Yêu Nghiệt Đồng Cư

Chương 23: Mặc một nửa, lộ một nửa!



Trong phòng tắm hơi nước bốc lên nghi ngút.

Một thân ảnh mông lung ở bên trong, lúc ẩn lúc hiện. Tiêu Phàm thì vẫn đang miễn cưỡng nằm trên ghế sa lon, tuy đã mở TV, nhưng mắt hắn ngẫu nhiên sẽ nhịn không được mà bay tới trên cái cửa phòng tắm.

*** nó, vì sao lại là thuỷ tinh mờ a...

Là cửa gỗ có phải tốt hơn bao nhiêu..

Không được, lại nghĩ vớ vẩn rồi.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, Tiêu Phàm ngồi hồi tưởng những chuyện xảy ra tối nay.

Vốn là đi Thủy Tinh Cung cảnh cáo Kim Thắng Hải, sau đó trở về nhà mình, lên sân thượng, sau đó là một cái yêu nữ tự xưng là hồ ly tinh từ trên trời rơi xuống... Sau đó còn có hai truy binh từ trên trời đuổi đến...

Lại sau đó...

Yêu mỵ chúng sinh hồ ly tinh này hình như bắt đầu dựa vào hắn...

Nghĩ tới đây, Tiêu Phàm nhịn không được lại nhìn đến cửa phòng tắm, nhếch miệng cười khổ.

Nếu như có thể, Tiêu Phàm thật sự rất muốn dùng một câu để hình dung chuyện đêm nay -- quá mẹ nó rối loạn!

Loạn, thật sự rất loạn.

Như có một cái cự đại thìa, ở trong đầu quấy quấy ah, đem óc hắn quấy thành một mảnh nhão nhoét, lộn xộn không chịu nổi.

Ách... Tuy ví von có chút quá mức, nhưng đây đúng là cảm thụ chân thật nhất của hắn lúc này.

Cái nhẫn...

Cái nhẫn đeo trên tay trái, dưới ánh đèn phảng phất hiện lên một loại hào quang vô cùng quỷ dị.

Tiêu Phàm cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì mà trước nay cùng nó sớm chiều ở chung hơn hai mươi năm, lại cũng chưa từng phát sinh qua chuyện linh dị như hôm nay?

Bây giờ nhìn lại, Tiêu Phàm đột nhiên cảm thấy, cái nhẫn vô danh này như là đang sống, hơi âm u.

Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy!?

Tiêu Phàm cảm thấy rất đau đầu, nhưng căn bản hắn tìm không ra nguyên cớ gì.

Nhưng lại cũng không thể tháo xuống...

"Em tuyệt đối không được tháo xuống, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân..." Cái giọng thút thít nỉ non của tỷ tỷ vẫn vang lên trong đầu hắn.

Haizzz.

Tiêu Phàm cố nén ý nghĩ tháo nhẫn xuống, thở dài một hơi. Kỳ thật hắn đã hoài nghi lai lịch của cái nhẫn kia rất lâu rồi. Từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện, cái nhẫn đã đeo trên tay rồi, cho nên Tiêu Phàm căn bản cũng không biết sự việc có quan hệ đến nó.

Hơn nữa, kỳ quái là khi còn bé, chiếc nhẫn kia cũng đã có thể đeo chặt trên tay trái của hắn, cho tới bây giờ... Cái nhẫn này vẫn cứ đeo vừa...

Loại tình huống này cũng chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, ngón tay của hắn không to lên. Thứ hai, chính là.. cái nhẫn kia cũng theo sự phát triển của Tiêu Phàm mà biến hóa!

Loại thứ nhất, đương nhiên là không thể.

Cho nên Tiêu Phàm đã sớm phát giác, cái nhẫn này lại có thể biến hóa, đây không thể không nói là chuyện không thể tưởng tượng được.

Tháo xuống?

Tiêu Phàm do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bỏ quyết định này.

Nếu để tỷ tỷ biết, đảm bảo sẽ mắng hắn sùi bọt mép ngay.

"Tiểu Phàm Phàm..."

"..."

Bà mẹ nó.

Tiêu Phàm thiếu chút nữa ngẹn họng. Thanh âm này nghiễm nhiên là từ phòng tắm bay ra a, cái trán hắn hiện lên thêm một loạt hắc tuyến, trực tiếp lựa chọn bỏ qua, coi như không nghe thấy.

Hồ ly tinh này lại muốn làm gì?

"Tiểu Phàm Phàm..." Đỗ Hồng Tuyết không nghe thấy trả lời, thanh âm nũng nịu lại vang lên.

Nếu như là người khác, bị tuyệt thế hồ ly tinh hô gọi như vậy, đảm bảo xương cốt cũng nhẹ đi mấy cân ngay.

Tiêu Phàm thì cũng thiếu chút nữa như vậy, nhưng lý trí nói cho hắn biết, nếu như lúc này mà trả lời...,chắc chắn là danh tự "Tiểu Phàm Phàm" này sẽ bị hồ ly tinh này vô hạn mà hô to gọi nhỏ.

Di?

Không đúng, không phải mới đợi một lát sao?

Mà mình lo lắng nhiều như vậy làm gì nhỉ?

Tiêu Phàm mặt trầm như nước, cố gắng để cho chính mình tỉnh táo hơn một ít: "Chúng ta không phải rất quen thân, bảo ta Tiêu Phàm."

"Vậy thì Tiểu Tiêu Tiêu?"

Trong phòng tắm lại truyền ra một thanh âm nũng nịu vạn phần.

Từ sau thuỷ tinh mờ sau hắt ra một thân ảnh mông mông lung lung, dáng người kia, khắp nơi đều lộ ra hương vị dụ hoặc.

"Cô có tin là tôi ngay bây giờ sẽ đuổi cô ra không?"

"Như thế nào vậy, ngươi người này, một điểm thần bí cũng đều không có..." Đỗ Hồng Tuyết nhỏ giọng nói thầm một câu: "Ta không có quần áo mặc a..., có thể hay không mượn một bộ cho ta xuyên mặc..."

Tiêu Phàm cảm giác mình trời đất quay cuồng một phút, sau đó không cần suy nghĩ đã cự tuyệt luôn: "Đừng có tưởng bở, ở đây không có quần áo nữ nhân nào hết."

Vừa nói, mắt hắn lại nhịn không được, bay tới cửa phòng tắm. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì đã giật nảy mình. Mờ mờ ảo ảo, Tiêu Phàm nhìn thấy Đỗ Hồng Tuyết hất lên một thứ gì đó...

"Cô đang giở trò quỷ gì vậy?" Tiêu Phàm nghi hoặc hỏi một câu.

"Lau người ah!" Đỗ Hồng Tuyết tâm tình tựa hồ rất tốt, ngữ khí cũng mang theo hương vị phong tình vạn chủng.

"***, cái kia khăn tắm kia là của ta..." Tiêu Phàm nghiến răng nghiến lợi, những lời như rít lên từ giữa hàm răng. Đây là hồ ly tinh nha, cũng không biết là trên người có hay không có rận chấy các loại của riêng hồ ly... Ách, hình như là suy nghĩ nhiều a.

Nhưng khăn tắm bị một yêu quái dùng, Tiêu Phàm nhất thời tiếp thu không nổi.

Dù yêu quái này có là một tuyệt sắc mỹ nữ đi nữa.

"Khanh khách, ngươi đang thẹn thùng à? Ta còn không ngại, ngươi để ý cái gì... Đúng rồi, cho ta mượn một bộ quần áo... Chẳng lẽ ngươi nghĩ để ta thân thể trần truồng đi ra? Ngươi quá xấu đi..."

Quá, quá, quá trâu bò rồi!

Lời này cũng nói ra...

Tiêu Phàm ngẩn ra một lúc, cuối cùng chỉ có thể chạy trối chết sang gian phòng bên, còn cố nặn ra một câu: "Xem như cô lợi hại!"

Kỳ thật, một nam nhân bình thường, khi đối mặt với tình huống này, sẽ ước gì lập tức đem mình cũng cởi sạch, sau đó đại chiến mấy trăm hiệp.

Tiêu Phàm đương nhiên là nam nhân bình thường.

Nhưng vấn đề là... Đối phương không là nữ nhân bình thường!

Một hồ ly tinh, ai biết thân thể cấu tạo cùng nhân loại có giống không?

Tiêu Phàm tuy bị không khí mập mờ này khiến cho khí huyết sôi trào, sắp chịu không được, nhưng hắn vẫn rất khó tưởng tượng được cảnh mình cùng hồ ly tinh này nằm chung một chỗ... Bất tri bất giác Tiêu Phàm lại nghĩ tới cảnh người cùng thú XXOO trong mấy bộ...

Thật ra là hắn cũng không có mấy bộ quần áo, lúc đi chỉ mang theo vài món, trong tủ quần áo chỉ là trống rỗng, không có nửa điểm cảm giác an toàn. Chẳng qua hắn cũng không để ý, đối với nam nhân thì quần áo cũng chẳng quan trọng lắm..

Tiện tay cầm một cái áo sơmi chưa mặc mấy lần, Tiêu Phàm một đường đi đến cửa phòng tắm, phát hiện ra cô nàng này lại là tắm nước nóng...

"Quần áo đây." Tiêu Phàm nói ra vẻ rất bình tĩnh.

"Cảm ơn nha... Hì hì." Đỗ Hồng Tuyết cười duyên một tiếng, cửa phòng tắm liền khẽ hé ra, ngay sau đó là một bàn tay như dương chi bạch ngọc thò ra, cầm mấy thứ đó vào.

Tiêu Phàm ngồi về ghế sô pha.

Chính hắn tự rót ra một cốc nước trái cây lạnh như băng. Không phải khát nước, mà là dập lửa...

Chỉ có thể nói, hồ ly tinh đúng là hồ ly tinh, quá khiêu khích a!

"Tốt rồi..."

Thanh âm phát ngấy của Đỗ Hồng Tuyết vang lên, cửa phòng tắm cũng mở ra.

Hai mắt Tiêu Phàm trừng lớn, không dời ra nổi, tim cũng đập bình bịch, tùy thời đều có thể từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.

Chỉ thấy Đỗ Hồng Tuyết một đầu tóc như mực ôn nhu xõa xuống, bọt nước vẫn còn đọng lại, giống như ngàn ngôi sao tỏa sáng trên trời đêm. Khuôn mặt của hồ ly tinh này ửng đỏ, đôi mắt ngập nước đầy mị hoặc nhìn Tiêu Phàm, đôi môi đỏ mọng, ướt át như sắp chảy ra nước.

Áo sơmi nam mặc trên người nàng, thêm hai khỏa cúc áo mất trật tự ở đằng trước, một mảnh da thịt tuyết trắng hiện rõ trước hai mắt hắn, hai ngọn núi no đủ trong áo cố tạo ra một cái khe thật sâu, tùy thời có thể kẹp chết thiên địa vạn vật...

Nhưng mà đây còn không phải trí mạng nhất a..

Đỗ Hồng Tuyết lại không mặc quần!

Cái áo sơmi dài kia cũng chỉ có thể khó khăn lắm che bớt đi một điểm xuân quang, Tiêu Phàm thậm chí có thể nhìn thấy một mảnh đen kịt giữa hai chân Đỗ Hồng Tuyết nha...(--! lạy chúa)

Lúc này, hắn nhịn không được nghĩ đến... Thì ra hồ ly tinh lông cũng là màu đen...

*** nó, lại nghĩ không đứng đắn rồi( ^^).

Tiêu Phàm cảm thấy toàn thân nóng ran, như là ăn mấy trăm khỏa siêu cấp vô địch đại hoàn đan vậy. Nhưng mà hắn vẫn cưỡng ép hai mắt dời đi, cắn chặt răng, trong lòng dốc sức liều mạng nhớ kỹ: tâm như băng thanh, vạn biến bất kinh, tâm như băng thanh, vạn biến bất kinh...

"Cô sao lại không mặc quần!" Tiêu Phàm gian nan nói ra những lời này, yết hầu khô khốc.

Đỗ Hồng Tuyết thì có vẻ cũng không ý thức được là bộ dạng này của nàng hại nước hại dân đến cỡ nào. Nàng lại còn cười hì hì nói một câu: "Mẫu thân của ta đã dạy ta, hấp dẫn nam nhân thì phải mặc một nửa lộ một nửa..."

Tiêu Phàm triệt để im lặng.

Đây rốt cuộc là mẫu thân kiểu gì vậy?

Lại có thể dạy dỗ được con gái như thế này!

Nhưng lại nhớ tới thân phận nàng, Tiêu Phàm rất nhanh bình thường lại...

Đỗ Hồng Tuyết cười nói tự nhiên, mang theo một ít hơi nước còn lại, như tiên nữ đang tắm ở trong Cửu Thiên Dao Trì vậy, từ từ đi tới chỗ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cảm giác đầu mình sắp hỏng mất rồi.

Hắn biết rõ, dù cho nơi này đúng thật là Cửu Thiên Dao Trì, nữ nhân này lại không phải là tiên nữ, mà là yêu nữ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.