới thiệu, nên đối với việc cô hỏi thăm ông Lục, anh ta thấy quen rồi.

 

Nhưng lúc này Hạ Mộc Ngôn cũng không nói gì, chỉ nhìn theo hướng nhân viên phục vụ vừa mới chỉ.

 

Vị trí gần lan can lầu hai, chẳng phải là ở ngay phía trên chỗ ngồi của cô lúc nãy? Hơn nữa cách thiết kế và trang trí trong quán cà phê cũng không hoàn toàn theo kiểu khép kín, từ ban công lầu hai có thể nhìn thấy rõ ràng khách ở lầu một và mọi động thái của họ. Mà lúc nãy cô ngồi ngay phía dưới chỗ ngồi của Lục Cẩn Phàm, không những mọi hành động của cô đều bị anh nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa có lẽ ngay cả nội dung cuộc nói chuyện cũng đã bị anh nghe được.

 

Như vậy Lục Cẩn Phàm đều đã nghe thấy tất cả những gì cô vừa nói với Mr. Vinse và mẹ anh ta?

 

Hạ Mộc Ngôn lại nhìn ra bên ngoài một chút, thấy xe của Lục Cẩn Phàm đã rời đi thì mới trở lại ngồi đối diện Mr. Vinse.

 

Có lẽ mẹ của Mr. Vinse cảm thấy hành động lúc nãy của mình thật sự quá đường đột, nên nhân lúc Hạ Mộc Ngôn vào phòng vệ sinh, bà cũng rời đi rồi, nhưng chiếc vòng tay vẫn để trên bàn.

 

“Rất xin lỗi vì chuyện vừa rồi.” Khi Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống, Mr. Vinse khẽ cười, nói: “Tuy là ban đầu tôi cũng định thuận thế đẩy thuyền, nhưng cũng may là cô không trở mặt tại chỗ.”

 

Nghe anh ta nói như vậy, Hạ Mộc Ngôn cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ nhếch môi: “Dì ấy cũng rất thú vị. Tuy nhiên đúng là anh cũng đã đến tuổi nên kết hôn rồi.”

 

“Cô nói như vậy có nghĩa là trước nay cô không hề xem mình là mục tiêu kết hôn của tôi?”

 

Những gì cần nói, Hạ Mộc Ngôn cũng đã nói rõ rang, nhưng vào lúc này, cô nghĩ mình cần phải nhắc lại một cách cương quyết hơn.

 

“Anh đã biết rồi đấy, mấy năm nay tôi cũng không có ý định suy xét đến chuyện này. Mr. Vinse, chúng ta đã ngồi ở đây nói tới chuyện này, thì hãy nói cho thấu đáo. Làm bạn hợp tác làm ăn cũng có thể, làm bạn bè cũng được, nhưng đối với quan hệ gần gũi hơn, thì tôi không thể. Xin anh hãy tìm đối tượng khác, đừng lãng phí thời gian vì tôi nữa.”

 

Mr. Vinse nhìn cô một lát, rồi khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho cô cất vòng tay phỉ thúy trên bàn: “Chiếc vòng tay này mẹ tôi đã quyết định tặng cho cô, tôi không thể lấy lại được. Cô nhận lấy đi, coi như là bạn bè, thỉnh thoảng tặng cho tôi chút quà là được rồi.”

 

“Ngay cả vòng đeo tay của anh, tôi còn không nhận. Huống chi đây là vòng đeo tay của mẹ anh. Anh cất vào đi, sau này tặng cho người nên tặng.”

 

“Cô thật là! Trước sau cũng vẫn là cái tính này. Ba năm nay tôi ở Luân Đôn, đã vài ba lần muốn tìm cơ hội gần gũi cô hơn một chút, nhưng hết lần này tới lần khác, tôi tiến một bước là cô lui một bước, nếu tôi lại gấp gáp tiến tới, hẳn là cô sẽ càng tránh xa hơn.” Anh ta nhìn vào mặt cô: “Hạ Mộc Ngôn, cô cần gì phải làm như vậy? Năm đó cô ly hôn rồi mới đến nước Anh, cũng đã cho thấy tình cảm và cuộc hôn nhân trước đó đều đã là quá khứ. Rốt cuộc vì sao cô cứ phải để trái tim mình trống trải như vậy? Nếu tôi không phải tuýp người cô thích, tôi cũng đành chấp nhận, nhưng cô một mực từ chối tất cả đàn ông tới gần như vậy thì làm sao tôi có thể cam tâm?”

 

“Anh cam tâm cũng được mà không cam tâm cũng được.” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn thản nhiên, cô nhìn anh ta: “Nếu anh muốn bữa cơm tối nay vẫn tiếp tục, tôi khuyên anh hãy xem tôi như một người bạn tốt. Nói cách khác, tôi sợ là còn chưa tới giờ hẹn ăn cơm năm giờ chiều, tôi đã phải rút lui rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.