Bạch Hồ không biết học theo ai, hôm đó hắn lại có tâm bày biện một bàn ăn. Nga, bàn ăn có phủ thêm khăn màu đỏ, giữa bàn là một chậu hoa cỡ đại cắm đủ thứ hoa: một nhánh tử đằng, một nhánh hoa mai, một nhánh cát tường, ba bông hoa hồng màu vàng, đỏ, hồng, và vài chùm thánh vật để lạc lỏng quanh miệng chậu.
“Uy, tiểu Bạch, sao ta chỉ thấy hoa mà không thấy lá a?” Đứng một bên, ta chỉ vào chậu hoa, hỏi hắn. Phải nói là, đủ hoa đủ lá mới tạo sự hài hòa cho một chậu hoa nha.
“Ta thấy nó không đẹp nên vặt bỏ hết rồi.” Hắn vừa kéo cái ghế có khắc chữ “Hỷ” to tướng, vừa trả lời.
“Nha, vậy còn khăn trải bàn sao nhỏ vậy a?” Ta lại trỏ vào cái khăn màu đỏ, được đặt một cách quang minh chính đại cạnh chậu bông. Mà điều đáng nói là, cái tiết diện của cái khăn, còn chưa bằng cái đế của chậu bông a.
“Đó không phải khăn trải bàn, nó dùng để trang trí nha.” Bạch Hồ đem ta lại ịn ngay “Hỷ” ghế, mặt không đổi sắc mà trả lời. “Cần nhi a, ngươi ngồi đợi ta một lúc.” Nói xong thì hắn rất nhanh mà biến mất. Thật sự, ta hoài nghi hắn có hay không gạt ta? Hội không khả năng khinh công nhưng thân pháp của hắn không phải vẫn còn rất tốt sao?!
Buổi tối thì đương nhiên trời phải tối. Bình thường thì bọn ta hay dùng nến, nhưng hôm nay Bạch Hồ lại thổi hết nến đi. Này là, hắn bảo ta đợi, bản thân lại đi thổi nến?! Còn nữa, hôm nay ta thấy hắn cũng thật màu mè nha. Phải chăng… phải chăng hôm nay ngày sinh hắn?!
“Đứa ngốc, hôm nay là ta cùng ngươi hỷ sự nha.” Bạch Hồ bỗng từ một góc khuất lừng lững bước ra, trên tay còn bưng một cái vật gì đó có thể lóe sáng, khóe miệng lại giật giật làm ta… cứng đơ người! Di?! Hắn mọc đuôi lại còn phát sinh tâm thần?! Khi nào ta đồng ý cùng hắn làm cái này hỷ sự?!
“Ngươi không có đồng ý, nhưng là ta muốn cùng ngươi kết thành phu phụ nha.” Đặt cái thứ lóe sáng xuống bàn, hắn ung dung lại ngồi xuống bên cạnh ta. Cũng dễ hiểu là tại sao hôm nay hắn lại không ngồi đối diện ta nữa, đơn giản là vì, chậu hoa sẽ khiến ta và hắn không thể mặt đối mặt a…
Ngồi xuống rồi hắn lại không chịu an phận, dùng tay choàng qua eo ta, sau đó áp mặt vào tóc ta, khịt khịt mũi. Phi! Ta nào có đánh rắm, hắn cần gì phải làm như vậy a?! Ta bất mãn, gỡ lấy tay hắn ra khỏi eo, sau đó đứng dậy đập bàn một cái “rầm”: “Uy, ngươi muốn kết hôn thì cũng phải có sự đồng ý của ta chứ! Ngươi không biết thời buổi hiện đại hôn nhân là phải tự nguyện hay sao?! Ngươi không biết gì về bình đẳng giới hay sao? Ngươi…”
“Cần nhi a, chúng ta đây không sống ở hiện đại gì gì đó nha. Ta thật sự không hiểu ngươi đang nói gì a ~” Bạch Hồ làm như thật sự không tiếp thu, ngoáy ngoáy tai, cắt đứt khí thế ngút trời của ta. Ách, ta quên là ta và hắn đang ở cổ đại…
Ta tiu nghỉu còn hắn lại rất hí hửng. Đưa tay chạm tới cái vật lóe sáng được, hắn đem đến trước mặt ta. Oài… Thì ra là một cái mâm bạc có đậy một cái nắp bạc.
“Cần nhi a, ngươi đoán xem bên trong có gì?” Hắn dí sát cái mâm vào ta, cặp mắt trông đợi mà hỏi. Nha, ta còn thấy được ánh mắt hắn long lanh, long lanh, lấp lánh, lấp lánh… Bất quá, ta vẫn còn đang rất ức chế, cho nên mới mạnh miệng mà nói: “Cái đầu của ngươi!”
“Uy, đầu ta như thế nào lại nằm trong đây a. Cho ngươi đoán lại một lần nữa.” Hắn không nghĩ rằng ta đang mắng hắn, cho nên vẫn cứ như vậy hí ha hí hửng.
“Ta không biết.” Ta bực mình, đẩy cái mâm đó ra.
“Ngươi nói thử xem.” Người nào đó không biết điều, tiếp tục nài nỉ.
“…” Chẳng lẽ là thứ gì ghê gớm lắm sao? Hay làm hắn giấu bom hẹn giờ trong đó nhỉ? Không đúng, thời buổi này làm gì có bom hẹn giờ… Ách, chẳng lẽ lại là “thứ đó”?!
“Thứ đó là thứ gì nha?” Bạch Hồ lên tiếng làm ta hoàn hồn, không, chắc không phải là thứ đó, là ta đã nghĩ quá xa đi. Lại nghĩ sang thứ khác gần hơn…
“Cần nhi a, bảo ngươi đoán ngươi lại như vậy, ta thật thiếu kiên nhẫn nha. Thôi thì ngươi không cần đoán nữa.” Nói đoạn, Bạch Hồ lấy cái nắp bạc ra… Bên trong là, bên trong là cái gì nhỉ?
Ta dụi dụi mắt mấy lần mới thấy được ở chính giữa cái mâm sáng loáng to tổ chảng là một cái vật cũng đồng dạng sáng loáng, bất quá có phần nhỏ hơn rất nhiều. Là một cái nhẫn!
“Uy, ngươi từ đâu lấy ra vật này a?” Ta cầm lấy cái nhẫn, xem xét cẩn thận. Nha, là vàng trắng a~ Nhưng là, thời đại này đã có vàng trắng sao?!
“Không phải các ngươi kết hôn đều có vật này sao?” Bạch Hồ cười tủm tỉm, ra vẻ đắc ý, vẫn không trả lời ta mà còn hỏi ngược lại. Một hồi lâu, thấy ta duy trì im lặng, hắn có vẻ cụt hứng, giật lấy cái nhẫn từ tay ta, bắt đầu tung hứng: “Cái này lúc trước ta dựa theo kí ức của ngươi mà làm ra nha. Ngẫm lại, ta thật cực khổ đâu.”
“Ta có bảo ngươi phải làm sao?!” Ta đưa tay đón lấy chiếc nhẫn từ trong không trung, làm mặt xấu đối hắn mà nói. Này là vàng a, không phải đồ chơi, thật là giá trị đâu! Hu ha ha ha!
“Ngươi hội thích nó sao?” Bạch Hồ thấy ta có vẻ mất cảnh giác, bèn sáp lại gần, cánh tay vòng qua ngang hông của ta, bắt đầu sờ mó lung tung.
Ta gật gật đầu, ánh mắt dính chặt lấy chiếc nhẫn, không thèm để ý đến kẻ đang lợi dụng ăn đậu hủ của mình. Không phải là ta dễ dãi, chỉ vì ta muốn trả công cho hắn đã làm ra cái nhẫn này nha. Lặp lại lần nữa, ta tuyệt đối không dễ dãi!
Tiếp sau đó, một mình hắn dẫn dắt chương trình hỷ sự, còn ta đây vẫn mải mê ngắm lấy chiếc nhẫn. Quan sát lâu thật lâu mới thấy mặt ngoài chiếc nhẫn còn có khắc tên của ta, mặt trong là hình một cái mông của loài vật nào đó. Uy, có lẽ là mông của Bạch Hồ, sở dĩ ta nghĩ vậy là do gắn trên cái mông có bảy cái đuôi. Phi, hắn hết chuyện hay sao lại đi khắc cái hình ảnh xấu xí này vào a?! Là do tinh thần tự kỷ của hắn quá cao?!
“Cần nhi, hôn lễ đã xong, giờ ta với ngươi động phòng a.” Ta còn đang bận nghĩ xấu về hắn thì hắn lên tiếng làm ta giật mình. Ách, hắn mới nói cái gì đâu?! Động phòng?! Ta có nghe lầm không vậy?!
“Cần nhi a…” Thấy ta đứng hình, Bạch Hồ rất thâm tình mà huơ huơ tay trước mặt ta.
“…” Ta vờ như không thấy, im lặng vẫn im lặng, đứng hình vẫn đứng hình.
“Cần nhi…” Được nước làm tới, hắn chu môi ra một tấc, áp lại gần môi của ta. Đến khi chỉ còn cách nhau 1 mm nữa thôi, hắn bỗng dừng lại, dùng tay lắc lắc người của ta: “Cần nhi, ngươi không sao chứ?”
“…” Ta vẫn làm mặt lạnh. Vì quyền lợi của bản thân, ta phải đấu tranh a, đấu tranh! Cho dù có giả chết cũng được! Nói cái gì động phòng a?! Ai biết được của hắn dài ngắn như thế nào, hắn lại còn đang mọc đuôi, thứ đó có hay không hóa dài, ta nào dám a! Phi! Phi! Phi! Dẫu sao ta vẫn còn là cô thiếu nữ ngây thơ trong sáng, chưa từng làm cái chuyện đó, lần đầu tiên mà gặp phải hắn như thế này hẳn là rất đau đi?!
Có điều, ta nghĩ tránh né như thế nào cũng không khỏi hồ ly trảo của hắn…
“Ngươi không ổn vậy ngươi hội nghỉ ngơi trước, ta không làm phiền ngươi nữa.” Vào lúc đó, có người đã làm vẻ mặt lo lắng mà nói như thế đó. Nhưng là ta quên rằng người này thật sự rất khó đoán!
Những tưởng rằng hắn thật sự thấy ta biến sắc khó coi nên ẩn nhẩn bỏ qua, ta thở phào một cái, về phòng của mình mà ngủ. Nên biết rằng, ta với Bạch Hồ nước sông không phạm nước giếng, vốn có phòng riêng biệt à nha!
Đến nửa đêm, còn đang trằn trọc trên giường với chiếc nhẫn cầm chặt trong tay thì ta nghe có tiếng mở cửa phòng! Hắn đến sao?!
Không gian lúc đó rất yên tĩnh, thi thoảng có một trận gió nổi lên, làm mùi hương của các loại hoa về đêm lan tỏa khắp phòng. Hơi thở trầm ổn, bước chân nhẹ nhàng như thể chưa hề chạm đất, hắn ung dung tiến lại cạnh ta. Còn ta đâu?! Đương nhiên là như con rùa, rúc mình trong chăn, chỉ dám hé nửa con mắt mà quan sát hắn.
Đứng bên mép giường, hắn tự dưng mỉm cười làm ta hoảng sợ! Ách, có gì đáng cười sao? Ta trừng mắt mà nhìn hắn lại không nhận ra rằng hắn chính là nhìn vào cặp mắt đang trừng lớn của ta mà mỉm cười. Nguy a! Bị phát hiện rồi sao?! Không sao không sao! Cứ làm hắn nghĩ là hắn nhìn nhầm đi, ta chỉ cần nhắm mắt lại là ổn thôi mà! Nghĩ là làm, ta nhanh chóng nhắm hai mắt lại, giả vờ là đã ngủ…
Mà có vẻ, sau khi ta nhắm mắt lại, hắn cũng trở nên bất động hay sao ấy, xung quanh không còn một âm thanh nào cả. Thật lâu sau đó, do tò mò, ta lại hí mắt ra mà xem thử thì… đập vào mắt ta là khuôn mặt phóng đại của hắn! Khoảng cách rất gần, vậy mà ta lại không hề cảm nhận được hơi thở của hắn!
Ta vội trở người, tránh đi ánh nhìn mị hoặc của hắn, bên ngoài lại làm như vẻ đang tìm tư thế ngủ thoải mái hơn. Thiên a! Hãy nói với con là hắn đang bị mộng du!
Xoay người lại rồi, không thể dùng mắt mà quan sát hắn, ta chuyển sang dùng tai, nhưng nghĩ lại, tai cũng vô dụng, hắn từ nãy tới giờ không phải vô thanh vô thức sao! Nghĩ đến nát óc, ta quyết định dùng mũi, mặc dù không khả quan cho lắm…