Yêu Muộn

Chương 32: “Đèn đỏ” kéo đến ồ ạt



Dịch: Thanh Dạ

Diệp Giai Ngưng lùi về sau hai bước, đầu óc trống rỗng, phải chờ một hồi lâu, cô mới bình tình nhìn rõ người đàn ông đang đứng trước mặt.

Bên dưới ánh đèn dịu dàng trong phòng ngủ, anh có gương mặt chững chặc với những đường nét cứng cỏi, mi mắt khép hờ, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt . Đúng vậy, người đàn ông này đúng là rất điển trai. Nhưng hình như, tựa như, cô không quen anh mà!

Cô dời tầm mắt xuống phía dưới, chiếc áo ngủ của anh mở phanh phần ngực, để lộ ra những vết sơn môi màu hoa hồng mờ nhạt ở phần xương quai xanh, làm nổi bật lên nét quyến rũ nào đó không thể diễn tả toát ra trong anh.

Cô bắt đầu thấy đau đầu, quả thật nghĩ không ra đã từng gặp anh ở nơi nào!

Nhưng đôi mắt mang theo sự hài hước, cùng với giọng điệu biếng nhác quen thuộc đó của anh, rõ ràng đó là thái độ cử xử với một người bạn cũ mà.

Chẳng lẽ mình bị mất trí nhớ sao? Nghĩ đến đây, cô tự dưng căng thẳng, phần bụng dưới chợt có một cơn đau âm ỉ kéo đến, lông mày vô thức nhíu lại.

Mạnh Phi Phàm thấy cô nhíu mày lại, như đang tỏ ra chán ghét, làm cho anh cảm thấy như lòng tự trọng của mình bị sỉ nhục. Ngày xưa toàn là phụ nữ đua nhau chạy đến nịnh bợ anh, lấy lòng anh, chưa từng có người phụ nữ nào đổi xử với anh bằng ánh mắt chán ghét như thế.

Anh nghĩ như thế, gương mặt điển trai của anh bỗng nhiên cau có lại, duỗi cánh tay ra, kéo người đang đứng ngơ ngác kia vào trong lòng mình.

Diệp Giai Ngưng được anh đột ngột ôm vào trong lòng như vậy, ngay lập tức muốn giãy khỏi cái ôm đó của anh theo bản năng của mình. Nhưng không ngờ rằng, khi cô vừa ngẩng đầu lên, liền đập mạnh vào cằm của người nào đó, khiến đỉnh đầu đau điến người.

Nghe thấy tiếng kêu “a” đau đớn của cô, tay của anh tự động buông lỏng ra.

Cô dồn sức lùi về phía sau theo quán tính, té ngã xuống đất, một tiếng “ầm vang lên, đụng vào tủ rượu ở sau lưng, chỉ có một chai rượu vang ở trên tủ phát ra tiếng ngồi rớt xuống.

Một dòng rượu màu đỏ tím, men theo làn tóc của cô, chảy xuôi xuống gương mặt của cô, rồi nhỏ từng giọt xuống chiếc áo sơ mi màu trắng.

“A”. Cô kêu lên một tiếng, đưa tay lau bừa dung dịch rượu từ đầu tóc xuống dưới. Một giây sau, giữa hai chân, có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra. “Đèn đỏ” đáng chết, sao cứ phải đến vào lúc này chứ!!

Trán của cô đổ đầy mồ hôi, phần bụng dưới đau quằn quại. Mỗi lần người bạn thân “đèn đỏ” đến đều làm cho cô sống không bằng chết!

Mặc dù bụng đau quằn quại, nhưng nhìn thấy người đang đứng đối diện nào đó định vươn tay đến, cô liền cắn răng, không thèm nhìn bàn tay thon dài kia.

Không được tin bất kỳ lòng tốt nào của những kẻ có tâm lý biến thái! Bọn họ đều có lối suy nghĩ mà người bình thường không cách nào hiểu nổi!

Sao cô lại có thể có tình cảm với người đàn ông như vậy nhỉ, chuyện này thật kỳ lạ, cũng khó mà tha thứ được.

Mạnh Phi Phàm nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô, liền cảm thấy thương xót, muốn kéo cô đứng dậy, nhưng cô lại nhìn anh bằng mắt chán ghét đó hết lần này đến lần khác, xem nhẹ ý tốt của anh. Anh thở dài một tiếng, lấy một chiếc khăn ăn ở trên tủ rượu đưa cho cô.

Cô nhận lấy khăn, lau qua loa dung dịch rượu ở trên tóc và mặt. Không bao lâu sau, một gương mặt trong sáng mộc mạc lại biến thành mặt mèo! Cô ôm lấy bụng mình bằng một tay, gương mặt càng xanh xao hơn.

Mạnh Phi Phàm nhìn thấy gương mặt nhếch nhác của cô, trong đầu vang lên một tiếng ầm, anh đưa tay ra theo bản năng, dùng sức kéo cô đứng dậy.

Ở dưới chân cô, trên tấm thảm lông dê trắng noãn, dính một vệt máu đỏ tươi, nhìn thấy nó mà rợn người!

Diệp Giai Ngưng men theo ánh mắt ngạc nhiên của anh nhìn về phía đó. Ngay lúc đó, lòng cô vô cùng ngổn ngang! Ở bên dưới chiếc váy màu xanh lá, men theo hai đôi chân thon dài nọn nà, có một dòng máu đỏ sậm đang chảy xuống.

Chẳng lẽ cô sống thiếu đạo đức sao? Tại sao những cảnh tượng tựa cơn ác mộng này cứ luôn xảy ra vậy chứ! Mà lần nào cũng xảy ra ngay lúc cô nhếch nhác nhất, đã vậy còn ở trước mặt một người đàn ông không quen! Ngay lúc này cô chỉ muốn đập đầu vào gối chết cho xong!

Mạnh phi Phàm cũng đứng ngẩn ngơ ở đó!

Nhưng nơi nào đó của anh lại âm thầm ngóc đầu dậy!

Gì chứ! Chẳng lẽ chuyện này giống như mấy tên bác sĩ tâm lý mất nết kia nói, phải chứng kiến cảnh tượng đó lần nữa mới chữa khỏi bệnh sao? Ưm, gọi là gì nhỉ, à đó là liệu pháp giải trừ mẫn cảm có hệ thống! Có thể giải trừ như thế không đây!

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, giữa hai người như có một dòng điện đang dịch chuyển qua lại, va chạm mạnh trong không khí!

Mạnh Phi Phàm là người hành động trước, vươn cánh tay dài ra, ngồi thẳng xuống bế cô lên trong khi cô đang cất tiếng thét chói tai, bước nhanh về phía giường, đặt cô lên giường. Chẳng lẽ cô không biết, nếu cứ đứng như vậy, máu sẽ chảy thành sông sao?

“Anh, anh muốn làm gì hả?” Diệp Giai Ngưng không biết những suy nghĩ trong lòng anh cho nên mới sợ hãi ra sức đánh vào lưng anh bằng đôi tay trắng nõn nà.

Chẳng phải cô đã nói cô không biết anh sao? Trong lúc người bạn “đèn đỏ” ồ ạc kéo đến như thế này, chẳng lẽ anh còn muốn ngang ngược cưỡng bức cô sao? Mạnh biến thái, chẳng lẽ anh biến thái tới mức này sao? Nhưng những lời nói này cô chỉ có thể nói thầm ở trong lòng, không dám thét ra. Lỡ như lỡ lời nói gì đó làm tổn thương lòng tự trọng của Mạnh biến thái, chắc chuyện gì anh ta cũng dám làm quá….

Quả thật, sau khi Mạnh Phi Phàm đặt cô lên giường rồi, cúi người nhìn cô vùng vẫy, mới gầm lên một câu: “Nếu em còn lộn xộn, coi chừng tôi muốn em ngay bây giờ đó.”

Cô vô cùng sợ hãi ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy như mực chứa đầy sự sợ hãi và kinh ngạc. Người đàn ông có tâm lý biến thái, người đàn ông yếu sinh lý, quả nhiên có lối suy nghĩ cũng khác người bình thường. Anh ta thậm chí còn có ham muốn với một cô gái đang trong thời kỳ “đèn đỏ” hả trời.

Cô nhìn thấy được bên trong đôi mắt của anh, đang có những ngọn lửa bốc lên, cô liền nhắm mắt lại nằm im ngay lập tức. Trong những trường hợp như thế này, cô nhất quyết không dám khiêu chiến với tên đàn ông có tâm lý biến thái.

Mạnh Phi Phàm cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt của cô. Giờ phút này, cô nhắm chặt hai mắt lại, cau mày, hai má đỏ ửng, quần áo lộn xộn, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng quyến rũ. Vừa nghĩ đến đây, cả người anh liền cứng đờ, có cảm giác đã mất từ lâu nào đó đang “rục rịch” trỗi dậy.

Trong thoáng chốc anh không thể kiểm soát được cảm giác mãnh liệt đó, cúi người cúi đầu hôn lên cánh môi của cô.

Môi của cô vừa ngọt ngào vừa mềm mại, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của bạc hà. Một mùi hương trong trẻo, tinh khiết, nhàn nhạt tản ra từ cánh môi của cô, hôn cô anh cứ luôn cảm thấy không bao giờ đủ. Dường như đêm hôm đó khi chìm đắm vào trong mùi hương đó anh cũng đã mất đi kiểm soát như thế này .

Diệp Giai Ngưng không hề đề phòng, khi bị anh đột ngột tập kích, liền hốt hoảng lo sợ. Nhưng, phần bụng dưới của cô càng ngày càng đau, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, dương như cứ ôm anh như vậy, mới có thể quên đi đau đớn.

Anh tận hưởng cảm giác được cô ôm chặt. Anh cạy môi cô ra, thong thả di chuyển xuống dưới, vuốt ve lổ tai của cô, cắn nhẹ ở cổ. Ở nơi đó tản ra mùi hương bạc hà nhàn nhạt, anh bị mất khống chế trước sự cảm dỗ liền cắn nhẹ một cái.

Có cái thứ nhất, thì sẽ có cái thứ hai. Anh gặm nhắm ở nơi vành tai mượt mà và ở vùng cổ mịn màng của cô. Cắn thật nhẹ, gặm thật nhẹ. Miệng nói thầm ở bên tai cô: “Barbara, Barbara, cuối cùng anh cũng tìm được em.”

Trong đầu Diệp Giai Ngưng loét lên một luồng ánh sáng, tiếng gọi “Barbara” này đã gợi lại ký ức mà cô không muốn nới đến. Những cảnh tượng mờ nhạt trong giấc mơ dần trở nên rõ rệt.

Cô, cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Đêm hôm đó, lúc đầu óc cô đang mơ màng đắm chìm với một người đàn ông, thì bạn thân “đèn đỏ” ồ ạt kéo đến. Đêm hôm đó, cô nhớ rõ mình với người đàn ông kia chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng lại làm cho Nam Hạo hiểu lầm, rồi hai người chia tay.

Cô nhớ ra rồi, nhớ hết mọi chuyện rồi.

Nhưng mà, lúc đó cô hoàn toàn không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông kia. Cô chỉ nhớ là mái tóc của anh ta dài ngang vai, còn che khuất nửa khuôn mặt, hai bên má râu con mọc lởm chởm, giống như vừa đâm chồi nảy lộc trong ba ngày ba đêm. A! Cô nhớ ra rồi, chính là ánh mắt khiếp sợ và hư hỏng này.

Chẳng lẽ, khi đó anh vì chuyện người bạn “đèn đỏ” của cô ồ ạt kéo đến mà để lại hậu di chứng nào đó sao?

Sự kinh ngạc chỉ lướt qua trong mắt cô, nhưng mọi cử chỉ nhỏ nhất của cô Mạnh Phi Phàm đều nhìn thấy hết.

Anh ôm cô, nói nhỏ ở bên tai cô: “Giai Giai à, em nhớ ra chưa? Em nhớ hết mọi chuyện chưa vậy? Sau đêm giáng sinh của ba năm trước, anh, anh đã không, đã không thể làm được nữa.” Trong giọng nói đầy bối rối khó nói nên lời.

“Tôi là nguyên nhân sao? Là do tôi mà ra sao? Nhưng tôi không biết tại sao lại như vậy.” Trong đầu cô lại hiện lên ánh mắt đầy khiếp sợ và hư hỏng của anh khi đó.

“Không sao cả, cục cưng à. Bây giờ em ở đây rồi, em giúp anh chữa trị cho nó, được không?” Anh lại lần nữa cắn nhẹ vành tai của cô, cảm xúc tê dại làm cho cả người cô run rẩy.

Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, tỉnh táo trở lại ngay, nói tiếng từ chối. “Tôi, tôi chỉ biết chữa bệnh tâm lý thôi, không biết chữa bệnh sinh lý đâu.”

“Cục cưng à, chẳng sao cả. Chẳng phải em đã viết một phương án chữa trị rất đầy đủ à. Chúng ta cứ dựa theo đó mà tiến hành từng bước là được.” Anh ôm lấy cơ thể run rẩy của cô, nơi nào đó của anh giống như nắng hạn gặp mưa rào, rục rịch vài lần.

Cô liền bừng tỉnh như vừa tỉnh lại sau khi chìm đắm trong ký ức xa xôi nào đó, đẩy anh ra ngay. “Không, không, tôi không biết phải giúp anh chữa trị như thế nào cả. Tôi, tôi chỉ có thể viết ra cách chữa bệnh, còn những chuyện khác, tôi không biết gì đâu.”

Lúc này cô mới nhớ ra, lúc viết cách chữa trị này, cô muốn Tống Hồng cố gắng hết sức kéo dài thời gian, cho nên trong cách chữa trị cô đã chèn thêm không ít nội dung khác. Cô nhất quyết không thể làm theo cách chữa trị mình đã viết để chữa trị cùng anh. Những nội dung đó, bắt một cô gái đàng hoàng như cô làm, là chuyện không thể nào chấp nhận được!

Mạnh Phi Phàm không biết tại sao cô lại đột nhiên đổi ý, nhưng nơi đó nào đó đã rục rịch ngóc đầu dậy mà không thể trút ra được, cho nên anh nắm lấy tay cô để lên trên đó. “Giai Giai, chỉ một lát thôi, được không?

Tiếng nói của anh đầy van nài khổ sở vì ham muốn, cảm giác đã biến mất từ lâu này làm cho anh không thể thích ứng ngay được. Giờ chỉ hy vọng mượn bàn tay của cô an ủi nó trong chốc lát.

Bàn tay của Diệp Giai Ngưng bị kéo đến đặt trên nơi vừa nóng vừa bỏng và cứng kia, cả người cô run rẩy trong chốc lát, muốn hất tay của anh ra, nhưng anh lại dùng sức che đậy nơi nóng bỏng kia, cô không thể nhúc nhích được chút nào.

Trong đời này, đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện thiếu đạo đức đến như vậy, làm cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Chuyện năm đó, chính anh cũng có trách nhiệm, không phải sao? Khi đó cô suýt chút nữa là trở thành người bị hại rồi, vậy mà bây giờ lại đổi ngược lại, anh thành người bị hại! A A A~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.