Yêu Muộn

Chương 47



Dịch: Thanh Dạ

Tôn Vân đi đến văn phòng chủ tịch với tâm trạng nơm nớp lo sợ.

Cô ta không bao giờ ngờ đến, tập đoàn Phi Phàm lại trao trả “Đông Phương Vận” cho Diệp Giai Ngưng. Điều cô ta càng không thể ngờ đến đó chính là, mình lại được thăng chức lên làm trợ lý cho chủ tịch. Tất nhiên, vị chủ tịch này họ Diệp, chứ không phải họ Mạnh.

Cô ta mang theo vẻ mặt hoảng sợ đi đến trước cửa phòng chủ tịch, lòng bàn đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng, đứng ở trước cửa do dự không biết tiếp theo đây phải đối đáp như thế nào mới vẹn cả đôi đường.

Trên đường đi, cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cho dù Diệp Giai Ngưng có mắng cô ta như thế nào, cho dù có quở trách cô ta như thế nào, cô ta sẽ giữ nguyên nụ cười ở trên môi! Cô ta chỉ là một người mới tốt nghiệp cấp ba thôi, phải lăn lộn giữa tầng lớp trung lưu trong một công ty lớn, điều đó dễ dàng sao? Cô ta không muốn vứt bỏ chén cơm vàng này đâu.

Cô ta sắp xếp lại những dòng suy nghĩ trong đầu, điều chỉnh lại vẻ mặt, lúc này mới cong ngón tay lên, gõ nhẹ vào cửa.

Nghe thấy tiếng đáp lại “mời vào” của Mạnh Phi Phàm. Cô ta lấy hết can đảm, bước vào trong phòng.

Mạnh Phi Phàm mặc bộ âu phục thẳng thớm ngồi ở phía sau chiếc bàn chủ tịch lớn, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.

Trái tim của cô ta đập “thình thịch” trong chốc lát, ngay lập tức cô ta nở một nụ cười trên mặt, kìm nén vẻ căng thẳng trong giọng nói của mình, mỉm cười hỏi: “Chủ tịch Mạnh, anh tìm tôi có việc gì vậy ạ?”

Mạnh Phi Phàm chỉ tay về phía Diệp Giai Ngưng đang ngồi trên ghế sofa uống trà, nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, cô được điều đến làm trợ lý cho chủ tịch Diệp. Chắc hẳn tổng giám đốc Phương đã nói với cô rồi nhỉ?”

Tôn Vân nghe đích Thân Mạnh Phi Phàm chỉ thị, trái tim của cô ta lại run lên một hồi, nói: “Chủ tịch Mạnh à, tổng giám đốc Phương vừa mới báo cho tôi biết rồi. Tôi cảm thấy chức vụ mới này đầy thử thách và cũng rất tuyệt.” Cô ta dừng lại một lát, do dự một hồi, lại nói: “Nhưng với tuổi tác của tôi hiện nay, e rằng không thể nào theo kịp thời đại, sợ rằng không thể làm một trợ lý tốt cho chủ tịch Diệp đây.”

“Ồ? Vậy sao? Tổng giám đốc Phương đã đưa cho tôi báo cáo tổng kết công việc hằng năm của cô. Trong báo cáo tổng kết hằng năm có một câu luôn được cô nhắc đến nhiều nhất đó là: Tiến bước theo thời gian, trước giờ chưa bao giờ đi sau thời đại. Sao nào, chẳng lẽ những lời tự đánh giá trong báo cáo tổng kết công việc của cô đều là bịa đặt sao?” Giọng điệu của anh có chút chất vấn, có chút nặng nề.

Tôn Vân nghe giọng điệu đó của anh, cả người sợ đến toát cả mồ hôi, vội vàng phản bác lại: “Không, không, chủ tịch Mạnh à, ý của tôi không phải là như vậy. Tôi, tôi chỉ sợ mình là hoa tàn liễu úa, làm việc với chủ tịch Diệp sẽ không hợp. Đúng, không hợp ạ.” Cô ta nở nụ cười vô cùng ngượng ngùng.

“Giai Giai à, em thấy thế nào?” Mạnh Phi Phàm đá chuyện này qua cho Diệp Giai Ngưng.

Diệp Giai Ngưng đặt tách trà trên tay xuống, nhìn Tôn Vân từ trên xuống dưới. Bộ đồ công sở màu xám ôm trọn lấy dáng người nở nang của cô ta, trên mặt trang điểm hơi đậm, nhìn vào trông trẻ hơn chừng mấy tuổi so với tuổi thật của cô ta.

Cô lại nghĩ về mẹ mình, mặc dù chỉ lớn hôn Tôn Vân vài tuổi, nhưng nhìn vào lại tưởng hai người lớn hơn nhau mười mấy tuổi, thì trong lòng cô lại cảm thấy chua xót và buồn bã.

Nhưng, ý nghĩ này chỉ lướt qua trong lòng cô, cô mỉm cười, nói chuyện thật từ tốn: “Trợ lý Tôn mặc dù là người có tuổi, nhưng phong thái và tinh thần vẫn còn. Hơn nữa, trợ lý Tôn biết ăn nói, làm việc biết bao nhiêu năm ở bộ phận nhân sự rồi, giỏi nhất là khả năng giao tiếp với người khác. Đây chính là nhân tài mà tôi đang cần.”

Những lời cô nói rõ ràng đều là những lời khen ngợi, nhưng khi Tôn Vân nghe vào tai, thì nó lại trở thành những lời cười nhạo. Hai vành tai của cô ta đỏ ửng lên, trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ số IQ tụt dốc một lúc, cô ta cũng không nghĩ ra cách làm sao để khỏi phải bị điều đến vị trí mới này.

Khi cô ta nhận ra được sự thật này thì trong lòng lại thấy rối tắm, rốt cuộc phải mất công việc như CEO này sao? Hay là mặc kệ sĩ diện của bản thân nói lời từ chức một cách dứt khoát? Nhưng sĩ diện đáng bao nhiêu tiền đây?

Gần đây công ty sửa chữa nhà của Diệp Phương Viễn đang đứng trước sự canh tranh ngày càng khốc liệt, mối làm ăn ngày càng ít, giá thành càng ngày càng thấp. Nhưng ông ta sĩ diện, cố chấp mở rộng công ty sửa chữa nhà lớn hơn. Bây giờ chỉ có bên ngoài thôi, những con số ghi trong sổ sách đã trở nên khó coi đến cực điểm rồi.

Sau một hồi cô ta đấu tranh tư tưởng, nắm chặt tay mỉm cười, trả lời với vẻ dè chừng: “Cám ơn chủ tịch Diệp đã để mắt đến tôi. Vậy thì, công việc cụ thể từ hôm nay của tôi được sắp xếp như thế nào?”

Mạnh Phi Phàm cũng nhìn về phía Diệp Giai Ngưng, không biết trong hồ lô của cô gái nhỏ này đang bán thuốc gì đây?

Diệp Giai Ngưng vỗ vào chỗ kế bên mình trên ghế sofa, ý bảo Tôn Vân ngồi xuống. Nhưng, nội đứng thôi Tôn Vân đã cảm thấy vô cùng áp lực rồi, làm gì có can đảm ngồi kế bên cô chứ, cô ta vội vàng đưa đẩy nói mình đứng là được.

Diệp Giai Ngưng tỏ vẻ vô cùng hồn nhiên ngây thơ, mỉm cười nói: “Trợ lý Tôn à, chuyện công việc cô không cần lo lắng quá đâu. Thật ra, ‘Đông Phương Vân’ vẫn do công ty Amy quản lý thêm vài năm nữa. Tôi không tham gia vào việc kinh doanh của công ty. Cho nên, công việc của chị cũng không bận rộn lắm đâu, ngược lại còn rất nhàn rỗi đấy chứ.”

Tôn Vân là người trưởng thành trong mớ hỗn độn, nghe thấy giọng điệu ngày càng khách sáo của Diệp Giai Ngưng thì cô ta càng thấy sợ hãi . Hai bàn tay đang buông lỏng đặt bên hông, giờ lại vô thức nắm chặt lại, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. “Chủ tịch Diệp, xin chủ tịch hãy nói thật cụ thể nội dung công việc là gì ạ.”

Diệp Giai Ngưng nhấp một ngụm trà, nói bằng giọng điệu thảnh thơi: “Trước mắt tôi không có việc gì cần chị làm cả. Nhưng mà, gần đây tôi cứ phải đi công tác hoài, mẹ tôi ở nhà một mình rất buồn chán. Vì vậy, mỗi ngày chị hãy đến tiệm hoa đặt giúp tôi một bó hoa, rồi tự mình đưa đến tặng mẹ tôi. Ừm, mẹ không thích những loại hoa có mùi thơm quá nồng đâu nha.”

Ực! Hai bên trán của Mạnh Phi Phàm giật mạnh. Không ngờ bề ngoài Diệp Giai Ngưng có vẻ ngây thơ, thế mà cũng biết ra chiêu độc địa đến vậy!

Diệp Giai Ngưng nói tiếp: “Còn một chuyện nữa. Căn nhà mà mẹ tôi đang sống đã nhiều không sửa chữa rồi, cô tìm một người thợ giỏi đến sửa chữa đi.” Đương nhiên, cô nói bằng giọng rất lấy làm tiếc với Mạnh Phi Phàm: “Chủ tịch Mạnh à, em bảo trợ lý Tôn làm những việc như thế này, anh có cảm thấy thiệt thòi cho cô ấy không vậy.”

Mạnh Phi Phàm giả vờ hùa theo gật đầu, quay đầu hỏi Tôn Vân: “Trợ lý Tôn à, chủ tịch Diệp sắp xếp công việc như vậy, chị có ý kiến gì không?”

Mặc dù anh nói bằng giọng chất vấn, nhưng bên trong giọng nói lại đầy uy nghiêm, Tôn Vân nào dám nói câu không đồng ý đây.

Cô ta gật đầu giống như gà mổ thóc, nói: “Chủ tịch Mạnh, tôi không có bất kỳ ý kiến nào cả. Nếu sau này trong lúc làm việc, có chỗ nào không đúng, mong chủ tịch Mạnh và chủ tịch Diệp thông cảm bỏ qua.”

Mạnh Phi Phàm gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Diệp Giai Ngưng lại đột ngột chen thêm một câu vào: “Trợ lý Tôn, tính tình của mẹ tôi không được tốt cho lắm. Néu có chỗ nào không chu đáo, mong chị hãy lượng thứ cho. Còn nữa, hy vọng điện thoại của trợ lý Tôn phải luôn mở suốt hai mươi tiếng. Lỡ nửa đêm có xảy ra chuyện gì, cũng dễ tìm chị hơn.”

Tôn Vân vội vàng đồng ý, nhưng lại thấy lạnh sống lưng.

Mạnh Phi Phàm thấy Diệp Giai Ngưng không còn gì để căn dặn nữa, liền nói với Tôn Vân: “Tôi sẽ nói tổng giám đốc Phương sửa lại gian phòng nhỏ ở trước cửa phòng chủ tịch. Sau này trợ lý Tôn sẽ làm việc ở đó. Hôm nay không còn việc gì nữa, cô trước hết hãy bàn giao công việc của mình cho giám đốc mới của HR đi.”

Tôn Vân nghe thấy câu nói này, giống như đại xá vậy, vội vàng nói lời chào tạm biệt hai người, rồi rời đi ngay.

Mạnh Phi Phàm đi đến sofa ngồi xuống chỗ bên cạnh, nắm lấy tay của Diệp Giai Ngưng, mỉm cười nói: “Không ngờ con nhím nhỏ lại biến thành con cáo nhỏ rồi.”

“Chú Mạnh à, chú không cảm thấy cách em giải quyết chuyện này ở trước mặt anh cứ như là múa rìu qua mắt thợ sao? Quá dịu dàng rồi phải không?” Cô nhếch miệng cười nói.

“Em làm như vậy, ắt hẳn trong lòng em có dự định riêng. Ây! Vấn đề nan giải của em đã giải quyết rồi, nhưng vấn đề của anh vẫn còn chưa có cách để giải quyết sao?”

“Cơ hội là do chính mình tìm lấy. Em không thấy nếu như anh cứ án binh bất động, địch đã đánh chiếm thành luỹ của anh trước sao?” Giọng điệu của anh có chút gấp gáp. Ngày hôm qua nhìn thấy cảnh tượng đó ở “Hội sở Trà Hương” thì nó ở trong lòng anh thật lâu cũng không thể giũ bỏ được.

Diệp Giai Ngưng có chút lúng túng, nhìn dáng vẻ ngày hôm qua, xem ra mẹ và mẹ Nam Hạo nói chuyện rất hợp ý nhau. Hơn nữa, ấn tượng của mẹ với Nam Hạo cũng rất tốt. Có thể thấy rõ, Nam Hạo bây giờ sắp đạt được mục đích của mình rồi.

Cô nghĩ ngợi rất lâu, chợt nghĩ đến một chuyện.

“Đúng rồi. Em suýt tí nữa quên mất, ngày mai là sinh nhật mẹ em đó. Vừa hay mai là cuối tuần, em trai em cũng sẽ về nhà. Chi bằng, ngày mai chúng ta đón Gia Minh trước, rồi đến tối mới tổ chức tiệc sinh nhật cho mẹ nhỉ?”

“Ý kiến này của em thật tuyệt!” Anh mỉm cười trả lời cô. Nếu như có thể nói chuyện này ở trên bàn tiệc, như kiểu đàm phán chuyện làm ăn, thì anh trước giờ chưa từng thất bại cả!

Anh là một người nghĩ là làm liền, lập tức cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Phương Trạm Hoành, nói: “Chú mau chóng đặt một phòng sang trọng nhất ở nhà hàng Hoa Viên vào tối mai đi, rồi chú bảo Tôn Vân chuẩn bị một bó hoa cẩm chướng thật lớn, ngày mai đúng sáu giờ tối đưa đến nhà hàng Hoa Viên.”

“Anh để Tôn Vân bắt đầu đi đưa hoa nhanh vậy sao?” Diệp Giai Ngưng có chút sững sờ.

“Giai Giai, em yêu tâm đi, ngày mai mẹ em sẽ có một ngày sinh nhật thoải mái nhất.” Anh hôn lên vành tóc mai một cái, ôm lấy cô nói thế.

Buổi chiều ngày hôm sau, Mạnh Phi Phàm đích thân lái xe đưa Diệp Giai Ngưng đến trường đón Diệp Gia Minh.

Diệp Gia Minh đang cùng bạn học đi về phía trạm xe buýt, bỗng chốc giật mình khi nghe thấy tiếng còi xe cất lên. Diệp Gia Minh vội vàng kéo người bạn đang đi ở phía ngoài, giúp người bạn tránh khỏi chiếc xe sang trọng kia. Hiện nay, mấy chiếc xe sang đang lộng quyền ở thành phố G, vừa kiêu ngạo lại ngang ngược. Cậu ghét nhất là những kẻ có ỷ mình có tiền làm phách.

Nhưng Diệp Gia Minh không ngờ, ở phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, có người đang gọi tên mình. Diệp Gia Minh sững người trong chốc lát, rồi quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy cửa kính xe ở ghế phụ của chiếc xe sang trọng đó hạ xuống, hiện ra gương mặt của chị gái mình.

“Chị, sao chị lại đến đây?” Cậu sững sờ.

“Gia Minh, em mau lên xe đi. Hôm nay là sinh nhật mẹ, chị đến đón em đi ăn chung luôn.” Trong lúc Diệp Giai Ngưng đang nói chuyện, Mạnh Phi Phàm đã dừng xe ở bên lề đường.

Những chàng trai đứng bên cạnh Diệp Gia Minh xúm lại đùa giỡn rất nhiệt tình, “Ôi trời, Diệp Gia Minh à, mày ngày nào cũng than nghèo với tụi tao. Thì ra mày có một người anh rể có tiền đến vậy nha.”

Bọn họ đều là người tinh mắt, không những nhìn ra được đây là chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản có hạn, mà nhìn ra Mạnh Phi Phàm đang đeo mắt kính ngồi ở ghế lái.

Diệp Giai Ngưng nhìn thấy em trai mình còn đang ngỡ ngàng, liền vội vã xuống xe kéo em mình.

“Gia Minh, em còn ngẩn người chi vậy? Đây là lần đầu tiên chị đến đón em, chị còn sợ không đón được em nữa đó.”

Diệp Gia Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, đẩy tay chị mình ra, hỏi: “Chị à, sao chị lại ngồi trên một chiếc xe sang đến vậy chứ? Chị sẽ không giống như những gì hàng xóm nói, ở bên ngoài dựa hơi kẻ có tiền chứ.”

Diệp Giai Ngưng ngỡ ngàng! Gì chứ? Dựa hơi kẻ có tiền sao? Cô không nghe lầm đó chứ?

“Gia Minh, em nói bậy gì hả? Chị chỉ quen một người bạn trai thôi mà. Những người hàng xóm đó sao nhiều chuyện đến vậy chứ, chỉ toàn nói bậy nói bạ.”

Cô rất tức giận! Do mối quan hệ trong công việc, cho lên bình thường cô rất ghét người khác nhiều chuyện nói bóng nói gió. Có rất nhiều người, rõ ràng tâm lý có vấn đề, vậy mà cứ biến thành người có “bệnh thần kinh” sau khi nghe mấy lời đồn đãi không rõ đúng sai của những người xung quanh.

Mạnh Phi Phàm nhìn thấy hai chị em đúng im lìm trên đường không nhúc nhích. Anh nhìn đồng hồ, sắp năm giờ hai mươi. Nếu trễ hơn nữa, sợ sẽ bị kẹt xe mất. Lần đầu tiên gặp mẹ vợ, không thể đến trễ được. Anh vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa, đi xuống xe.

Mạnh Phi Phàm vừa bước ra, đám nữ sinh đang đi ngang qua la lên liên tục. Hàng ngàn ánh mắt của đám nữ sinh đều dời đến người của anh. Trời ạ! Người đàn ông này có cần đẹp vậy không! Không phải mọi người thường nói đàn ông lái mấy chiếc xe sang trọng đều là bụng phệ hết sao? Sao lại, sao lại, người đàn ông đẹp như thế này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là minh tinh sao?

Anh chẳng màn đến những thắc mắc của họ. Đám nữ sinh hằng ngày bị nhốt ở trong trường, rất ít khi mò đến di động, nói chi đến mấy tin tức lá cải. Hơn nữa, những tin lá cải về Mạnh Phi Phàm cực kỳ ít. Ngoài trừ khoảng thời gian trước anh cố ý để lộ tin với cô người mẫu kia thôi. Sau này, anh đã nhờ cậy các mối quan hệ giải quyết sạch sẽ rồi.

Mạnh Phi Phàm không đếm xỉa đến N ánh mắt đang đổ dồn về mình, đi thẳng qua bên kia tìm hai chị em họ.

“Gia Minh, Giai Giai, sao hai người còn chưa lên xe vậy? Trên đường đi dễ bị kẹt xe, không thể để mẹ chờ quá lâu đâu.”

Phụt!! Mẹ!~~

Hai chị em đồng loạt quay đầu nhìn anh. Khoé miệng của Diệp Giai Ngưng giật giật, không ngờ da mặt của người đàn ông này lại dày đến vậy!

Mắt của Diệp Gia Minh lại sáng lên.

Người đàn ông đi về phía hai chị em, phong thái đỉnh đạc, ôn hoà nhã nhặn. Anh ta đứng ở bên cạnh chị hai, nhìn như thế nào cũng cảm thấy hai người rất xứng.

Đám nữ sinh nghe thấy lời nói này, đều nhao nhao chán nản. Thì ra trai đẹp đã có vợ rồi! Ánh mắt của đám nữ sinh đảo một vòng ở trên người Mạnh Phi Phàm, rồi lập tức di chuyển đến người của Diệp Giai Ngưng. Trong lòng mỗi người đều dấy lên lòng ngưỡng mộ: Số chị này tốt thật đó. Đúng là đủ loại cảm xúc ngưỡng mộ ghen ghét oán hận nha.

Hiển nhiên Diệp Giai Ngưng không hề biết được những cô gái kia đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy Mạnh Phi Phàm đứng bên cạnh mình, lập tức gây chú ý đến vô số con mắt xung quanh. Cô than thở trong lòng: Nếu như gả cho anh ấy thật, vậy bắt đầu từ bây giờ cô phải rèn luyện cho trái tim trở nên sắt đá rồi.

“Xin chào, Gia Minh. Anh là anh rể tương lai của em, Mạnh Phi Phàm. Anh rất vui khi được quen biết em.” Trên khoé môi Mạnh Phi Phàm hiện lên nét cười, đưa tay ra.

Diệp Gia Minh cũng đưa tay ra, trả lời thật lễ phép: “Nếu như chị em bằng lòng gả cho anh, em sẽ ủng hộ chị ấy. Nhưng, nếu anh đối xử tệ với chị em, anh đừng trách em chào hỏi anh bằng nắm đấm đó.”

Mạnh Phi Phàm nghe xong, nắm tay của cậu ấy thật chặt. Gen nhà họ Diệp rất mạnh mẽ, rất gan góc! Anh thích!

Sau khi Diệp Gia Minh ngồi vào trong xe, cậu liền đánh giá xung quanh. Xe sang quả nhiên có nhiều thứ cực kỳ cao cấp xa hoa sang trọng. Từ nhỏ cậu đã thích xe rồi, bình thường cậu hay để dành tiền tiêu vặt để mua không ít tạp chí về xe hơi. Cậu thích nhất là xe Lamborghini. Tất nhiên, dòng xe thể thao đó chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Diệp Giai Ngưng nhìn ra được vẻ yêu thích từ trong ánh mắt của em trai, nó làm cho lòng cô chua xót. Cô từ lúc sinh ra đến năm hai mươi tuổi, cũng đã được hưởng thụ qua ánh hào quang của một cô công chúa nhà giàu. Còn em trai, từ năm mười ba tuổi đã phải gánh váng trách nhiệm gia đình. Còn chưa trưởng thành thì đã bị ép phải trưởng thành rồi. Cô từng nếm qua mùi vị đó. Cô hy vọng sau này, mọi thứ của em trai đều tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.