Mạnh Vanh Thế cau mày lại, vẻ mặt bình tĩnh, nghe Mạnh Thục Viên lải nhải những lời hay ý đẹp về Mạnh Phi Phàm.
Hơn ba năm
qua, bà luôn là cầu nối hoà giải giữa ha cha con họ, làm người trung
gian giữa hai bên, nhưng hai cha con họ luôn có hiềm khích như “lớp băng dày”, không thể làm hoà với nhau.
“Anh hai à, hôm nay Louis nhờ em nói với anh một tiếng là thằng bé tính tái hôn đó.”
Nói xong, Mạnh Thục Viên nhìn vẻ mặt thâm trầm bỗng cứng đờ. Hiên nhiên ông đã chấn động khi nghe tin này.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng manh bằng tơ, chiếu loang lổ trên mái tóc cùng với ánnh mắt tỏ ra ngạc nhiên của ông. Ông nâng
cằng lên theo quán tính, quay đầu nhìn bà, khoé miệng co giật một chút,
không kìm nén được, bèn hỏi một câu.
“Hở? Chẳng
phải nó vẫn cứ nhớ mãi không quên cô gái kia sao? Sao đột nhiên lại đổi ý muốn tái hôn? Chẳng lẽ nó đang tính kế ‘minh tu sạn đạo, ám độ Trần
Thương’ à?(giả vờ làm chuyện này, nhưng thực ra đang làm chuyện khác)
Mạnh Thục
Viên nhìn vẻ mặt của anh hai, biện hộ cho Mạnh Phi Phàm: “Anh hai à, đã
nhiều năm như vậy rồi, khúc mắt trong lòng hai cha con cũng nên gở bỏ
rồi. Em nghe Frank nói, Louis không muốn tìm kiếm Trác Nhu nữa rồi. Trôi qua nhiều năm như vậy, thứ cần tìm cũng tìm được rồi. Theo em nghĩ, lần này Louis đã quên cô gái kia thật rồi.”
“Em không
cần nói những lời tốt đẹp cho thằng con bất hiếu kia. Năm đó nó không
nói tiếng nào liền cưới một cô gái chưa quen biết được lâu. Sau này, anh mới tra ra được gia cảnh nhà cô gái đó lại là như vậy. Cho đến khi
chúng nó ly hôn, cô ta còn sống chết đòi Louis phải chia tài sản. Em nói xem, cô ta tốt đẹp ở chỗ nào, khiến nó phải nhớ nhung nhiều năm như
vậy…”
Ông vừa nhắc đến cuộc hôn nhân kia của con trai, thì tức giận tột độ, tức tới khó thở, cất tiếng ho khan.
“Anh hai à,
chuyện đã qua biết bao nhiêu năm rồi, cũng nên nguôi giận rồi. Nhưng anh à, em không rõ, năm đó anh rốt cuộc đã nói gì với Trác Nhu, khiến con
bé dứt khoát ra đi như vậy. Hay là, anh đã làm gì, nên con bé mới bỏ
đi?”
Năm đó Louis và Trác Nhu là đôi vợ chồng mới cưới, tình cảm gắn bó keo sơn. Nhưng,
hai đứa nó nói ly hôn là ly hôn, còn gây sóng gió đòi chia tài sản. Lúc
ấy, vẻ mặt của Louis khiếp sợ đến tột độ, nhưng vẫn khắc sâu hình ảnh cô gái đó trong lòng.
“Thôi được
rồi, đừng nhắc đến cô gái đó nữa. Gia thế của cô ta vốn dĩ không đáng
được gả vào nhà họ Mạnh. Còn nữa, em đừng nghi ngờ anh đã từng làm những chuyện gì. Mạnh Vanh Thế anh đây, là một người làm việc luôn quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Anh chỉ phụ một mình Quý Lam mà
thôi.” Giọng điệu của ông ấy có chút tang thương.
Những cơn gió nhẹ vào ban đêm thôi bay phất phới bên rèm cửa sổ, sự im lặng bao trùm giữa hai người.
Thời gian
trôi qua một lúc, ông chợt thở một hơi thật dài, nói: “Chuyện của Louis, em nên để tâm thêm đi. Nếu bên nhà gái đàng hoàng, thật lòng với Louis, vậy anh cũng không phản đổi nữa. Dù sao, nó cũng từng tuổi này rồi.
Hai! Nhà ông Hà cũng sinh đứa cháu thứ ba rồi, nhà họ Mạnh chúng ta
lại…”
Nói xong,
ông lại thở một hơi thật dài, trong lời nói đầy vẻ hâm mộ. Con người
sống trên đời này, có nhiều tiền chắc chắn sẽ hạnh phúc sao? Bây giờ ông không nghĩ như vậy nữa. Đi đến cái tuổi này rồi, niềm vui giữa ông và
cháu mới mang lại cảm giác hạnh phúc đích thực.
“Anh hai à,
anh cứ yên tâm đi. Louis là cháu ruột của em, em sẽ quan tâm nó nhiều
hơn.” Mạnh Thục Viên hứa với ông. Bà biết rõ ông Hà mà anh hai nhắc đến
chính là người bạn tri kỷ của ông. Ông Hà chỉ kinh doanh một cửa hàng
đồng hồ, tuy cuộc sống bình lặng giản dị, nhưng con cháu đầy đàn, hưởng
thụ hết mọi niềm vui trên đời này.
“Hơn nữa, cô bé bác sĩ Diệp đó, tính tình hiền lành, lại là người ôn hoà, mặc dù
tuổi còn trẻ, nhưng cũng là người tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở
Mỹ đó.”
“Hả? Em nói
Mạnh Phi Phàm đang quen với một bác sĩ sao?” Mạnh Vanh Thế có hơi ngạc
nhiên. Không ngờ lần này con trai lại đổi gió. Con mắt chọn người yêu
cũng cao hơn rồi.
“Đúng vậy.”
Mạnh Thục Viên gật đầu trả lời. Bà biết rõ trong lòng anh hai đang nghĩ
gì. Trác Nhu từng làm phục vụ rượu trong khác sạn năm sao. Bởi vì vấn đề nghề nghiệp của con bé, cho nên ông Mạnh nhà ta mới cực kỳ để bụng.
Ông thở dài, đang tính nói tiếp, thì đột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống sàn
bên ngoài cửa phòng làm việc. Ông hét to một tiếng: “Ai ở ngoài đó?”
Nhưng đợi một lúc không có ai trả lời. Xem ra, ông già thật rồi, tai
cũng lảng rồi!
————————–
Tại nhà hàng Nhật Bản bên cảng Victoria ở Càng Thành, trong ánh mắt của Tống Hồng có một nét cười rụt rè, nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta có một mái tóc xoăn màu nâu tự nhiên, có một đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn ánh mắt đang đánh giá mình từ đầu đến chân.
Ở hàng ghế bên cửa sổ tại lầu hai, ánh nắng mặt trời trên cảng Victoria lấp lánh, nhảy múa trong ánh mắt của anh ta.
Tống Diễm
phải khen ngợi, cô ta lặn lộn với đàn ông bao nhiêu năm nay, đếm không
kể xiết, phải khen ngợi tận đáy lòng gen nhà họ Mạnh tốt thật.
Mạnh Phi
Phàm đẹp trai, anh tuấn. Còn người đàn ông Mạnh Tư Nhung trước mắt này,
anh tuấn, quyến rũ, dịu dàng. Có lẽ, nguyên nhân có sự khác biết này do
họ là anh em cùng cha khác mẹ.
Trước khi cô ta đến Cảng Thành, đã cho người điều tra chuyện nội bộ lục đục trong
gia đình nhà họ Mạnh tại Cảng Thành. Mặc kệ những chuyện cô ta nghe được là thật hay là giả, nhưng nhìn người đàn ông ngồi trước mặt này, cô
liền cảm thấy quyết định này của mình là đúng đắn.
“Cô Tống à,
để cô chạy một chuyến đến Cảng Thành quả là vất vả cho cô rồi.” Giọng
nói của Mạnh Tư Nhung quyến rũ, giống như làn gió xuân của tháng ba, dịu dàng, nhẹ nhàng, bên trong giọng nói còn lộ ra một làn gió mát làm say
lòng người.
“Không phiền hà gì đâu anh Mạnh, chi bằng chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính nhé?”
Tống Hồng nở nụ cười trả lời. Cô ta càng lúc càng chắn chắn những gì cô
ta nghe ngóng đều là sự thật. Gương mặt làm điên đảo kẻ khác của anh ta, tiếng nói dịu dàng kia, hẳn là một người đàn ông coi trọng vẻ bề ngoài.
“Tôi không
ngờ rằng, cô Tống đây sẽ đồng ý hợp tác với tôi.” Mạnh Tư Nhung bưng một ly rượu kiểu Nhật, nâng chén với cô ta, nở một nụ cười quyến rũ, rồi
nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Anh Mạnh à, hy vọng tôi vẫn còn kịp lúc hợp tác với anh.” Cô ta đáp trả một nụ cười mỉm chi, nói với giọng thành khẩn.
“Còn kịp,
vẫn còn chưa muộn.” Trong ánh mắt của anh ta lờ mờ ẩn hiện sự đè nén cảm xúc nào đó, “mặc dù anh ta không ở Cảng Thành, nhưng ông già lúc nào
cũng lo lắng cho anh ta. Anh ta rõ ràng đã có sự nghiệp của mình ở đại
lục rồi, nhưng ông già lại không giao Mạnh thị cho tôi.” Nghĩ đến những
lời ông già nói kia, anh ta liền tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Anh Mạnh à, xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh đây?” Tống Hống nóng lòng muốn biết tại sao anh ta lại chọn một mình cô ta làm đối tượng để hợp tác với anh ta.
“Cô hãy nhìn những tấm ảnh này trước đi.” Mạnh Tư Nhung đưa cho cô ta một túi giấy.
Tống Hồng tò mò mở túi giấy đó ra, bên trong rơi ra vô số ảnh.
Trong những
tấm ảnh đó, Diệp Giai Ngưng trang điểm thật đậm, mặc một bộ sườn xám xẻ
tà cao đầy quyến rũ, đang múa quanh cột. Còn có một tấm ảnh, Diệp Giai
Ngưng đang ở trong lòng một người đàn ông ngoại quốc có làn da rám nắng. Tấm hình cuối cùng, Diệp Giai Ngưng đang ở trong lòng Mạnh Phi Phàm,
hai tay ôm lấy cổ của anh ấy, vẻ mặt đầy mập mờ.
Bàn tay cầm
những tấm ảnh của cô ta run rẩy, ngờ vực nhìn anh ta: “Anh muốn tôi mang những tấm ảnh này đưa cho Mạnh Phi Phàm sao?”
“NO, Mạnh
Phi Phàm biết rõ chuyện quá khứ của cô ta. Tôi chỉ cần gửi cho một người theo địa chỉ ghi trong đó, ngăn cản bọn họ kết hôn thôi.” Anh ta lười
biếng chỉ vào túi giấy trong tay cô ta.
Tống Hồng lấy ra một bức thư trong túi giấy, bên trên đã ghi đầy đủ địa chỉ người gửi và người nhận.
Bên trên đó viết rõ người nhận là: Mạnh Vanh Thế.
Trong lòng
cô ta đầy kinh hãi, đặt túi giấy xuống, trong giọng nói đầy run rẩy. “Ý
của anh là muốn tôi gửi những tấm ảnh cho ông cụ nhà các anh sao?”
“Cô thông
minh thật đó. Chẳng biết ánh mắt của anh hai tôi như thế nào, lại từ bỏ
một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như cô, cứ khăng khăng thích một con
nhỏ tồi tệ kia. Thật đáng tiếc mà.” Anh ta giương mắt lên thưởng thức
Tống Hồng một phen.
Cứ hễ là phụ nữ, đều thích nghe những lời khen ngợi dối lòng. Nhất là những lời khen ngợi hạ thấp đối thủ cạnh tranh, nâng cao giá trị bản thân như thế này.
Quả nhiên, Mạnh Tư Nhung đã bắn trúng tim đen rồi, trong ánh mắt của Tống Hồng toát ra sự vui vẻ không kìm chế được.
Cô ta rụt rè nở một nụ cười, hỏi ngược lại: “Anh Mạnh đây nếu đã chuẩn bị mọi thứ
rồi, có những tấm ảnh này, tại sao anh lại không tự tay giao cho ông cụ
chứ? Tôi không hiểu, tại sao anh lại phải mất công tìm đến tôi?”
“Ông già từ
xưa đến nay biết rõ tôi và Mạnh Phi Phàm không hợp. Năm đó, nếu không
phải mẹ anh ta đi trước một bước gả cho ông già, mẹ tôi đâu cần phải
chịu khổ bao nhiêu năm qua? Mẹ tôi miễn cưỡng phải làm vợ bé, còn bị
người ta mắng là kẻ đi phá hoại gia đình người khác, Hơn nữa, tôi vốn dĩ sinh ra là người ngậm chìa khoá vàng rồi, không những có được cái họ
cao quý, mà còn có thể sống cuộc sống không nghĩ không lo. Nhưng cô có
biết không, tôi phải sống trong cuộc sống không thấy ánh sáng suốt hơn
hai mươi dài đằng đẳng.”
Tống Hồng
đồng cảm sâu sắc gật đầu, nói: “Tôi có thể hiểu rõ nỗi xót xa trong lòng anh, anh Mạnh à. Anh yên tâm đi, tôi và anh mặc dù mục đích không giống nhau, nhưng kết quả là như nhau. Tôi sẽ làm một người hợp tác ăn ý với
anh.”
Mạnh Tư
Nhung tán thưởng gật đầu: “Cô Tống à, chuyện của cô, tôi cũng đã tra rõ
ràng rồi, cho nên, tôi biết cô muốn làm gì, cô phải biết rõ cô không
được lộ ra điều gì. Nếu không, tôi có thể đưa cô lên, cũng có thể đạp cô xuống.”
Tống Hồng
nghe những lời anh ta nói, trong lòng có một cơn gió lạnh thổi qua. Đàn
ông nhà họ Mạnh, quả nhiên kẻ nào cũng đều bụng dạ đen tối đầy thủ đoạn!
Mặc dù trong lòng cô ta hoảng sợ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thoả đáng. “Anh Mạnh à, anh yên tâm đi. Tôi chẳng muốn điều gì cả, chỉ cần Mạnh Phi Phàm là
đủ rồi. Hơn nữa, tôi cũng biết rõ, cho dù tôi và Mạnh Phi Phàm ở bên
nhau, ông cụ cũng sẽ không đồng ý để tôi lấy anh ấy. Cho nên, tôi chỉ
cần ở bên anh ấy là được rồi.”
“Thức thời
mới là trang tuấn kiệt. Cô Tống mặc dù là phận đàn bà con gái, nhưng lại có khí phách, tốt, rất tốt. Nào, chúng ta cùng cạn ly nào.” Mạnh Tư
Nhung lại nở một nụ cười làm điên đảo kẻ khác, bưng ly rượu lên cụng với Tống Hồng, uống cạn một hơi.
———————————–
Mạnh Phi
Phàm không ngờ rằng, một người có sức khoẻ dẻo dai như ông cụ cũng có
ngày nhập viện. Cô gọi điện suốt đêm cho anh, rồi lập tức đưa máy bay tư nhân đến đón anh đi.
Ở trong
phòng bệnh đặc biệt tại bệnh viện, Mạnh Vanh Thế mở đôi mắt khôn khéo
ra, nhìn thật kỹ đứa con trai hơn ba năm chưa về. Nó càng ngày càng
trưởng thành, càng ngày càng chững chạc hơn rồi.
“Cuối cùng
ba cũng nhìn thấy anh rồi. Nếu không phải ba sắp lên chầu trời, chắc anh cũng không quay về nhìn người ba này nhỉ?” Giây phút ông nhìn thấy anh
bước vào với ánh mắt nghi ngờ, ông liền tức giận. Nó và Quý Lam giống y
như đúc. Năm đó Quý Lam khó sinh, mắc chứng rong huyết, suýt chút nữa
mất mạng, cho nên, sau này hai người họ không tính sinh thêm đứa nữa.
“Daddy, nếu
ba không có gì đáng ngại, vậy con phải về đại lục đây, sáng ngày mai con còn một cuộc họp quan trọng,: Mạnh Phi Phàm nhìn thấy vẻ mặt khởi sắc
của ông cụ. Cô gọi điện suốt đêm cho anh nói bệnh tim của ông tái phát.
Đến bệnh viện, lại phát hiện, ông chỉ mắc bệnh cảm thông thường.
“Louis, anh
không bằng lòng quay trở về nhà vậy à, anh không bằng lòng ở lại đây dù
chỉ một giây sao?” Ông cụ thở phì phò trừng mắt.
“Daddy à, ba năm trước con cũng nói với ba rồi, chỉ cần người đàn bà đó bước vào
cửa, giữa con và ba chẳng còn gì đáng để nói hết.” Vẻ mặt của Mạnh Phi
Phàm cũng trùng xuống.
Ông cụ Mạnh
biết rõ “người đàn bà đó” từ miệng con mình chính là Hoa Trân Trân.
Nhưng hôm nay ông không muốn cãi nhau với con, vì thế ông đánh trống
lãng hỏi: “Đúng vậy, ba giả bệnh. Nhưng anh biết tại sao ba phải giả
bệnh để gọi anh về không?”
Trên đường
quay trở về Mạnh Phi Phàm cũng cảm thấy kỳ lạ. Hai cha con chiến tranh
lạnh hơn ba năm, ông cụ cũng không bị bệnh, sao lại đột nhiên bị bệnh
phải nhập viện chứ?
Ông cụ Mạnh
thấy anh im lặng, ho khan vài tiếng, giọng nói nặng nề: “Nhưng mà, ba
không nghĩ rằng, ba năm trôi qua, con mắt nhìn phụ nữ của anh không tăng mà còn giảm xuống.” Nói đến đây, ông không nói gì nữa, quăng một túi
giấy cho anh.
Mạnh Phi
Phàm ngờ vực nhận lấy túi giấy, mở ra xem, vài bức ảnh ở trong túi giấy
rơi ra. Anh khom lưng nhặt lên, đập vào mắt là Diệp Giai Ngưng!
Anh không
giận mà còn cười, nói: “Ông tìm người điều tra tôi sao? Ông tìm người
điều tra cô ấy à? Daddy à, tại sao ông lại dùng mánh khoé này để đối phó với hạnh phúc của tôi chứ? Năm đó, ông quả thực đã chia rẻ tôi và Trác
Nhu. Tôi tìm khắp mọi nơi, cũng không tìm được cô ấy. Bây giờ, ông lại
muốn sao đây?”
Ánh mắt căm
giận của anh nhìn ánh mắt sắc bén của cha, ông cụ thở dài, nói: “Louis
à, ba biết rõ, năm đó chuyện của Trác Nhu, ba thẹn với con. Nhưng mà,
nếu bây giờ cho ba quyết định lại lần nữa, ba vẫn phản đối hai đứa. Về
phần đứa con gái này, ba cũng không đồng ý cho hai đứa qua lại.”
“Gì hả?” Mạnh Phi Phàm đè nén sự tức giận trong lòng, gào một câu.
“Nhà họ Mạnh chúng ta, không thể cưới một người vợ không biết an phận như vậy làm
con dâu cả được. Nhà họ Mạnh ở Cảng Thành là gia đình có mặt mũi, sự
nghiệp to lớn như vậy làm sao có thể giao cho một đứa con gái xem trọng
tiền tài của con quản lý chứ.” Giọng nói của Mạnh Vanh Thế vang vọng có
lực, không dễ dàng từ chối.
“Ha! Năm đó, ông cũng nói những lí do thoái thác như vậy. Ông có thể đổi cách nói
khác mới mẻ được không?” Mạnh Phi Phàm không giận mà cười.
Lời nói của
ông cụ đã chạm vào vết thương lòng khó lắm mới lành lại của anh. Năm đó, ông cụ cũng ở trước mặt Trác Nhu và anh nói những lời như vậy. Sau đó,
bọn anh nhận giấy chứng nhận kết hôn, sau khi hưởng tuần trăng mật ở Mỹ
về, ông cụ lại càng tẩy não cô ấy hơn.
“Louis, con
biết rõ, từ nhỏ đến lớn, ba yêu thương con biết dường nào, chẳng lẽ con
không thể nghĩ cho tương lai của mình một chút sao? Ba năm nay đã hơn
sáu mươi tuổi rồi, còn có thể quản lý Mạnh thi được bao lâu? Ba biết rõ, con không thích em trai mình, nhưng nó cũng là máu mủ ruột rà, nó chính là em ruột của con. Nhưng mà, nó chịu ảnh hưởng bởi cách giáo dục từ
nhỏ, chỉ có tài năng, không thể lãnh đạo.”
Đây là lần
đầu tiên ở trước mặt anh ông cụ nhận xét Mạnh Tư Nhung, hơn nữa còn
không phải nhận xét rất cao, hẳn phải nói là so sánh bình thường thôi!
Trong lòng
Mạnh Phi Phàm dễ chịu một chút. Nhưng anh vừa có ý nghĩ muốn ở bên Diệp
Giai Ngưng, thì ở bên ông cụ liền đưa ra biết bao nhiêu chuyện, trong
lòng anh hoài nghi có người đang ở sau lưng giở trò. “Ông đừng nói cho
tôi biết, nhưng tấm ảnh này là do thằng em tầm thường của tôi đưa cho
ông!”
“Làm sao có
thể. Cho dù tài năng của nó tầmthường cũng không thể làm những chuyện
này.” ông cụ Mạnh cau mày nói, chỉ vào bức thư. “Chiều hôm nay ba nhận
được thư chuyển phát nhanh, từ thành phố D gửi đến.”
“Daddy à,
thứ lỗi chuyện này con không thể đồng ý với ba. Nhưng, nếu ba đã nhắc
đến chuyện tiếp quản Mạnh thị, vậy con có thể suy nghĩ. Con chỉ làm theo những gì mẹ dặn trước khi mất thôi.” Mạnh Phi Phàm cầm túi giấy bỏ đi.
Nếu năm đó
không có người mẹ Quý Lam của anh ở phía sau hỗ trợ Mạnh Vanh Thế, làm
gì có thể lớn mạnh như vậy? Giai đoạn đầu nhà họ Mạnh chỉ là một xí
nghiệp gia tộc bình thường như trăm ngàn xí nghiệp khác ở Cảnh Thành.
Sau này, mẹ anh đi du học từ Anh về, gả cho Mạnh Vanh Thế, dồn hết sức
lực tiếp nhận quản lý kinh doanh Mạnh thi.
Không chỉ
như vậy, mẹ anh trời sinh đã có thiên phú kinh doanh, nắm bắt được cơ
hội lớn phát triển nhà đất ở Cảnh Thành, vung tay mua đất và nhà. Trong
những năm tháng tài chính bấp bênh đó, bao nhiên xí nghiệp lần lượt phá
sản, chỉ có Mạnh thị đứng vững, trải qua thời kỳ biến động kinh tế, trở
thành tập đoàn nhất nhìn ở Cảnh Thành.
Anh đi ra phòng bệnh đặc biệt của ông cụ Mạnh, trong lòng buồn bực.
Sao lại có
người chụp được hình năm đó anh ở quán bar KING STONE chứ? Rốt cuộc là
kẻ nào đây, hao công tốn sức, trăm phương ngàn kế để phá anh như vậy
chứ?
Anh nghĩ
không ra, lập tức gọi một cuộc điện thoại cho thám tử Tommy, bảo anh ta
điều tra gần đây ông cụ Mạnh hay Mạnh Tư Nhung đã bí mật qua lại với
những ai, anh nhất định phải điều tra cho rõ ngọn ngành!