Yêu Muộn

Chương 9



Dich: Thanh Dạ

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Phương tiện đường ghé sang nhà chở Diệp Giai Ngưng đến phòng khám tâm lý Bestter.

Phòng khám tâm lý Bestter được xây dựng ở khu đô thị mới, vừa hay chỉ cách sân vận động một con đường.

Trên đường đi, Phương Phương mượn tài ăn nói trơn tru trời cho của mình, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, cô ấy đã kể cho cô nghe tất cả mọi chuyện cô ấy đã nghe ngóng được về phòng khám tâm lý Bestter.

“Giai Giai này, không hỏi thăm thì chẳng biết được gì, vậy mà vừa nghe người ta kể xong thì hết hồn. Phòng khám tâm lý Bestter này là phòng khám nổi tiếng nhất nhì nước ta đó nha. Chủ là một người Mỹ gốc Cảng Thành. Người đến điều trị đều là những người giàu có ở tầng lớp thượng lưu không nha. Haiz! Mình nói nè, nếu cậu có gặp được anh chàng giàu có còn độc thân nào được được, thì nhớ giới thiệu cho chị đây nha.”

Nói đến đây, dường như Phương Phương lại nghĩ đến chuyện gì đó, cảm thấy sợ hãi mà thè lưỡi ra. “Bậy bậy bậy, đúng là thấy tiền thì mắt sáng rỡ ra. Đàn ông đến phòng khám tâm lý thì đều là những người có bệnh tật về tâm lý. Lỡ đâu gặp phải kẻ biến thái. Tàn Bạo. Điên loạn, vậy chẳng phải chị đây sẽ chết chèo queo à.”

Diệp Giai Ngưng cảm thấy tức cười trước những lời nói được Phương Phương nhấn mạnh bằng giọng điệu đùa cợt, tâm trạng bồn chồn lo lắng cũng dần lắng xuống.

Cô còn nghe Phương Phương nói rằng chủ của phòng khám tâm lý Bestter này là phụ nữ, ăn nói từ tốn, làm việc vô cùng nghiêm túc, yêu cầu rất cao. Hình dung như thế nào nhỉ, đó giống như hình tượng nữ ma đầu mặc đồ PRADA vậy.

Chậc! Người lãnh đạo là phái nữ sẽ khó chung sống hơn là phái nam, nếu người đó giống như kiểu nữ ma đầu mặc đồ PRADA thì không có cách nào có thể tượng tượng được rồi!

Bên trong văn phòng rộng rãi sáng sủa cùa chủ phòng khám, Diệp Giai Ngưng dần cúi đầu xuống, cảm giác được luồng khí của người phụ nữ mạnh mẽ ngồi trên chiếc ghế bà chủ ở trước mặt cô đang phà đến.

“Tuy em chỉ vừa mới tốt nghiệp, nhưng chị không thể không nói rằng em là người rất may mắn. Vốn dĩ thứ sáu tuần này sẽ tổ chức một buổi gặp gỡ lớn giữa các nhân vật lớn tại khách sạn Kinh Lệ. Bên phía chủ tiệc sẽ giới thiệu thiết bị kỹ thuật phát hiện nói dối tiến tiến nhất thế giới. Cách sử dụng thiết bị phát hiện nói dối này vô cùng phức tạp. Nhưng, chị nghe nói là nó được phát minh bởi một vị giáo sư nào đó tại Đại học S.”

Nói đến đây, hai đôi mắt tinh tường của cô ấy, đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ của người khác, đang nhìn chăm chăm vào cô gái thoạt nhìn có vẻ như là người điềm đạm ngồi ở trước mặt.

“Giám đốc Chu, xin chị cứ chỉ bảo em cần phải những gì.”

“Em không cần gọi chị là giám đốc Chu đâu, chị nghe không quen. Đã vào đây thì giống như người một nhà vậy, em cứ gọi chị là chị Chu Lỵ là được.” Chu Lỵ khoanh tay lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Ngưng, rồi nói: “Em có thể vào Bestter là do có người giới thiệu em tốt nghiệp tại trường Đại học S, hơn nữa còn là học trò của Catherine Demille. Chuyện này là thật sao?”

Đến lúc này đây Diệp Giai Ngưng mới hiểu rõ, một người không có kinh nghiệm làm việc như mình, lại được một phòng khám tư nhân tiếng tăm này tuyển dụng. Thì ra là vậy!

Nhưng, tính tình của giáo sư Mille rất kỳ quái, hơn nữa không ở cố định một nơi. Mỗi năm đến kỳ nghỉ hè giáo sư lại đến một quốc gia nào đó để nghiên cứu. Mà hai năm nay những quốc gia giáo sư đến đều là những quốc gia nhỏ, rất khó có thể liên lạc được.

Hôm nay là ngày thứ hai, từ đây đến thứ sáu còn bốn này, liệu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này không?

Tất nhiên Chu Lỵ sẽ không cho cô có cơ hội từ chối. Lần này cô ấy lấy được vé mời buổi gặp gỡ kinh doanh này không dễ. Đây là nhờ một phòng khám tâm lý P.K nổi tiếng hơn ở ngoài thành phố G lấy được. Đương nhiên Chu Lỵ sẽ không để cơ hội trôi đi như thế.

“Em đi ra ngoài chuẩn bị đi. Tham gia buổi gặp gỡ các nhân vật lớn lần này đều là những đại gia đứng đầu cả nước. Đây là tài liệu về khách hàng mà chị tìm được, em cầm ra ngoài nghiên cứu đi.” Cô ấy không giải thích gì thêm mà đưa cho cô một xấp hồ sơ thật dày, rồi bắt đầu làm việc của mình.

Diệp Giai Ngưng vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy Chu Lỵ không đoái hoài đến mình, cô cũng không muốn quấy rầy cô ấy đang làm việc, đành phải ôm xấp hồ sơ dày cộm đó đi đến bàn làm việc của mình.

Cô mơ hồ sơ của những đại gia tham gia buổi tiệc, thông tin bên khách hàng nam rất đơn giản, chỉ viết mỗi tên và chức vị, còn thông tin bên phía khách nữ thì trái lại còn có đính kèm giới thiệu sơ lược về bản thân. Cô xem sơ qua, ngay lập tức bị thu hút bởi bốn chữ “Tập đoàn Phi Phàm” ở dòng đầu tiên.

Gì chứ? Người bên tập đoàn Phi Phàm thứ sáu này cũng đến tham dự buổi tiệc à! Đừng nói là tổng giám đốc của tập đoàn Phi Phàm nha!

—————————-

Trong văn phòng tổng giám đốc trên tầng mười tám của tập đoàn Phi Phàm, Mạnh Phi Phàm rùng mình hắc xì vài cái. Sau đó, nghe tiếng máy di động riêng đổ chuông.

“Cháu còn nghĩ xem ai đang lải nhải sau lưng cháu, thì ra là cô nha! Cô yên tâm đi, buổi tiệc ngày thứ sáu cháu sẽ đi. Vâng, cô đừng thúc giục cháu nữa. Cháu tự có sắp xếp của riêng mình mà.”

Mạnh Phi Phàm cúp máy, trong lòng thấy buồn phiền. Châm một điếu xì gà, bắt đầu ngồi nhấm nháp.

Sau khi anh và ba mình cắt đứt quan hệ, mặc dù cô Mạnh Thục Viên của anh vẫn đứng giữa giải hòa, nhưng quan hệ giựa hai cha con vẫn không thể còn tốt lên được.

Nghiên cứu vật liệu mới thành công, anh đưa vào sản xuất hàng loạt, tách khỏi tập đoàn Mạnh thị tại Cảng Thành, anh đến thành phố G thành lập tập đoàn Phi Phàm.

Chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, tập đoàn Phi Phàm phát triển vượt bậc trong thời kỳ kinh tế đang phát triển, từ vật liệu mới mà anh phát triển sang nhiều lĩnh vực khác như bất động sản, vàng bạc đá quý, hàng tiêu dùng.

Mặc dù Mạnh Phi Phàm thất bại trên phương diện tình yêu và tình thân, anh cười nhạo mình chỉ có thể tự hào ở trên thương trường thôi. Thoáng chốc ba năm qua đi, Trác Nhu đã mất tích hơn ba năm, chẳng có chút tin tức nào. Những người phụ nữ xung quanh anh cho dù có xinh đẹp đến đâu, nhưng không có một ai để cho anh có ý nghĩ muốn kết hôn cả.

Cô của anh thường hay giục anh nhanh chóng tái hôn. Nhưng anh chưa tìm được người hợp với mình nên vẫn luôn từ chối. Không ngờ rằng, cô của anh còn tự quyết định, đích thân đăng ký tham gia vô số các buổi tiệc gặp mặt khác nhau cho anh.

Cô của anh khuyên nhủ rằng: “Cháu không thích Hoa Trân Trân và Mạnh Tư Nhung như vậy, thế thì cháu không được thua kém họ, lấy vợ sinh con, con trai lớn và cháu đích tôn vẫn là người có quyền thừa kế nhất của nhà họ Mạnh.”

Cô của anh còn nói cho anh nghe, từ khi Mạnh Tư Nhung được nhìn nhận, vẫn luôn giúp đỡ Mạnh Van Thế trong công việc, tuy tiểu còn trẻ, nhưng làm rất được việc. Nhưng, Mạnh Tư Nhung đòi hỏi quá cao, cho nên vẫn chưa tìm được người con gái hợp với mình. Nói cách khác, cháu đích tôn e rằng phải sinh ra trong nhà của Mạnh Tư Nhung đó rồi.

Hiển nhiên anh hiểu rõ, chẳng qua cô đang nói khích với anh thôi. Cô của anh còn đinh ninh rằng anh vẫn còn ám ảnh về cuộc hôn nhân trước của mình. Nói thật, chỉ có anh là hiểu rõ nhất, vào cái đêm giáng sinh nào đó, anh mắc chứng rối loạn ED [1] rồi.

Đây là căn bệnh đánh vào lòng tự ái của đàn ông, anh nào dám cho ai khác biết. Tại một phòng khám tâm lý có tiếng nhất Hoa Kỳ – Phòng khám và điều trị tâm lý Stevenson anh đã tìm được cách chữa trị, nếu nói theo ngạn ngữ của Trung Quốc thì là: Muốn tháo chuông phải tìm được người buộc chuông.

Nhưng, cái đồ lẳng lơ làm cho anh mắc phải chứng bệnh này, lại biến mất chẳng còn chút tăm hơi nào nữa.

Anh ngẩn ngơ trong chốc lát khi nhìn cái biểu tượng xám xịt của MSN. Anh từng cho rằng số MSN đã bị bỏ rồi, nhưng không ngờ trong khoảng thời gian gần đây, cái biểu tượng lúc thì sáng, lúc thì lại xám xịt.

Anh dúi đầu thuốc vào chiếc gạc tàn thuốc bằng thạch anh, suy nghĩ trong giây lát, cứ vậy nhấc điện thoại nội tuyến lên, gọi điện thoại cho thư ký Vicky: “Vicky này, em thay đổi lịch trình ngày thứ sáu giúp anh, hủy bỏ buổi xã giao buổi tối đi, đổi sang đến khách sạn Kinh Lệ.”

Vicky nhận điện thoại, xác nhận lại một lần nữa rồi cúp máy. Cô trợ lý ngồi ở bên cạnh cô ấy vùi đầu vào trong máy vi tính, nói: “Chị Vicky ơi, sếp Mạnh muốn tham gia buổi tiếc gặp gỡ xa hoa nhất thế kỷ này à.”

“Đi, đi, đi, trẻ con không được nghe lén chuyện của người lớn. Sếp Mạnh phải tái hôn thôi, để cuộc sống của cô thư ký như chị đây được thảnh thơi hơn.”

Vicky rất nhớ những ngày tháng đã từng làm việc ở Mạnh thị tại Cảng Thành. Cuộc sống của Mạnh Phi Phàm lúc đó, luôn trong tâm trạng tươi vui. Mà tâm trạng của sếp vui vẻ, thì nhân viên cấp dưới cũng dễ chịu hơn. Cứ cách hai ba ngày, sếp mượn danh nghĩa của tình yêu, thưởng cho nhân viên trong công ty đủ các loại hình phúc lợi.

Haiz! Chứ đâu như ba năm nay, mỗi ngày trải qua đều xám xịt còn đỡ, đã vậy hở chút là thấy anh làm việc không chợp mắt. Cô phải nói rằng, khi hormone của đàn ông mất cân bằng, còn đáng sợ hơn cả phụ nữ.

————————–

Diệp Giai Ngưng nghe thấy bên tai có người hô lên một câu “đồ lẳng lơ”, đến lúc cô quay đầu nhìn. Thì ra ở bên phòng tiếp khách có một người đàn ông ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, đang ở mắng yêu câu đó trong điện thoại. Lông tơ trên người Diệp Giai Ngưng dựng đứng hết lên, vội quay đầu lại, tiếp tục xem hồ sơ.

_______________________________________________________________

[1] Chứng rối loạn ED: còn gọi là hội chứng rối loạn cương dương ở nam giới, diễn ra khi 1 nam giới bị lặp đi lặp lại tình trạng “trên bảo dưới không nghe”. Nếu không điều trị, ED sẽ khiến “chuyện ấy” khó thành công. Đôi khi, chứng bệnh này còn gọi là liệt dương.

———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.