Sau khi Diệp Giai Ngưng nhận lời cầu hôn của Mạnh Phi Phàm, liền tính dọn ra khỏi nhà họ Mạnh trước. Cô nói với anh, cô đồng ý rồi thì cũng chẳng làm được gì, vẫn cần có sự đồng ý của mẹ cô mới được.
Mạnh Phi Phàm nói, anh nhất định sẽ làm cho mẹ vợ tương lai đồng ý gả cục cưng Giai Giai cho anh.
Thế nhưng Diệp Giai Ngưng lại cau mày, nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực: “Mẹ em là một người vô cùng cố chấp, nếu muốn làm cho mẹ thay đổi cái nhìn, chẳng khác gì leo lên đỉnh núi Everest.”
Mạnh Phi Phàm khoanh tay nói rằng: “trên thế giới này không có vấn đề gì làm khó anh được. E hèm, hiển nhiên, ngoài trừ Trác Nhu.”
Trong lòng Diệp Giai Ngưng chua chát. Quả nhiên, cho dù cô và anh có ở bên nhau đi nữa, thì cái tên Trác Nhu vẫn không có cách nào biến mất khỏi cuộc sống của hai người họ.
Nhưng mà, vẫn may, quá khứ của cô cũng không phải là một tờ giấy trắng, ít nhất vẫn còn nhuộm một vết của Nam Hạo. Điều này cũng đủ làm cho Mạnh Phi Phàm ghen tuông đã đời. Dù sao, Nam Hạo vẫn còn sống sờ sờ trên cái thế giới này. Hơn nữa còn luôn cho anh vài cái ngáng chân. Ví như, sáng nay trời vừa tờ mờ sáng, anh ấy lại động kinh gửi cho cô N cái tin nhắn, trong đó viết rằng: Gả cho anh, được không em?
Mạnh Phi Phàm đọc mấy chữ đó xong, trong lòng tức anh ách, liền gọi điện thoại, ấn loa ngoài, nói bằng giọng quái gở: “Ngài Nam à, sau này cảm phiền anh làm gì thì phải quyết định thật nhanh, thật cấp tốc, thật gấp rút. Trước khi anh gửi tin nhắn đến, thì Giai Giai đã đồng ý lấy tôi rồi.”
Nam Hạo cười hừ vài tiếng, trả lời: “Giai Giai vẫn còn là một cô gái trong sáng, cô ấy vẫn không cưỡng lại được lời nói ngon ngọt của kẻ xấu nào đó. Chuyện hôn nhân của đời người, vẫn phải nghe theo lời cha mẹ. Anh cứ chờ mà xem.”
Điện thoại mở loa ngoài, do đó cuộc nói chuyện của hai người họ, Diệp Giai Ngưng đều nghe thấy hết. Câu nói đó của Nam Hạo, không phải là lời nói suông. Thái độ ngày hôm qua của mẹ tỏ ra như vậy. Bây giờ cả bầu trời của mẹ, rõ ràng đã ngã về phía Nam Hạo rồi.
Trong lòng cô hơi lo lắng, liền chạy đi tìm Mạnh Phi Phàm nói chuyện, bằng mọi giá cô phải dọn trở về nhà rồi. Nếu không, sợ anh chàng nào đó nhanh chân chạy đến trước, làm xong tư tưởng với mẹ cô, như vậy, người nào đó sợ không có cửa rồi.
Cho dù Mạnh Phi Phàm có trăm ngàn cái không nỡ như thế nào, nhưng vì hạnh phúc đời mình, đành phải chịu đựng sự chia ly tạm thời này. Song, tối hôm qua có đề cập đến chuyện muốn dạy dỗ ai đó, cho nên, mặc dù hai người không thể ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, nhưng buổi sáng vẫn có thể gặp mặt nhau.
Mạnh Phi Phàm lái xe chở Diệp Giai Ngưng về nhà.
Một tay anh lái xe, một tay nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, thật sít sao, dường như anh sợ rằng một khi anh buông ray, cô sẽ biến mất vậy.
Anh thầm cười nhạo mình, mình đã sống đến từng tuổi này rồi, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu, khi yêu đương, lại quay trở lại cái thời trẻ tuổi càn rỡ cứ lo được lo mất.
Tay anh nắm rất chặt, rất ra sức, nắm đến nỗi lòng bàn tay của hai người đều nhớp nháp mồ hôi. Nhưng, anh vẫn cứ không nỡ buông tay.
Thuyết tương đối của Einstein ứng trên con người đang sống lại trong tình yêu như Mạnh Phi Phàm, hơn nữa còn hiện ra vô cùng rõ rệt.
Mọi khi chỉ cần hơn nửa tiếng là đến, hôm nay anh lại cố tình chạy cho xa, chạy đường vòng, chạy lên cầu vượt, chạy ra cả đường cao tốc, rồi còn quẹo qua quốc lộ, cuối cùng mới chịu dừng lại trước cửa sau khu chung cư Tùng Bách.
“Giai Giai à, buổi chiều sau khi tan ca anh đến Bestter đón em nhé. Sau đó, chúng ta đi ăn tối với nhau.” Lúc anh giúp cô tháo dây an toàn, thừa dịp cắn vào vành tai của một cái, đã vậy còn dùng cái lưỡi vây khốn nó một hồi, sau khi dây dưa nhau một lúc, mới vô cùng luyến tiếc thả cô ra.
Cuối cùng anh cũng thả Diệp Giai Ngưng ra, cô liền trợn mắt liếc anh một cái: “Chú Mạnh à, nếu anh bận rộn nhiều việc, không cần đến đón em đâu. Chỗ làm của Phương Phương gần chỗ làm của em. Tan ca em đón xe về được rồi.”
“Không được. Em đã hứa với anh rồi, em đi làm đều do anh đưa rước mà.” Anh trả lời lại ngay, trên gương mặt điển trai viết đầy chữ không vừa lòng, nói với cô bằng giọng trầm thấp: “Giai Giai ngoan, anh thích nhất là được ở bên cạnh em mọi phút mọi giây.”
Diệp Giai Ngưng nghe xong dựng cả tóc gáy, nhưng chỉ có thể cam chịu gật đầu: “Được rồi mà. Nhưng mà, anh phải nhớ, anh không được lái chiếc xe xa xỉ đến, chỉ được lái chiếc xe bình thường thôi đó. Còn nữa, nhớ là không được đậu gần toà nhà đâu đó. Anh nhớ phải đậu xe xa một chút. Nếu không, em rất sợ đồng nghiệp của em bàn tán ra vô. À, đúng rồi, sau này anh chỉ cần đưa em đến cửa sau như thế này là được rồi, ở cửa trước quá nhiều người, em sợ mẹ em nhìn thấy thì không hay đâu.”
“Ây! Cái cô nhóc này, em toàn sợ người ta bàn tán ra vào. Đợi sau khi anh cưới hỏi đàng hoàng, rước em về, ai dám ở sau lưng chúng ta nói bậy nói bạ chứ? Em yên tâm đi, anh sẽ cố gắng hết sức khiến cho mẹ em chấp nhận anh. Em tin anh đi, không mất quá nhiều thời gian đâu.” Anh cười phì khi nhìn điệu bộ tỏ ra cẩn thận của cô, còn thừa dịp rửa mặt giúp cô.
“Chú Mạnh thân yêu à, sao anh chẳng có chút nhẫn nại gì hết vậy? Em đi trước đây.” Diệp Giai Ngưng chặn ngang những lời nói nhảm mà anh đang tính nói tiếp, rồi lấy hành lý từ trong tay anh, vội vã trốn đi.
Mạnh Phi Phàm điệu bộ giống như một con thỏ đang trốn chạy và đôi mắt nhỏ bé đó của cô, anh lắc đầu. Chẳng lẽ, bản thân mình quá nóng vội rồi sao?
Cuộc canh tranh giữa tập đoàn Phi Phàm và tập đoàn Hạo Hãn về mảnh đất ở ngoại ô vẫn còn gay gắt.
Phương Trạm Hoành lo lắng đi về phía văn phòng tổng giám đốc của Mạnh Phi Phàm, nhìn thấy Vicky gật đầu mỉm cười với anh, anh vội vàng đi đến trước mặt Vicky, hỏi: “Vicky, có phải em vừa nói tâm trạng của giám đốc Mạnh rất tốt phải không?”
Vicky mỉm cười gật đầu, nói: “Hai hôm nay tâm trạng của giám đốc Mạnh không tệ đâu.”
“Anh ấy có chuyện vui gì sao? Chẳng lẽ miếng đất ở ngoại ô có tin tốt sao?”
“Em cũng không biết. Song, sáng hôm nay em nhìn thấy anh ấy vừa hát vừa đi vào phòng làm việc đó.” Vicky lắc đầu, báo cáo đúng sự thật mọi chuyện.
“Hay nha, cám ơn Vicky đã báo cho anh biết. Tan ca nếu rãnh, anh mời em uống trà.” Phương Trạm Hoành nói.
“Anh đừng cho em leo cây me nữa. Mấy ngày trước anh vừa mới nói như vậy, sau đó anh lại nói có hẹn với ai đó ai kia rồi. Cho nên, em chỉ có trách nhiệm báo cáo thôi, chuyện khác em không trông mong xa vời đâu.” Vicky trêu chọc anh. Cái cậu Phương thiếu gia này tính tình tốt thì tốt thật, có thể đùa giỡn với anh ta, chỉ có điều quá nhiều bạn gái, thay bạn gái cứ như thay áo vậy.
“Ối trời, nếu em đã coi trọng anh như vậy. Vậy tí tan ca anh phải mời em một bữa rồi. Hôm nay chắc chắn sẽ không lỡ hẹn đâu.” Sau khi Phương Trạm Hoành trêu ghẹo Vicky, anh điều chỉnh lại cảm xúc, gõ cửa đi vào.
Lần đầu tiên anh thấy một cảnh khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ Mạnh Phi Phàm lại đang chụp hình tự sướng nha. Ối trời! Đây là chuyện thần kinh gì đây?
Mạnh Phi Phàm nhìn thấy Phương Trạm Hoành đi vào, anh lại chẳng có chút nghi ngờ nào, chụp xong ảnh, còn đưa cho Phương Trạm Hoành xem, nói: “Cái phần mềm chỉnh sửa ảnh này anh dùng không quen lắm. Chú sửa ảnh giúp anh đi. Còn nữa, chú tải Weibo xuống giúp anh luôn đi, để anh đưa bức ảnh này lên Weibo làm ảnh đại diện.”
Khoé mắt của Phương Trạm Hoành co giật lẩy bẩy, mắt thì cứ chớp liên hồi, nói: “Ối, anh bắt đầu chơi cái trò của tụi thanh này này từ khi nào vậy?”
“Chú cảm thấy anh không còn trẻ sao?” Mạnh Phi Phàm nghe vậy, trong lòng bắt đầu tức tối.
“Ka ka ka, Louis à, anh biết rõ ý của em không phải vậy mà. Ý em là, anh bận như vậy, làm sao còn có tâm trạng chơi mấy trò đó chứ?” Phương Trạm Hoành vội vàng sửa miệng. Đương nhiên anh rất hiểu, gần đây anh ấy đang được ngâm trong vẻ trắng nõn nà, xinh xắn của người đẹp, làm sao dám ở trước mặt anh ấy nhắc đến chữ “già” đây.
“Hôm nay Diệp Giai Ngưng dọn về nhà rồi. Em ấy chỉ quen dùng Weibo thôi. Cho nên anh cũng phải làm một cái, để còn dễ bề liên lạc với em ấy.” Mạnh Phi Phàm giả vờ không để bụng nói với Phương Trạm Hoành.
“Anh lên Weibo, chụp ảnh tự sướng, đều vì em ấy sao?” Phương Trạm Hoành không tin lắm. Anh vẫn cho rằng anh ấy chỉ gặp dịp mà chơi thôi. Louis làm cho anh biết được thế nào gọi là “đắm chìm trong tình yêu” rồi nha. Đồng thời, anh cũng thề rằng, cả đời này anh sẽ không đặt trái tim mình vào một người phụ nữ nào cả. Bằng không, chết như thế nào cũng không hay biết.
“Đúng đó. Có gì không được hả? Hôm nay em ấy dọn đi rồi, cho nên lên Weibo nói chuyện với em ấy thuận tiện hơn.”
“Louis à, anh khai thật đi, có phải anh yêu cô bác sĩ học Diệp kia rồi phải không?” Phương Trạm Hoành cảm thấy hứng thú, đặt mông xuống cái ghế trước mặt anh, nháy mắt hỏi.
“Đúng rồi, chú đến đây, có phải có tin gì tốt rồi phải không?” Tạm thời Mạnh Phi Phàm không muốn công bố ra bên ngoài, dù sao Diệp Giai Ngưng nói cô cần thời gian, cho nên anh vội vã đổi đề tài.
Phương Trạm Hoành vừa nghe anh hỏi vậy, gương mặt tinh quái trở nên ảm đạm ngay, nói với vẻ cam chịu: “Chuyện tình cảm của phó thị trường Cao và Lâm Hiểu Quân hình như gặp trắc trở rồi. Ông già của phó thị trường Cao, cũng chính là phó tham mưu trưởng của quân đội nào đó, vốn dĩ đã đồng ý cho hai người họ cặp với nhau rồi. Nhưng, ai biết đứa nào ở sau lưng đâm thọt quá khứ không mấy tốt đẹp của Lâm Hiểu Quân với ông ta. Sau đó làm cách nào cũng phải đối hai người họ. Sáng hôm nay lúc gọi điện thoại cho phó thị trưởng Cao, thư ký Trịnh nửa úp nửa mở lộ ra một chút tin đó.”
“Lâm Hiểu Quân che giấu chuyện đời tư như vậy, sao lại để cho ba của phó thị trưởng Cao phát hiện chứ? Phó thị trưởng Cao là một người rất cẩn thận mà.” Mạnh Phi Phàm đặt điện thoại xuống, cau mày suy nghĩ. Trong đầu hiện ra một người. “Gần đây Tống Hồng đang làm gì hả?”
“Gần đây cô ta xin công ty nghỉ rồi, nói là có chuyện về quê một chuyến.” Phương Trạm Hoành trả lời.
“Vậy, gần đây kẻ nào đang bí mật qua lại với ba của phó thị trưởng Cao không?”
“Em đã đi nghe ngóng rồi, nghe thư ký Trịnh nói, gần đây cha con nhà họ Nam có đến nhà họ Cao một chuyến.”
“Cha con nhà họ Nam sao? Ồ. Thì ra là thằng nhóc Nam Hạo. Cậu ta gần đây quả thật cạnh tranh quá khoan khoái rồi. Nếu miếng đất đó mà về tay cậu ta, cây cổ thụ ngàn năm sẽ bị huỷ hoại mất.”
Phương Trạm Hoành cũng chỉ biết mục đích thật sự anh muốn mảnh đất kia vào mấy ngày gần đây thôi. Lúc này nghe anh nói như vậy, tỏ vẻ tán thành rồi nói hùa theo: “Đúng đó. Thôn Ninh là cây cổ thụ ngàn năm, nếu như nó bị huỷ hoại bởi công nghiệp hoá, thì đó là một điều thật đáng tiếc.”
“Đúng vậy, ‘Đông Phương Vận’ anh có tính toán khác. Đợi khi Tống Hồng quay về sau kỳ nghỉ, chú tìm cách đuổi Tống Hồng đi. Nếu không được nữa, thì chú cho cô ta một khoản tiền để cô ta tìm công việc khác đi.”
“Vâng!” Phương Trạm Hoành đã biết rõ sự lựa chọn của anh ấy rồi. Nhưng, anh vẫn không hiểu nổi, Tống Hồng hơn cô gái ngây ngô chẳng biết gì Diệp Giai Ngưng kia gấp mấy lần, nhưng anh ấy vẫn không vừa mắt. Tìm người đến cũng là anh ấy, giờ đuổi người ta cũng là anh ấy! Toàn tự biên tự diễn không!
Mà lẽ đương nhiên, những suy nghĩ này, anh chỉ có thể để trong lòng oán thán thôi, Mạnh Phi Phàm là người có tính cách ra sao, anh hiểu anh ấy hơn ai hết!
Ngày hôm nay công việc bận rộn, Mạnh Phi Phàm cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Mặc dù nhận được tin xấu về miếng đất ở ngoại ô, nhưng anh vẫn luôn giữ tâm trạng vui vẻ.
Phương Trạm Hoành tạo Weibo cho anh rồi, anh chỉ cần thêm bạn Diệp Giai Ngưng là được. Sau khi gửi lời mời kết bạn xong, đợi cả buổi trời mới thấy thông báo chấp nhận của cô.
Ai ngờ được, tin nhắn đầu tiên cô gửi qua lại là một cái biểu tượng, đã vậy còn là biểu tượng “vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên” nữa chứ, bên dưới còn viết thêm một câu: “Chú Mạnh à, hôm nay anh sốt cao đến 42 độ rồi phải à.”
Mạnh Phi Phàm dở khóc dở cười trả lời câu: “Chú Mạnh đang muốn tìm về tuổi trẻ, không được sao? Sao lâu như vậy em mới chấp nhận thêm bạn anh vậy? Đang bận việc gì sao?”
Cô nhanh chóng trả lời lại: “Đang báo cáo công việc với yêu nữ. Cô ấy không tin em có thể chữa khỏi bệnh cho anh. Y(^o^)Y”
Mạnh Phi Phàm vui mừng, hỏi tiếp: “Em nói lại như thế nào?”
Cô gửi lại một cái biểu tượng “xấu hổ”, sau đó, nói chèm thêm một câu: “Yêu nữ lại quát em rồi.”
Anh trả lời lại ngay: “Tan ca anh đến đón em.”
Đợi cả buổi trời, không thấy cô trả lời, anh chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào công việc, nhưng lòng thì đã bay lơ lửng đến chỗ nào rồi.
Năm giờ mười lăm, anh đúng giờ tắt máy tính. Từ tập đoàn Phi Phàm chạy đến phòng khám tâm lý Bestter, lái xe chỉ cần nửa tiếng thôi, cho dù kẹt xe, thì cũng có thể đến đó trước mười phút. Anh tính như vậy, thì điện thoại nội bộ vang lên.
Vicky nhận điện thoại bước vào: “Giám đốc Mạnh à, tối nay bảy giờ anh có một buổi tiệc phải tham gia, anh đừng quên đó.”
“Vicky, chuyện đó, gần đây sau khi tan ca anh còn có việc, em giúp anh từ chối mấy bữa tiệc không cần thiết đi. Nếu như bắt buộc phải đi, thì em bảo Phương Trạm Hoành đi giúp anh, cứ vậy đi, anh phải đi đây.”
“Vâng. Em sẽ ghi chép lại.” Vicky gác máy, ấn vào huyệt thái dương. Gần đây hành vi của giám đốc Mạnh có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đang yêu đương nữa sao? Trong lúc cô đang nghỉ như vậy, cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, Mạnh Phi Phàm mỉm cười với cô, rồi rời khỏi.
Lúc này Vicky càng hiểu rõ hơn, giám đốc Mạnh bắt đầu mùa xuân thứ hai rồi. Hy vọng lần nay anh ấy sẽ thuận buồm xuôi gió. Chỉ có như vậy, mình mới có thời gian đi xem mắt chứ!
Mạnh Phi Phàm chạy nhanh rồi lại chậm, trên đường xe kẹt cứng, cuối cùng đến sáu giờ mười phút mới chạy đến toà nhà, nhưng anh lại nhìn thấy một cảnh làm anh rất bực bội.
Một tên đàn ông dáng người cao to, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, đang mở cửa cho Diệp Giai Ngưng, Diệp Giai Ngưng quay đầu nhìn một lát, rồi lên xe. Tên đàn ông kia từ chỗ ghế phụ quay người đi về phía ghế lái, anh nhìn thấy rõ gương mặt của kẻ đó, thì ra chính là Nam Hạo!