Yêu Muộn

Chương 16



Dịch: Thanh Dạ

“Thẳng quỷ kia, chú nói gì đó! Chẳng qua bảo chú giúp anh nghe ngóng chút tin tức về ‘Đông Phương Vận’ thôi. Chú từ khi nào lại dài dòng nói nhiều như mẹ chú vậy, xem ra chú muốn theo họ mẹ mình rồi nhỉ.”

“Rồi rồi rồi, em còn ước gì mình có thể theo họ mẹ em đó chứ. Anh Phàm này, ông cụ nhà anh muốn danh có danh, muốn lợi có lợi. Bây giờ ông ấy có đủ cả danh lẫn lợi rồi. Người đã hơn sáu mươi tuổi mà còn tiếp tục nhậm chức cố vấn cấp cao cho bộ trưởng tài chính ở Cảng Thành nữa. Chậc chậc chậc, nếu em mà là anh, em sẽ ở lại bên cạnh ông cụ để ngồi hưởng phúc của ông ta từ lâu rồi, chứ không thèm bôn ba cực khổ lập nghiệp từ tay trắng như anh đâu.”

“Chẳng phải chú em kêu ca ở lại Giang Thành ngày nào cũng bị mẹ chú ép mau chóng kết hôn, mới chạy đến chỗ anh lánh nạn sao? Vậy mà bây giờ chú còn dám nói những lời trêu ghẹo đó à. Được lắm được lắm, chú quay về đi, anh sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô, cô sẽ đưa máy bay riêng đến để đón chú về nhà lấy vợ!”

Phương Trạm Hoành vừa nghe thấy hai chữ “kết hôn” liền giơ tay đầu hàng.

Mẹ anh không những mỗi ngày thúc giục anh kết hôn, đã vậy còn ngày ngày lải nhải câu “Có ba tội bất hiếu, tội lớn nhất là không có con.”, anh nghe đến chai tai, sởn cả tóc gáy, trái tim hoảng sợ. Trước áp lực bị ép buộc kết hôn, ba năm trước, anh mượn cớ theo anh họ đi lập nghiệp, từ Cảng Thành chạy đến thành phố G.

“Anh họ này, chúng ta vào chuyện chính đi. Em cảm thấy lần này anh có mắt nhìn lắn nha. Em thấy cô gái đó nhìn được lắm. Ừm, phong cách của cô ấy và Tống Hồng không giống nhau. Nếu nói Tống Hồng là một đóa hồng kiều diễm thì cô ấy yêu kiều mảnh mai như đóa hoa bách hợp. Dáng người nhỏ bé và ngây thơ, cột kiểu tóc đuôi ngựa, tươi trẻ hết chỗ chê nha. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, người anh cao to hơn người ta, anh có nỡ ra tay không vậy!” Phương Trạm Hoành nháy mắt với Mạnh Phi Phàm.

“Gì mà nỡ hay không nỡ ra tay hả? Chú đang ăn nói bậy bạ gì vậy, chú cho rằng anh cũng đức hạnh giống chú à!” Phương Trạm Hoành bất chợt chọc phải chỗ đau nào đó của Mạnh Phi Phàm, làm cơ mặt anh cứng đờ, vội vàng cắt ngang lời nói của Phương Trạm Hoành.

“Phải phải phải, anh là một doanh nhân chính trực, làm sao có thể so với kẻ lêu lỏng như em đây. Nhưng, anh họ ơi, anh yêu tâm đi, chuyện anh giao cho em, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, em sẽ không chùn bước mà xử lý ổn thỏa cho anh.” Phương Trạm Hoàn vỗ ngực bảo đảm.

Mạnh Phi Phàm mếu máo nhìn Phương Trạm Hoành, chuyện có bao lớn đâu, mà dám nói lên núi đao xuống biển lửa hả! Anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, sắp một giờ chiều rồi! “Ừ, sắp qua giờ cơm rồi, chúng ta cùng ăn trưa đi. À, đúng rồi, lần này nhớ phải dùng cái đầu và một chút mưu mẹo, đừng làm cô ấy sợ đó. Cô ấy và Rose không giống nhau đâu.”

Phương Trạm Hoành lắc đầu, miệng nở nụ cười xấu xa nhìn ra ngoài cửa sổ, bĩu môi. “Anh làm như người đẹp nào đó đợi giám đốc Mạnh lâu lắm vậy. Anh đi mà ôm ấp mấy cô anh đi, em đi ôm mì gói của em đây.”

“Phương thiếu gia đổi tính rồi sao? Không ôm món ngon không ôm đàn ông nữa à? Chúng ta cùng nhau đi xuống rồi tiếp sau.” Mạnh Phi Phàm bắt được một cơ hội, bắt bẻ lại Phương Trạm Hoành một chút rồi kéo anh ta đi xuống dưới lầu.

Hai người vừa từ văn phòng đi ra thì được Tống Hồng đón tiếp.

Mạnh Phi Phàm liếc cô ta một cái, sau khi tẩy hết lớp trang điểm đậm kia, chỉ trang điểm thật nhẹ, quả thật làm hiện lên một vẻ đẹp thuần khiết xinh tươi khác.

Tống Hồng nhìn thấy hai người, hai má đỏ ửng, nói: “Giám đốc Mạnh, giám đốc Phương, hai anh bận đến giờ này à! Hai anh đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi ăn với nhau nhé?”

Phương Trạm Hoành dùng khủy tay đẩy Mạnh Phi Phàm, tỏ vẻ giống như “em nói trúng rồi nha.”

Anh ta cười ha ha nói với Mạnh Phi Phàm và Tống Hồng: “Giám đốc Mạnh vẫn chưa ăn cơm đâu, mà đúng lúc tôi lại có hẹn với người đẹp rồi, em cùng đi dùng cơm với anh ấy nha.” Nói xong còn nháy mắt với Mạnh Phi Phàm, rồi quay người đi về phía nhà xe.

Phương Trạm Hoành vừa đi đến nhà để xe vừa cảm thấy khó hiểu, một người luôn giữ khoảng cách với phụ nữ như anh họ, chẳng lẽ gần đây anh phá giới à. Hay bệnh rồi nhỉ? Tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác. Nhưng, cũng đúng thôi, từ khi chị dâu mất tích, trong ba năm qua anh ấy luôn ăn chay mà, cũng nên ăn mặn trở lại thôi?

Phương Trạm Hoành tuy lắm mồm nhưng Mạnh Phi Phàm rất hài lòng về tốc độ làm việc của anh ta!

Chỉ cần hai ngày thôi, anh ta có thể nghe ngóng được nguyên nhân hạ thấp giá bán, đại khái là vợ chồng chủ trước của ‘Đông Phương Vận’ ly hôn nhau, phải phân chia tài sản nên đem bán ‘Đông Phương Vận’ đi.

Thêm vào đó, anh ta cũng điều tra được thông tin sơ lược của Diệp Giai Ngưng. Cô tốt nghiệp khoa tâm lý của trường Đại học S, hiện giờ đang làm việc tại phòng khám và điều trị tâm lý Bestter tại thành phố này.

Mạnh Phi Phàm ngồi trước bàn làm việc lớn, hút thuốc, nghĩ đến những chuyện cũ. Anh có chút do dự, Tống Hồng và Diệp Giai Ngưng, ai mới là đồ lẳng lơ năm đó nhỉ? Hay cả hai đều không phải chăng? Có trách thì trách cô gái năm đó trang điểm quá đậm, ngay cả khuôn mặt thật cũng bị che lấp đi.

Quán bar cao cấp KING STONE là quán bar chỉ có hội viên mới được vào, anh nhờ các mối quan hệ ở Manhattan đã tra xét tình hình chi tiêu các thẻ hội viên vào đêm noel của ba năm trước. Anh tìm ra được hóa đơn thanh toán vào đêm đó trong thẻ của Tống Hồng. Mà trên các hóa đơn đêm đó không có tên Diệp Giai Ngưng! Nhưng cũng có thể cô ta đã mượn thẻ của người khác.

Từ sau khi anh qua lại với Tống Hồng, mà Tống Hồng cũng tốt nghiệp trường đại học S, anh càng nhìn càng thấy giống cô gái năm đó. Cô ấy không những có nét cao quý kiều diễm, mà cũng có nét ngây thơ trong sáng.

Còn người tên Diệp Giai Ngưng anh gặp mấy ngày trước lại rất giống cô em gái nhà hàng xóm. Cô ấy để mặc mộc, không trang điểm. Nhưng ánh mắt trong sáng đó của cô lại làm cho lòng anh hốt hoảng tựa như có cảm giác đã từng gặp nhau vậy.

Mà hiển nhiên anh có thể hỏi Tống Hồng rất nhiều chuyện. Nhưng, anh cảm thấy còn chưa tra kỹ càng, nếu cứ sỗ sàng chạy đi hỏi có thể làm hỏng chuyện.

Chỉ cần tìm ra người đã buộc chuông năm đó, anh mới có thể hồi phục lại năng lực nào đó của mình. Lúc trước năng lực nào đó cũng không khẩn cấp cho lắm, nhưng gần đây lại có hơi khẩn cấp rồi. Bởi vì đã có chút tin tức của Trác Nhu. Nghe nói bây giờ cô ấy đang ở tại một thành phố nào đó của Nhật Bản.

Anh phải hồi phục lại năng lực nào đó trước khi gặp lại cô ấy, nếu không làm sao còn mặt mũi nhìn cô ấy đây? Chẳng lẽ nói với cô ấy rằng, mình vì một phút sa đà, mà mắc phải căn bệnh này sao? Phải biết rằng Trác Nhu là một cô gái vô cùng trong sáng về phương diện đó.

Anh hít một hơi thuốc, rồi vùi đầu thuốc vào trong gạc tàn, lại nghĩ đến ý kiến quái quỷ của tên Phương Trạm Hoành kia, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Anh kêu chú ấy đừng dọa cô gái thỏ đế đó, thì chú ấy lập tức xài chiêu này.

Đành chịu vậy, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác, vậy thì làm theo ý kiến quỷ quái của tên kia, trước tiên diễn hết một tuần vậy. Dù sao cũng không vội được!

——————————–

Diệp Giai Ngưng phải chăm sóc người mẹ đang nằm viện, cho nên phải xin phép Julia nghỉ một tuần. Mà lần này Julia lại nói chuyện rất dễ nghe, trong điện thoại còn dặn cô phải chăm sóc cho mẹ thật tốt, hai ngày nữa các đồng nghiệp sẽ đến thăm hỏi gì đó.

Diệp Giai Ngưng và Diệp Gia Minh thay phiên nhau chăm sóc người mẹ đang nằm viện, lúc này mới thấm thía chăm sóc một người nằm viện là công việc mệt mỏi đến mức độ nào, hai mắt cô thâm quần chạy đi chạy về giữa nhà và bệnh viện.

Khâu Lệ Như nằm trong bệnh viện vài ngày, đến khi bác sĩ nói vết thương đã ổn định, thì bà nằng nặc đòi xuất viện. Diệp Giai Ngưng biết mẹ sợ tốn tiền, ở trong bệnh viện có một ngày không làm gì mà phài tiêu hết mấy trăm.

Hai chị em Diệp Giai Ngưng không khuyên được mẹ, đành phải làm thủ tục cho mẹ xuất viện về nhà dưỡng bệnh. Ngày xuất viện đó, Tiểu Vương ở công ty Amy mang giỏ trái cây đến thăm mẹ, Diệp Giai Ngưng thầm ngạc nhiên, sao gần đây tên Tiểu Vương này chịu khó chạy đến đây vậy.

Tiểu Vương lại mỉm cười nói là giám đốc Phương dặn thế, nói xong còn lôi kéo Diệp Gia Minh xì xầm kể chuyện cười gì đó, làm cho Diệp Gia Minh cười lộn ruột.

Diệp Giai Ngưng mỉm cười lắc đầu. Gần đây Tiểu Vương thường đến bệnh viện thăm mẹ, mỗi lần anh ta đến đều kéo Diệp Gia Ninh lại nói rất nhiều chuyện. Người bình thường hay kiệm lời như Diệp Gia Minh giờ cũng trở nên cởi mở hơn nhiều. Haiz! Một gia đình đơn thân, nhất là gia đình thiếu vắng người ba, tính cách của người con trai cũng trở nên hướng nội hơn!

Còn Phương Phương thì cứ như “sợ rước quạ vào nhà”, cô ấy không thích Phương Trạm Hoành, cho nên ngày cả Tiểu Vương cũng chẳng ưa. Phương Phương luôn nói với Diệp Giai Ngưng bằng giọng chán ghét, đây là cáo đến chúc tết gà đó, chẳng có gì tốt đẹp đâu. Cậu đừng bị lừa mà không hay biết gì! Diệp Giai Ngưng khuyên cô ấy, cậu đừng nghĩ nhiều quá!

Cuối cùng Diệp Giai Ngưng cũng lo xong chuyện trong nhà, vào buổi sáng ngày thứ hai cô vội vã chạy đi làm. Khi vào họp buổi sáng, cô cảm thấy bầu không khí trong phòng hợp có hơi kỳ lạ!

Julia làm theo quy trình như mọi khi, trước hết là nghe nhân viên báo cáo công việc, sau đó lại phân công công việc trong tuần mới. Cuối cùng, cô ấy nói bằng giọng nặng nề. “Các bạn thân mến, hiện nay Bestter của chúng ta đang gặp một khó khăn lớn. Tôi chắc hẳn mọi người đã biết tin rồi.”

Mỗi nhân viên ngồi quanh bàn họp đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng ai nấy đều tỏ ra nặng nề như nhau.

Julia nói tiếp: “Vào tuần trước, ba bác sĩ bí mật của Bestter được cử đi đều bị khách hàng khiếu nại. Nếu tuần này bác sĩ tâm lý chúng ta cử đi không làm khách hàng hài lòng, vậy thì Bestter phải đứng trước ngưỡng cửa bị đưa ra khởi tố. Tiền bồi thường là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng mà chúng ta cố gắng gầy dựng sẽ bị hủy trong phút chốc.”

Nói xong lời đó, ánh mắt xót xa của Julia nhìn tất cả mọi người cuối cùng dừng lại ở hàng bên phải chỗ ba bác sĩ tâm lý bí mật kia đang ngồi.

Diệp Giai Ngưng nghe xong mà vẫn không hiểu rõ rốt cuộc Bestter đang gặp phải khó khăn.

Cô nhìn theo ánh mắt của Julia, cũng nhìn thấy ở phía bên phải nơi gần chỗ ngồi của Julia có ba bác sĩ tâm lý, một nam hai nữ, họ đều là những bác sĩ tâm lý bí mật của Bestter. Nhưng bây giờ, ba người kia đang ngồi cúi đâu, mặt mỗi người đều đỏ ửng giống như đang say rượu vậy.

Julia thấy mọi người im lặng, cô ấy định nói gì đó thì điện thoại di động đổ chuông.

Cô ấy vội vã ấn nút nhận cuộc gọi, nói năng cẩn thận, nhỏ nhẹ: “Vâng, vâng, dạ dạ, cảm ơn, vô cùng cảm ơn.” Nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt đang âm u của cô ấy biến chuyển, nhìn về phía mọi người bằng ánh mắt sáng như ánh mặt trời.

“Lúc nãy trợ lý của khách hàng vừa gọi điện thoại đến và đưa ra yêu cầu mới.” Còn chưa dứt lời, ánh mắt của Julia nhìn về phía bên trái gần chỗ ngồi của Diệp Giai Ngưng, nói tiếp: “Anna, sau khi tan họp em đến phòng chị một chuyến.”

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Giai Ngưng, trong những ánh mắt đó có vẻ nghi ngờ, có vẻ khó hiểu, và cũng có vẻ không thể nào tin được.

Ba vị bác sĩ tâm lý bí mật kia, trong lòng toát mồ hôi thay Julia: Chị ấy muốn chữa lợn lành thành lợn què, cũng không thể dùng đến cách này. Ít nhất chị ấy cũng phải tìm một bác sĩ có kinh nghiệm chứ.

Từ lúc Diệp Giai Ngưng đi ra từ văn phòng của Julia, mặt cô trắng bệch chẳng còn giọt máu. Cô không ngờ rằng, Julia lại giao một trách nhiệm nặng nề này cho một bác sĩ mới ra nghề như mình! Chẳng lẽ mình có một gương mặt làm cho người khác vô cùng yên tâm không chút lo lắng ả!!!

Các đồng nghiệp đều lần lượt nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, Diệp Giai Ngưng đành phải thẳng lưng lên, đi về phía bàn làm việc của mình! Ngày mai phải đi chiến đấu với vị khách khó chiều rồi, bây giờ cô làm gì có tâm trạng so đo với các đồng nghiệp chứ?!

Ôi trời ơi! Chúa ơi, cứu con với!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.