Yêu Muộn

Chương 3



Dịch: Thanh Dạ Tối nay, Mạnh Phi Phàm cố ý tìm một góc khuất yên tĩnh, chỉ muốn lẳng lặng ngồi uống rượu một mình, uống cho thật say, say đến nỗi có thể quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra!

Ba tháng trước, vợ của anh, à, không đúng, phải gọi là vợ trước, Trác Nhu đột nhiên đề nghị ly hôn với anh, sau khi ly hôn xong thì cô ấy biến mất không còn chút dấu vết nào. Một tháng trước, mẹ anh đột ngột qua đời. Nửa tháng trước, ba anh bất ngờ tuyên bố ông muốn đưa đứa con rơi của người tình về nhận tổ tông.

Anh đang chìm sâu trong nỗi đau khổ không dứt khi người vợ yêu dấu bỏ đi, nhưng anh không ngờ được từng việc xảy ra trong gia đình nhà họ Mạnh buộc anh phải tỉnh táo không thể tiếp tục chìm đắm trong nỗi đau khổ đó.

Sau khi mẹ qua đời được nửa tháng, người tình cũ và đứa con rơi của ba liền công khai chuyển vào nhà họ Mạnh. Anh tìm người ba Mạnh Vanh Thế nói chuyện, không ngờ lời nói của Mạnh Vanh Thế làm anh tức giận suýt tí nữa đã cắt đứt tình ba con.

Lúc tức giận Mạnh Vanh Thế nói, năm xưa ông và Hoa Trân Trân yêu nhau từ nhỏ, nhưng người mẹ Lý Lam của anh sau khi đi du học về lại chạy đến phá hỏng hôn lễ mà do ba mẹ hai bên sắp đặt cho ông.

Mạnh Phi Phàm còn nhớ rõ, lúc anh vừa hiểu chuyện, cứ cách hai ba ngày lại nghe thấy tiếng ba mẹ cãi nhau không dứt. Trong lúc hai người cãi nhau, cái tên Hoa Trân Trân luôn bị khơi ra. Sau khi anh đi du học về, anh cũng biết được mình còn có một đứa em trai cùng ba khác mẹ tên là Hoa Tư Nhung.

Khi đó, mẹ anh còn cười lớn rồi nói, tên gọi của Hoa Tư Nhung được ghép từ âm của Hoa Trân Trân và Mạnh Vanh Thế.

Vào cái đêm Mạnh Phi Phàm và ba mình cãi nhau, trợ lý Trình Thịnh báo tin vui từ Hoa Kỳ về, anh ta nói công ty ở Hoa Kỳ đã nghiên cứu thành công vật liệu mới, muốn tổ chức một buổi tiệc chúc mừng trước lễ giáng sinh.

Mạnh Phi Phàm mặc kệ những chuyện rắc rối trong nhà, vội vã mua vé máy bay rồi bay thẳng sang Hoa Kỳ. Nhưng gặp phải bão tuyết nên chuyến bay phải đáp lại bờ biển phía tây của Los Angeles. Ba ngày sau, hãng hàng không mới hoạt động lại bình thường. Cho nên anh mới đến Manhattan vào ngay đêm giáng sinh, buổi tiệc chúc mừng kia phải dời lại sau lễ.

Đêm giáng sinh năm ngoái, anh và ba ngồi chơi cờ trong phòng sách, còn mẹ cùng vợ đích thân xuống bếp làm một bữa tối thịnh soạn theo kiểu Tây, cả gia đình đón lễ trong vui vẻ. Vậy mà năm nay, anh lại trở thành một kẻ cô đơn, lang thang ở nơi đất khách quê người.

Sống ba mươi năm trên đời, anh chưa bao giờ cảm thấy cô độc và cô đơn như đêm nay.

Nỗi cô đơn và sự cô độc vốn chỉ thuộc về anh, lại bị một cơ thể thơm ngát mềm mại phá vỡ.

“Này! Cô uống say rồi.” Mạnh Phi Phàm cau mày lại, nói với giọng lạnh nhạt, làm bộ muốn đẩy Diệp Giai Ngưng đang nằm trong lòng mình ra.

Anh ta đang nói tiếng Trung Quốc!!!

Diệp Giai Ngưng tính buông lỏng hai tay ra, trong phút chốc cô lại cố hết sức níu lại, hai cánh tay trắng nõn giống như một con nhện tinh, sống chết bám chặt lấy cổ anh.

“Anh ơi, anh có thể giúp tôi được không?” Diệp Giai Ngưng ôm khư khư cái cổ của người đàn ông, kiên quyết không buông tay, cô run rẩy cất tiếng nói. Cô nói chuyện bằng tiếng Trung Quốc theo bản năng của mình.

Người đàn ông tóc đen ở trước mặt, mái tóc dài ở ngang vai che đi nửa khuôn mặt, trên má râu mọc lởm chởm, dường như chỉ cần ba ngày ba đêm thì nó có thể sinh sôi nảy nở rất nhanh. Gương mặt của anh cô không nhìn rõ lắm.

Anh có một đôi mắt màu nâu đặc biệt sâu hút, tuy lạnh lẽo giống như những bông tuyết từ trên bầu trời Manhanttan rơi xuống. Song chỉ cần anh và cô là đồng hương cũng đủ rồi!

Robert cảm thấy hoa mắt, người đẹp ở trước mắt bỗng chốc chẳng thấy đâu nữa. Ông ta mở con mắt kèm nhèm say rượu của mình lên, quay đầu tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy người đẹp đang bỏ chạy ra ngoài. Dáng người tuyệt vời của cô xa dần trước mắt ông ta, ông ta làm sao có thể từ bỏ dễ dàng như thế chứ?

Ông ta nuốt nước bọt, quên mất cảm giác đau đớn trên bàn tay, nghiến răng ken két, vội vã đuổi theo.

Gì đây? Người đẹp bé bỏng đang bị người đàn ông khác ôm ấp sao? Ông ta tức nghẹn họng, bèn vươn tay ra muốn cướp người đẹp bé bỏng đang ở trong lòng Mạnh Phi Phàm về.

Tay của anh vừa chạm đến cánh tay trắng noãn nà của Diệp Giai Ngưng thì trên cổ tay bất chợt có cảm giác đau nhói. Thì ra cổ tay anh đang bị người khác dùng sức bóp thật chặt!

Ông ta gào thét la “oai oái”, “SHIT, thằng khốn, mày cút đi chỗ khác, dám xía mũi vào chuyện của ông đây hả? Người đẹp này của tao.”

“Ông kia, ông tự trọng chút đi! Cô ấy là…… bạn tôi! Tôi đến đây dẫn cô ấy về.” Giọng nói của Mạnh Phi Phàm lạnh lùng, không hề có ý từ chối.

Lời nói vừa thốt ra cửa miệng, anh nhếch môi tự giễu chính mình. Hôm nay chắc anh bị trúng tà rồi. Một người không bao giờ lo chuyện bao đồng như mình, lại vì một cô gái mới lần đầu tiên gặp nhau mà làm mích lòng người khác.

Có lẽ chính vẻ điềm đạm đáng yêu đó của cô đã chạm đến lòng trắc ẩn trong lòng anh, cũng có thể ở nơi đất khách quê người này thấy cảnh đồng hương đang bị người nước ngoài ức hiếp, cho nên mới làm cho máu anh hùng trong người của anh nổi dậy…..

Những lời Mạnh Phi Phàm nói hù Robert ngẩn cả người, ông ta sờ ót mình, tỉnh táo được chút ít.

Sau khi tỉnh táo lại, ông ta quét mắt nhìn người đẹp bé bỏng trong lòng Mạnh Phi Phàm, giọng điệu có chút hờn giận, nói: “SHIT, cô ta là bạn bè gì của mày? Bạn bè như thế nào hả? Cô ta nhận tiền của tao, đang mua bán với tao, mày tốt nhất đừng xía mũi vào chuyện của bọn tao.”

Mua bán sao? Mạnh Phi Phàm cúi đầu xuống liếc Diệp Giai Ngưng một cái. Bên dưới đôi mắt được trang điểm theo kiểu khói đen đó, cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương và cầu xin. Song, cô vẫn gật đầu.

Ngay lúc đó anh cảm thấy mình hôm nay thật nực cười. Thì ra quậy một trận, người con gái anh hăng hái hổi máu anh hùng chạy đến cứu lại là gái làng chơi.

Anh nghĩ tới những lời người vợ trước Trác Nhu nói, “Bất kỳ một cuộc mua bán nào cũng đều tự nguyện cả. Em tự nguyện kết hôn với anh, hai chúng ta cũng tự nguyện ly hôn, một nửa tài sản anh chia cho em sau khi ly hôn cũng chính kết quả mà anh bằng lòng trao đổi trước khi lấy nhau.”

Anh vừa nghĩ đến Trác Nhu, thì nhớ ngay đến cành anh quen biết Trác Nhu năm đó, chẳng phải chuyện đó cũng chính hậu quả của việc anh nổi máu anh hùng sao? Anh muốn đẩy Diệp Giai Ngưng ra theo bản năng của mình.

Về phần Diệp Giai Ngưng, cô giống như một người sắp chết đuối vớ được một khúc cây, cho nên cô phải cố gắng hết sức, bám chặt lấy cổ của Mạnh Phi Phàm, sống chết không chịu buông ra.

“Đúng vậy, việc tôi và ông ta có mua bán là thật. Nhưng, hôm nay ông ta uống say rồi. Ông ta đã biến thành kẻ biến thái, tôi không thể theo ông ta đi được. Tôi cầu xin anh đó, tôi xin anh, xin anh giúp tôi với. Tối nay tôi không thể theo ông ta được đâu.”

Tuy cô chỉ mới là sinh viên năm ba, chưa học hết hai năm chuyên ngành tâm lý học, nhưng cô có thể đứng ở góc độ tâm lý học mà phán đoán, do nồng cồn trong người Robert quá cao, nên thần kinh của ông ta bị chèn ép, dẫn đến bộc phát tính ham muốn. Khiến tâm lý trở nên bất thường. Trong tình trạng này, người phụ nữ nào ở gần ông ta lúc này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Hai hàng nước mắt của Diệp Giai Ngưng từ khóe mắt chảy xuống, giống như những hạt ngọc trai lăn tăn chảy xuống.

Lời thoại này, giống y như những gì Trác Nhu nói với anh một năm trước. Đến bây giờ Mạnh Phi Phàm vẫn còn nhớ như in.

Anh gặp Trác Nhu tại một khách sạn năm sao, lúc đó cô ấy bị người ta đuổi bắt, ma xui quỷ khiến như thế nào mà anh lại giúp cô ấy. Sau đó, chính là vào ba tháng trước, Trác Nhu nói với anh cô ấy không yêu anh nữa, muốn ly hôn với anh, sau khi nhận được nửa tài sản của anh thì biến mất không còn dấu vết.

Những lời phụ nữ nói, đâu là lời nói thật? Đâu là giả dối đây? Anh kết hôn rồi, cũng đã ly hồn rồi, nhưng vẫn nhìn không thấu, nghĩ không thông.

Lúc Mạnh Phi Phàm định nói NO, thì nghe thấy tiếng khóc thút thít nghẹn ngào. Anh cúi đầu nhìn người con gái trong lòng mình.

Hai dòng nước mắt chảy xuống gương mặt trang điểm theo kiểu kẻ mắt khói đen, nửa bên mặt bị rượu dội mất lớp trang điểm, từ trên tóc và quần áo của cô vẫn còn những giọt rượu tí tách chảy xuống. Người cô rõ ràng rất nhếch nhác, nhưng trong ánh sáng mờ ảo lúc sáng lúc tối trong quán bar, lại tỏa ra một màu sắc tươi đẹp!

Cô khóc thút thích, hai mắt kèm nhẹp nước, giống như làn nước suối trong suốt. Ánh mắt ngà ngà say, mịt mờ lại diệu kỳ, nhìn chăm chú về phía mình bằng ánh mắt đáng thương, trong lòng Mạnh Phi Phàm hơi thắt lại, ánh mắt chợt tỏa ra một ánh sáng khác lạ!

Robert nhìn người đẹp bé bỏng và người đàn ông tóc đen ở trước mặt mình, đang thủ thỉ với nhau bằng tiếng nói nào đó mà ông ta nghe không hiểu, đã vậy còn đột ngột im lặng. Ánh mắt hai người nhìn nhau cũng không tỏ ra thân quen, cũng không giận dỗi sau khi cãi nhau, mà ông ta lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc giống hệt ông ta lúc nãy hiện lên trong mắt anh!

Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, ở đâu ra thằng thối tha muốn cướp người đẹp bé bỏng từ tay ông, ông ta xoay người, hai cánh tay hăng hái xông đến muốn kéo Diệp Giai Ngưng về lần nữa.

Diệp Giai Ngưng sợ hãi trốn vào lòng Mạnh Phi Phàm, cô bắt đầu thay đổi giọng điệu cầu xin của mình với Mạnh Phi Phàm, lời nói ra khỏi miệng càng lúc càng không khách sáo nữa, cô nói thật nhanh, cao giọng lên: “Anh này, chính miệng anh vừa nói, anh nói tôi là bạn của anh mà. Bây giờ anh lại lật lọng, người nước ngoài sẽ nghĩ người Trung Quốc chúng ta như thế nào đây?”

Diệp Giai Ngưng muốn nắm lấy cơ hội cứu mình này, trong tình thế bắt buộc, chẳng quan tâm đến lời nói của mình, chỉ biết nói khích Mạnh Phi Phàm thôi.

Mạnh Phi Phàm nghe cô nói những lời như thế, chợt thấy dở khóc dở cười, phải rồi, ai bảo lúc nãy mình nổi máu anh hùng, đâm đầu vào chuyện lộn xộn này. Đành chịu vậy, nếu đã lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi, đã giúp thì phải giúp người ta đến cùng.

Anh ngẩng đầu nhìn Robert bằng ánh mắt lạnh nhạt, “tôi chỉ dựa vào việc tôi có thể đánh gãy hai cánh này của ông.” Câu nói này cũng chính là câu trả lời của anh dành cho Robert, giọng điệu lúc anh nói tiếng Anh theo kiểu Mỹ vô cùng ngạo mạn.

Robert nghe xong những lời anh nói, liền tức anh ách, câu này nói rõ anh đang liều với ông ta đây mà. Ông ta đưa tay ra, muốn kéo Diệp Giai Ngưng về lần nữa.

Mạnh Phi Phàm thấy ông ta chưa chịu từ bỏ, anh vươn tay ra ngay, một chiêu đã tóm được, giữ thật chặt cổ tay thô to của Robert. Mà Robert không nhúc nhích được, chỉ biết nghiến răng chịu đau!

Mạnh Phi Phàm đang giữ chặt hai tay của ông ta, thì bỗng nhiên buông nhanh ra, Robert không ngờ anh sẽ làm như vậy, do quá đột ngột nên cả người lùi về sau vài bước, không giữ được thăng bằng, vì vậy nguyên cái mông nằm chễm chệ dưới đất, nhìn người trong lòng Mạnh Phi Phàm, chỉ biết mở to miệng mắng chữi cô là kẻ ty tiện dối trá.

“Người Trung Quốc có câu: Binh bất yếm trá.[1] Ông này, ông hôm nay học được một bài học rồi nhỉ.” Mạnh Phi Phàm nhìn Robert té ngã dưới đất, sau đó quay lại nhìn Diệp Giai Ngưng nói: “Nhân lúc ông ta còn chưa đứng dậy, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi rắc rối này đi.” Anh vừa dứt lời, liền đẩy hơi mạnh người Diệp Giai Ngưng.

Lúc Diệp Giai Ngưng đứng dậy, mái tóc lộn xộn của cô mắc vào dây kéo trên áo khoác của người đàn ông. Cô chật vật cố hết sức kéo tóc ra khỏi dây kéo, cây trâm cũng vì thế mà vô tình rơi vào túi áo khoác của người đàn ông.

____________________________

Binh bất yếm trá: Yếm : Thoả mãn , đầy đủ Trá : lừa dố. Xuất Xứ : Thời Đông Hán , khi Hán An Đế tại vị ( năm 107-125 CN). Ý nghĩa: câu thành ngữ muốn nói đến trong khi tác chiến cần phải cố gắng hết khả năng tung hoả mù đánh lừa đối phương để giành được thắng lợi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.