Khách sạn Kinh Lệ, một trong những khách sạn có kiến trúc bậc nhất, tích hợp phong cách Châu Âu của thành phố G.
Hội trường tổ chức buổi tiệc nằm trên tầng năm mươi tám, nhân viên bận rộn tới lui, chuẩn bị cho buổi tiệc giao lưu xa hoa bậc nhất thế kỷ, báo chí còn đặt cho buổi tiệc này một cái tên là ‘Đại gia tuyển phi’.
Phía bên phải của sảnh được trang trí sang trọng, trong sảnh được ngăn cách bởi một tấm kính dài, Diệp Giai Ngưng đang ngồi ngay ngắn trước chiếc máy nói dối, nghiêm túc quan sát, không dám bỏ sót chi tiết nào về nguyên lý hoạt động của chiếc máy nói dối được trang bị kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới này.
Chủ sở hữu của chiếc máy nói dối này là công ty “Cẩm Tú Lương Duyên”, nửa tháng trước nó được vận chuyển từ Hoa Kỳ về, để cùng đồng hành với “buổi tiệc giao lưu xa hoa nhất thế kỷ giữa các nhân vật lớn” được tổ chức đêm nay.
Từ lúc cô nhận được nhiệm vụ của Chu Lỵ, bốn ngày sau, Diệp Giai Ngưng phải làm việc cực lực, cũng may mạng lưới của trường Đại học S rộng rãi, cho nên vào tối thứ năm cô cũng biết được giáo sư Catherine Demille đang nghiên cứu tại trung tâm chữa trị AIDS ở Tanzania Châu Phi.
Giáo sư Catherine Demille gửi sách hướng dẫn dày cộm qua MSN cho cô, rồi cô ngồi liệt kê ra nguyên lý hoạt động chính của máy. Sau đó giáo sư còn dặn dò cô, máy nói dối dù sao cũng chỉ là máy móc, nó chỉ có thể phát hiện ra người nói dối theo cử động của mắt, cảm xúc, tâm trạng, nhưng người làm thí nghiệm có nói dối hay không, chỉ có thể phán đoán theo kinh nghiệm thực tiễn mà thôi.
Cũng may Diệp Giai Ngưng từng làm trợ lý cho giáo sư Mille vài năm, cho nên cô rất quen thuộc với cách nghĩ của giáo Mille, nhận được bản hướng dẫn dày cộm, rối tinh rối mù, thậm chí khó có thể phán đoán, cô vừa phải hiểu được nguyên lý hoạt động, vừa phải thực hiện thao tác.
“Giai Ngưng này, chị nghe Chu Lỵ nói, ở Bestter chỉ có mình em mới có thể vận hành được chiếc máy nói dối tiên tiến nhất thế giới này. Tối hôm nay, em phải kiểm tra thật kỹ cho chị nha. Đến dự tiệc vào đêm nay đều là những quý ông và qúy bà, không thể có bất kỳ sai sót nào. À, đúng rồi, em có bạn trai chưa vậy? Nếu em chưa có bạn trai, tối nay chị sẽ để ý giúp em.” Bà chủ Liêu Hân Nghi của công ty Cẩm Tú Lương Duyên vừa nhìn Diệp Giai Ngưng vận hành trôi chảy máy nói dối, vừa nhiệt tình bắt chuyện làm quen.
Dựa theo con mắt nhìn chuyên nghiệp của cô về mấy vụ mai mối thì Diệp Giai Ngưng cũng chẳng thua kém gì mấy quý cô sau khi được chọn lựa kỹ càng để được tham dự buổi tiệc này.
Hoàn cảnh gia đình Diệp Giai Ngưng mặc dù bình thường, cũng chỉ vừa bắt đầu khởi nghiệp, nhưng Diệp Giai Ngưng lại có gương mặt xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng khiêm tốn, làn da trắng nõn mịn màng, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của đám đại gia.
Bất chợt, trên màn hình hiển thị của chiếc máy nói dối hiện lên vài đường sóng, thu hút ánh mắt của Liêu Hân Nghi, cô ấy nhìn chằm chằm màn hình với vẻ mặt lạ lẫm.
“Em rất lấy làm cám ơn về lời khen ngợi của giám đốc Liêu.” Diệp Giai Ngưng mỉm cười. Đối mặt với người phụ nữ hơ ba mươi tuổi này, e rằng chị ta làm bà mai quá lâu rồi, cho nên những lời nói ra từ miệng không biết đâu thật đâu giả.
Những đường sóng lên xuống trên màn hình của máy nói dối, làm cho Diệp Giai Ngưng lập tức ngậm miệng lại. Ấy! Suýt chút nữa cô bị chiếc máy nói dối này phát hiện ra cô đang nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
Haiz! Con người thời buổi này, mỗi người đều mang trên mặt một cái mặt nạ, trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng mở miệng ra lại nói một nẻo toàn những lời khách sáo!
Điện thoại di động để bên cạnh đổ chuông, một bản nhạc “Ocean’s Deep” (Đại dương sâu thẩm) nghe rất hay.
“Chị Chu Lỵ à, chị có việc gì giao cho em sao?” Diệp Giai Ngưng vừa nhận điện thoại, vừa cầm viết trên tay, định viết lại những việc Chu Lỵ giao cho mình vào trong sổ ghi chép.
“Giai Ngưng à, chị vẫn đang ở vòng xoay, chỗ này xe kẹt cứng ngắc, chị sợ rằng trong vòng nửa tiếng chị sẽ không đến đó kịp. Xe của Tiểu Vương đã chạy đến trước cửa khách sạn Kinh Lệ rồi. Ừ, em chạy xuống lấy đống túi hồ sơ đi, em đi chuẩn bị đâu vào đó đi.”
“Dạ.” Diệp Giai Ngưng đáp lại một tiếng, cô định hỏi thêm Chu Lỵ vài câu, nhưng đầu dây bên kia đã ngắt kết nối rồi. Chu Lỵ là một người làm việc ào ào tới tấp. Tính tình đó, giống y như nhân vật chính trong bộ phim ‘Yêu nữ thích hàng hiệu’ vậy.
Diệp Giai Ngưng cất điện thoại, chào hỏi Liêu Hân Nghi vài tiếng, rồi vội vàng chạy vào thang máy xuống lầu lấy túi hồ sơ.
Túi hồ sơ này do Chu Lỵ thiết kế, nó rất tương xứng với buổi tiệc giao lưu xa hoa đêm nay. Ai nào biết nó có một chỗ lại in sai.
Một người thích soi mói như Chu Lỵ, cô ấy nhất định sẽ thẳng tay chỉ trích công ty quảng cáo đó, rồi bắt họ phải làm lại. Công ty quảng cáo đó phải thức ngày thức đêm để làm việc, cuối cùng hai tiếng trước khi bắt đầu buổi tiệc cũng làm xong, đưa chiếc túi đẹp đẽ đựng hồ sơ này tống ra ngoài.
Diệp Giai Ngưng nhận được một đống túi hồ sơ từ trong tay Tiểu Vương, chuyển đến phía sau sảnh đường của khách sạn, vào thang máy dành riêng cho hội trường đi thẳng lên tầng hai mươi tám.
Phía trước thang máy có một người đứng, dáng người cao ráo, mặc âu phục và mang giầy da.
Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân thật nhỏ phía sau mình, anh ta bèn quay đầu lại theo bản năng.
Ngay lúc đó, cả hai người đều ngẩn ngơ.
Bất chợt, trong lòng Diệp Giai Ngưng oán thán ánh đèn ngoài cửa thang máy quá sáng, làm cho cô lóa cả mắt.
Trên người của người đàn ông mặc âu phục, tản ra một phong thái của người đàn ông chính chắn thành công, trên gương mặt còn mang theo nụ cười lịch sự.
Nhưng, nụ cười lịch sự đó lại lạnh lẽo, phút chốc nụ cười đó đọng lại trên khóe môi khi nhìn thấy rõ gương mặt của cô gái trẻ tuổi trước mặt.
Cô gái trẻ tuổi chỉ trang điểm nhẹ, mặt mày sáng sủa, dung mạo đẹp đẽ. Cô mặc một chiếc đầm màu trắng hở vai, bả vai để lộ ra, có thể thấy được xương đòn gánh, cách ăn mặc làm cho người khác say mê.
Anh ta nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, ngẩn người trong giây lát, lập tức quay đầu đi, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, rồi lại quay đầu lại, trên gương mặt vẫn là nụ cười lịch sự, lúc này mới cất tiếng chào hỏi cô gái.
“Chào bạn học Diệp Giai Ngưng.” Nam Hạo phái vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai người. Cũng may từ nhỏ anh ta đã được giáo dục tốt, lễ phép và lễ độ đã hòa vào trong xương tủy của anh rồi, lúc nãy có hơi bất ngờ một chút, nhưng anh vẫn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
“Chào anh.” Diệp Giai Ngưng thụ động trả lời lại. Giờ phút này cô ước gì có thể chạy khỏi chỗ này. Nhưng, đôi chân bên dưới như bị đóng xuống đất, không thể nhúc nhích được.
“Em làm việc ở đây sao?” Nam Hạo nhìn đống túi hồ sơ trong tay cô.
“Vâng.” Diệp Giai Ngưng hoảng hốt trả lời lại một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con số đang nhảy trong thang máy, mong chờ thang máy mau đến nơi.
Anh đến khách sạn này bàn chuyện làm ăn sao? Hay là có hẹn với bạn gái? Hay là? Cô cắn môi, đáng chết, tại sao mình lại quan tâm đến anh ấy rồi.
“Đây là danh thiếp của anh, có rảnh thì liên lạc với nhau nha.” Nam Hạo đưa cho cô một tờ danh thiếp chất lượng cao. Cô đưa một tay ra nhận lấy, nhìn thoáng qua rồi bỏ ngay vào trong túi.
Trái tim của cô ngày càng đập nhanh hơn. Anh vẫn chưa kết hôn! Anh đến đây tham gia buổi tiệc giao lưu! Anh lại là CEO của tập đoàn Hạo Hãn tại thành phố D!
Diệp Giai Ngưng cất tấm danh thiếp đi, lại nhận ra Nam Hạo vẫn luôn nhìn chằm mình với vẻ đăm chiêu, cô không hiểu tại sao, vì thế mặt ửng đỏ, nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu. “Anh à, trên mặt em có dính thứ gì sao?”
“À, không có. Anh đợi em đưa danh thiếp cho anh.” Nam Hạo bình thản cất tiếng nói, trái tim giống như bị bươm bướm công kích vậy, cô vẫn dễ xấu hổ như thế!
“Em vừa mới vào làm, nên chưa in danh thiếp.” Diệp Giai Ngung cúi đầu, nói với vẻ xấu hổ. Đây là sự chênh lệch mà người ta hay nói. Ngày xưa khi hai người còn học chung một trường đại học, sau khi tốt nghiệp rồi, một người thì trở thành ông chủ lớn, còn cô chỉ là một công nhân viên chức bình dân mà thôi.
Nam Hạo hiểu rõ gật đầu, ngay sau đó, một bầu không khí im ắng ngượng ngùng tràn lan giữa hai người.
Một tiếng “ding ding”, cửa thang máy mở ra.
Nam Hạo đưa tay ra, làm một hàng động “mời”.
“Ngại quá, hình như em còn để quên đồ.” Diệp Giai Ngưng chợt cất tiếng nói, nếu hai người còn ở trong cái không gian chật hẹp đó ngẩn ngơ thêm hai mươi mấy giây nữa, sẽ gượng gạo đến cỡ nào. Cô phải mau chóng tìm cớ chạy trốn mới được.
Từ trên nền tường làm bằng đá cẩm thạch sáng loáng như gương, có thể nhìn thấy tay Nam hạo ngừng lại một chút, sau đó anh ta xoay người đi bào thang máy.
Diệp Giai Ngưng đứng ở góc rẽ, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn ngẩn ngơ xuống sàn gạch bóng loáng như gương.
Cô không ngờ rằng, cô có thể gặp lại Nam hạo trong hoàn cảnh này. Sau lễ giáng sinh năm đó không bao lâu thì Nam Hạo tốt nghiệp. Nghe nói, Tống Diễm cũng chạy về nước theo anh.
Rất lâu sau đó, cô mới biết được gia cảnh nhà Nam Hao qua lời người khác kể. Cô mới hiểu được tại sao Tống Diễm lại làm thế.
Nhưng mà, biết được thì sao nào? Cô vì muốn có tiền chữa trị hậu phẫu cho mẹ, vì chi phí chi tiêu trong gia đình, vì muốn kiên trì học xong đại học, cô đã làm lại cuộc đời mình, cô phải ở Mỹ kiếm sống vất vả suốt từng ấy năm, cho nên cô chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.
Nam Hạo đến tham gia buổi giao lưu này! Thế Tống Diễm có biết không?
À, mà Tống Diễm có là gì đâu. Về gia cảnh nhà cô ta thì cô biết, ba mẹ cô ta là công nhân cấp thấp. Năm đó cô ta có thể sang Mỹ du học, đều là nhờ người chị làm người mẫu hạng ba của cô ta chu cấp cho.
Năm đó các bạn học ở sau lưng nói Tống Diễm là em gái của gái làng chơi. Lúc đó cô còn trách cứ mấy bạn đó, nói mấy bạn đó không nên nói người khác như vậy. Nhưng, sau này Tống Diễm đối xử cô như vậy, cô cũng nhìn ra, đúng là cô ta cũng có tố chất của gái làng chơi thật.
Cô không biết tại sao, trong lòng cô lại dâng lên một niềm vui khó tả. Những người có tiền một khi cưới vợ gả chồng, ai chẳng muốn gia đình hai bên đều môn đăng hậu đối, củng cố thế lực của mình chứ? Cô, Tống Diễm, có là cái thá gì!
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ rồi, hai phút nữa thôi, bèn đứng dậy đi vào thang máy.
Chờ một lát, thang máy đến, cửa mở ra hai bên, Diệp Giai Ngưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, cắm đầu đi thẳng vào trong.
Bên trong thang máy cũng có một người đàn ông mặc âu phục, đang vội vã đi ra ngoài. “Trình Thịnh à, anh có nhìn rõ không vậy? Trác Nhu đang ở Mỹ sao? Thật chứ? Vậy tôi sẽ bay qua đó ngay.” Người đàn ông nói chuyện điện thoại, vẻ mặt hối hả, giọng nói xúc động. Một lúc sơ sẩy, anh đụng phải người của Diệp Giai Ngưng đang đi vào.
“Rầm rầm” Túi hồ sơ Diệp Giai Ngưng đang ôm trên hai tay rơi xuống đất.
Diệp Giai Ngưng không kịp trách cứ người đụng mình, quay đầu lại nhìn, thấy Chu Lỵ còn chưa đến, vội vã ngồi xổm xuống. Cúi người, vội vàng nhặt đống túi hồ sơ lên. Trong lòng thầm cầu: mong đừng để ma nữ bắt gặp!
Người đàn ông vội vã nói một tiếng với người đàn ông ở đầu dây bên kia, rồi ngắt cuộc gọi, sau đó cúi xuống giúp cô nhặt túi hồ sơ lên.
“Tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Anh ta nói xin lỗi liên tục, nhặt túi hồ sơ lên sắp xếp lại rồi đưa cho Diệp Giai Ngưng.
“Không sao đâu.” Diệp Giai Ngưng vẫn ngồi xổm trên đất, không hề ngẩng đầu lên, sắp xếp lại đống hồ sơ bằng tốc độ nhanh nhất.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn người đang mặc chiếc váy màu trắng đơn giản kia. Mắt anh sáng lên, liền bị thu hút bởi đường cong lả lướt thoát ẩn thoát hiện của mái tóc màu tím!
Mí mặt của anh giật lên, trong lòng bực tức. Bao nhiêu năm rồi, anh vẫn luôn tìm đồ lẳng lơ đó, không lẽ có được đều không phí sức!
Nếu không phải chuyện xấu xa vào ba năm trước đồ lẳng lơ đó gây ra, thì năng lực nào đó cũng anh cũng không bị thương nặng đến thế!
Từ đó về sau, mỗi lần đến giây phút quan trọng nhất, thì cái chỗ vẫn luôn im bặt!
Đáng chết!
Cuối cùng Diệp Giai Ngưng cũng sắp xếp xong túi hồ sơ, ngẫng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào với người đàn ông: “Xin lỗi anh, lúc nãy đụng trúng anh rồi.” Anh chưa kịp trả lời, cô đã đi thẳng vào trong thang máy, ấn vào nút lên tầng trên.
Mạnh Phi Phàm đứng ngây người trong giây lát, anh quả quyết tuyên bố rằng, người anh muốn tìm, nhất định không phải cô ta!
Năm đó, đứa con gái lẳng lơ kia, gương mặt chắc chắn không trong sáng như vậy. Anh còn nhớ rõ, cô ta trang điểm rất đậm, gương mặt đầy vẻ lẳng lơ mà!