Yêu Nghiệt Đồng Cư

Chương 18: Theo dõi!



Sinh hoạt của một học sinh, phong phú mà cũng buồn tẻ.

Đấy là so với sinh hoạt trước kia của Tiêu Phàm mà nói thôi.

Nhiều khi, hắn cảm thấy, tỷ tỷ mình an bài con đường này, hình như có chút mộng ảo, có lẽ phải nói, là hư ảo mới đúng.

Tiêu Phàm luôn có một loại cảm giác không rõ, cái kiểu sống an nhàn đến quá phận này, không nên xuất hiện trên người hắn mới phải.

Hắc sắc giới chỉ trong tay trái dưới ánh mặt trời tỏa ra kỳ dị hào quang, Tiêu Phàm nhìn nó, khóe miệng nhếch lên mà tự giễu.

Cười cái gì nhỉ?

Cười ông trời, cười đấy, cười cái thế gian này sao mà bất công thế.

Tiêu Phàm vào buổi tối thì chưa bao giờ xuất hiện ở phòng học cả.

Tuy là các học sinh ban ba khác, buổi tối đều sẽ tự động trở lại phòng học để tự học. Nhưng mà Tiêu Phàm hắn rất tự nhiên coi thời gian buổi tối là thời gian dành cho nghỉ ngơi thư giãn.

Xem ra là mình vẫn không có phong phạm của một học sinh ah.

Tiêu Phàm âm thầm tặc lưỡi cảm khái.

Đã xong một ngày, hắn vẫn như bình thường, chậm rãi đi ra khỏi Tinh Hải cao trung. Mấy ngày này trôi qua rất bình tĩnh, Thanh Long bang hình như cũng không tìm Khương Tiểu Ngư gây phiền toái gì nữa, Tiêu Phàm cũng vui vẻ hơn vì được thanh nhàn.

Đột nhiên, lông mày hắn nhăn lại.

Xong lại rất nhanh giãn ra.

Giống như cái gì cũng chưa phát sinh qua vậy.

Nhưng mấy đạo ánh mắt lăng lệ ác liệt lại như mọc rễ trên đầu hắn, có lái cũng đi không được.

Ai vậy nhỉ?

Tiêu Phàm một bên thì coi như không có việc gì, tiếp tục đi tới, trong đầu xoay chuyển đủ loại nghi vấn.

Một, hai, ba, bốn, năm.

Chỉ có năm thôi sao?

Âm thầm đếm sơ qua, chân lại vẫn tiếp tục đi về chỗ vắng.

Sau lưng, tiếng bước chân dần dần trở nên rõ rệt, Tiêu Phàm nhếch miệng cười lạnh. Một kẻ theo dõi chuyên nghiệp, cho dù theo dõi đối tượng nào đi nữa, một đứa bé ba tuổi thì cũng không được tiết lộ ra một tí nào, dù chỉ là tiếng bước chân rất nhỏ.

Vì tiếng bước chân mà để lộ hành tung, kẻ theo dõi chỉ nằm ở hai loại.

Một, kỹ thuật không tốt,

Thứ hai, khinh địch.

Rất hiển nhiên, năm tên này là loại thứ hai.

Tiêu Phàm âm thầm thở dài một hơi, xem ra mọi việc cũng không nghiêm trọng như vậy.

"Theo tôi lâu như vậy, các người cũng không mệt a?" Tiêu Phàm xoay người, trước mặt hắn là ba người mặc âu phục đen, trên mặt đeo kính râm, dáng người trông rất khỏe mạnh.

Nhìn qua có vẻ là cái loại bảo tiêu tinh anh trong truyền thuyết đi.

Ba bảo tiêu đều sững người. Bọn hắn theo dõi sớm đã bị phát hiện, hơn nữa lại vẫn mang một bộ thong dong đến cực điểm, giống như đang đi công viên vậy.

"Lão bản của chúng tôi mời anh đi một chuyến."

Một hắc y bảo tiêu trầm giọng.

Sau lưng Tiêu Phàm dần dần có một cỗ áp bách nhàn nhạt tới gần, hai người kia là bọc đánh, cùng với ba người này tạo thành một vòng vây hoàn mỹ.

"Mời?" Tiêu Phàm nhìn như không phát hiện sau lưng có hai người, hai con mắt híp lại, cười cười: "Nếu quả thật chỉ là mời..., ít nhất cũng lái tới một cái đi a? Bằng năm tên đại quê mùa như các ngươi, chẳng lẽ là muốn khênh ta trở lại?"

Nghe vậy, trong mắt tên bảo tiêu vừa nói xẹt qua một tia tinh quang, nhưng đều bị cặp kính râm kia ngăn cản, tự nhiên là không hiện ra nửa phần.

Vì cái gì bảo tiêu phải mang kính râm?

Rất đơn giản, một là vì khí thế. Thứ hai, chính là để che dấu ánh mắt.

Hắc y bảo tiêu kia làm một cái thủ thế, một lời cũng không nói. Những người khác như đã nhận được tín hiệu gì vậy, theo năm phương hướng, đồng thời chụp vào Tiêu Phàm.

Vốn bọn họ là không có ý định động thủ nhanh như vậy.

Nhưng Tiêu Phàm rất thong dong, cả cái vẻ tươi cười ấy nữa, đúng là để cho bọn hắn thiếu kiên nhẫn.

Một người bình thường, dưới loại tình huống này mà có thể thong dong như vậy sao?

Rất hiển nhiên, là không thể.

Một phép tính rất đơn giản.

Cho nên, tên học sinh nhìn như cả lông cũng chưa mọc này hẳn không phải là người bình thường.

Năm người giống như mãnh hổ hạ sơn, nhào tới Tiêu Phàm!

Năm hướng, tuyệt đối phong kín tất cả đường lui của Tiêu Phàm!

Trừ phi, Tiêu Phàm mọc ra một đôi cánh mà bay qua đỉnh đầu của bọn hắn.

Tiêu Phàm vốn còn muốn hỏi thêm một câu, xem lão bản kia tột cùng là ai?

Kỳ thật lúc trước, khi đi dọc theo con đường, hắn đã không ngừng suy nghĩ, đến cùng là ai lại phái người tới chặn hắn.

Trước tiên, người Tiêu Phàm nghĩ tới là Tạ Thiên Hào.

Tiêu Phàm tuy chỉ cùng Tạ Thiên Hào tiếp xúc ngắn ngủn một lần, nhưng hắn vẫn biết rõ, Tạ Thiên Hào là một kiêu hùng, nhưng cũng đồng thời là một tên cực kỳ bao che khuyết điểm. Con gái như là tính mạng thứ hai vậy.

Có phải là Tạ Thiên Hào tra ra một chút đánh rắm giữa mình với con gái hắn?

Tiêu Phàm tâm niệm thay đổi rất nhanh, đã xẹt qua vài ý niệm trong đầu.

Nhưng lúc này cũng không rảnh nghĩ nhiều, bởi vì năm tên bảo tiêu đánh hội đồng, rất nhanh đã ép lên, khiến Tiêu Phàm căn bản là tránh cũng không nổi. Nếu như chậm thêm một lúc nữa mới động thủ, vậy thì phiền to rồi.

Hắn mỉm cười. Hai người sau lưng bị bỏ qua, hắn không lùi mà tiến tới, thân hình đột nhiên trùng xuống, hạ thấp xuống cả người, áp sát vào ngực tên thứ nhất!

Nhất thốn trường, nhất thốn cường

Nhất thốn đoản, nhất thốn hiểm.( xa hơn một đoạn thì mạnh thêm một đoạn, gần thêm vào một đoạn thì càng hiểm hơn một ít)

Tiêu Phàm áp sát ngực người nọ, thuận tiện hiểm hiểm mà tránh được nắm đấm lăng lệ ác liệt xé gió lao đến kia, bốn người kinh hãi, công kích của bọn hắn tự nhiên sẽ không đánh vào người mình, thế công đột nhiên dừng lại, ngạnh sinh sinh thu trở về.

Tiêu Phàm biết, chuyên nghiệp đúng là khác nghiệp dư.

Nếu như là chuyên nghiệp, vì hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không tiếc hi sinh tính mạng con người.

Nghiệp dư, lại luôn cố kỵ nên tự nhiên sẽ khác.

Ví dụ như, an nguy của đồng bạn.

Rầm!

Tiêu Phàm cũng không khách khí, trực tiếp oanh một quyền lên bụng đối phương! Nắm đấm của hắn oanh trên bụng đối phương, phát ra một tiếng như bóng bay nổ, tên hắc y bảo tiêu hừ cũng không kịp hừ một tiếng, bị một quyền này trực tiếp đập bay ra ngoài.

Nằm trên mặt đất, sùi bọt mép.

Tiêu Phàm hơi sững ra, âm thầm dừng nửa giây, hình như là mình ra tay quá nặng thì phải?

"Còn muốn tiếp tục không?" Tiêu Phàm nhún nhún vai, cực kỳ vô sỉ hỏi một câu.

Bốn tên đang ngây người ra, lúc này mới kịp phản ứng lại.

Nếu như bọn hắn không phải đeo kính..., Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ phát hiện, ánh mắt bọn hắn đang cực kỳ cổ quái.

Đây tuyệt đối không phải là ánh mắt đang nhìn một người trái đất.

Một tên học sinh trói gà không chặt, lại một quyền làm một tên bảo tiêu lăn ra sùi bọt mép?

Đây còn là người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.