Yêu Nghiệt Hoành Sinh

Chương 27



Sau khi Đinh Nghi từ taxi xuống, lấy lại bình tĩnh, vừa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng ô tô dừng lại, dưới phản xạ có điều kiện lập tức lấy tay che mặt.

Kết quả chỉ là một chiếc xe tải loại nhỏ, ở ngã tư đường phía sau y đến đây thì khẩn cấp phanh lại mà thôi.

Đinh Nghi buông cánh tay, chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười. Như thế nào thần kinh lại quá nhạy cảm đến tình trạng này? Hay đúng là đã đem mình thành ngôi sao, đi đến cửa nhà còn có người chụp ảnh sao?

Đẩy cửa ra, ngoài ý muốn phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng. Sau đó tầm mắt nhìn qua một vòng, dừng ở trên sô pha.

Lăng Tiếu cuộn mình ở một góc trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào.

“Đinh Nghi.” Giọng nói trầm thấp truyền tới, “Nhan đại ca đã tìm đến tôi, anh ấy đã xem cái chương trình kia rồi, anh ấy hỏi tôi có phải cố ý hay không…… Tôi biết tôi sai rồi, đối với anh thực sự không phải cố ý a, nhưng anh ấy cũng không nghe tôi giải thích đã đi mất …… Đinh Nghi, Nhan đại ca sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa sao?”

Môi Đinh Nghi giật giật, còn không kịp nói chuyện, Lăng Tiếu dùng thanh âm gần như nức nở tiếp tục nói: “Tôi……có phải rất vô sỉ hay không?”

Đinh Nghi yên lặng chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng đem người Lăng Tiếu kéo vào trong lòng: “Không, cậu chỉ là……không biết xử lý như thế nào loại tình cảm này mà thôi.”

Lúc ấy y tát Lăng Tiếu một cái rồi xoay người bước đi. Nhớ tới thật sự là buồn cười, y có cái tư cách gì chỉ trích Lăng Tiếu xem nhẹ tình cảm của Nhan Mộ Thương? Lăng Tiếu lần đầu tiên biết yêu, liền thua trong tay người đàn ông này. Chính mình biết rõ đó là người đàn ông trong ngoài không đồng nhất tới cực điểm, biết rõ người đàn ông kia sẽ dùng hình tượng ôn nhu nhất đến dụ dỗ đối phương xuất ra tình cảm chân thành…… Nhưng y vẫn nhìn Lăng Tiếu từng bước từng bước một rơi vào, ngay cả ngăn cản một chút cũng không có.

Nhiều lắm, chỉ là nói với Lăng Tiếu, trong chuyện yêu đương đừng trao ra quá nhiều tình cảm, tốt xấu gì cũng giữ lại cho chính mình một đường lui.

Lăng Tiếu làm sao lại biết ý nghĩa của những lời này? Mà y cũng lại cảm thấy yên tâm thoải mái nghĩ mình đã nhắc nhở qua, từ nay về sau không nói nhiều lời nữa. Năm đó Nhan Mộ Thương đã từng đoạt bạn gái của y rồi kết hôn, không bao lâu liền tuyên bố ly dị, chính mình cũng đã hiểu được chỗ tồi tệ của người đàn ông này, thế mà vẫn nhìn hắn lại quấn lấy Lăng Tiếu.

Không phải vô lực ngăn cản, mà là thật sự không tính sẽ ngăn cản. Có lẽ ngay từ đầu còn định nói hai câu, nhưng mà khi y nhìn thấy Lăng Tiếu lần đầu tiên lộ ra nụ cười ngọt ngào khi có được tình yêu, mà Nhan Mộ Thương thoạt nhìn dường như cũng là bộ dạng vài phần thành tâm……y liền lười mở miệng.

Lăng Tiếu…… Làm cho người ta cảm giác thật sự rất giống Đường Hoan năm đó. Y nghĩ Nhan Mộ Thương lần này tính toán sẽ thật sự đem sự phụ bạc Đường Hoan năm ấy bồi thường trên người Lăng Tiếu. Dù sao hắn khi đó có thể yêu Đường Hoan, như vậy lúc này yêu Lăng Tiếu, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Tình yêu của y đã mất đi rồi, hiện giờ lại làm người đứng xem cũng không cảm thấy thống khổ.

Chính là y chưa từng nghĩ tới, vì sao đã nhiều năm như vậy mà bên người mình cũng chưa từng có người khác…

Lăng Tiếu không chịu ngẩng đầu, quần áo Đinh Nghi bị cậu khóc ướt một mảng, hai tay nhẹ nhàng vỗ vai cậu, dần dần, động tác kia cũng trở nên có chút máy móc mà cứng ngắc.

Cậu đã khóc nửa giờ …… Thật sự khóc quá nhiều……

“Đừng khóc.” Đinh Nghi có chút cố sức mở miệng, đem đầu Lăng Tiếu đang đặt trên vai có chút tê dại của mình nâng lên, “Khóc thì có ích lợi gì? Không bằng nghĩ chút xem biện pháp giải quyết đi.”

“Giải, giải quyết như thế nào?” Lăng Tiếu nâng lên đôi mắt đỏ toàn bộ, nức nở hỏi y.

Đinh Nghi yên lặng, làm thế nào để giải quyết? Y làm sao biết giải quyết như thế nào? Y vừa mới đem Nhan Mộ Thương đánh một cú đến không thể nhúc nhích, rồi chạy trở về, chẳng lẽ để Nhan Mộ Thương áp trở lại y một lần là có thể tha thứ cho Lăng Tiếu sao?

Bởi vì bị Lăng Tiếu thương tổn, cho nên từ trên người y đòi lại sao?

Lại đối diện với cặp mắt đầy đau khổ của Lăng Tiếu, trong lòng Đinh Nghi dâng lên một trận mệt mỏi.

Trốn ở trong nhà khóc thì có tác dụng gì đâu? Có thể khóc đến mức đem người đàn ông kia trở lại bên người sao? Không cam lòng thì phải đi tìm a! Làm sai thì đi đến trước mặt hắn thừa nhận a! Cho dù bị khinh bỉ, bị đau thương, bị mắng chửi, chẳng sợ sẽ không được tha thứ, ít nhất chính mình…… về sau sẽ không vĩnh viễn hối hận.

Đinh Nghi nhắm lại hai mắt, y mắng chính là mình.

Nếu lúc trước y dũng cảm một chút, đem một chút dũng khí cùng người khác đánh nhau tìm tới Nhan Mộ Thương nói cho hắn, kỳ thật y thích hắn…… Nếu lần đó sau khi y làm sai, sau khi tỉnh lại, dám giải thích với Nhan Mộ Thương, dám đối mặt với phẫn nộ cùng thống hận của Đường Hoan, dám đứng dậy gánh vác tất cả……

Nhưng mà y không có cái dũng khí kia.

Y chỉ dám chặn Nhan Mộ Thương ở trên bục phòng học, lấy cớ vì Đường Hoan đánh hắn, che giấu việc không chiếm được hồi báo, thầm mến trong vô vọng của mình mà tức giận phát tiết che giấu việc đáng xấu hổ của mình, phản bội người bạn tốt nhất, thứ tình cảm không chịu nổi.

Y chỉ dám mượn cảm giác say rượu, điên cuồng áp trên người tên con trai kia, một bên vì thú tính của mình, vì sự kiềm chế từ trước đến giờ mà làm càn, một bên vì biết bản thân vô sỉ như vậy, vì đã biết cả đời này đều chỉ dám chôn tình cảm ở dưới đáy lòng, lặng lẽ khóc.

Y so với Lăng Tiếu càng yếu đuối, càng không dám chịu trách nhiệm.

Y cùng Nhan Mộ Thương, mặc kệ mỗi người là xuất phát từ loại tâm tình nào, loại mục đích nào, cứng rắn làm bạn nhiều năm như vậy, một bên ở trong lòng oán hận đối phương, một bên ai cũng không chịu mở miệng trước xé rách mặt nạ của người kia.

Là ai lừa gạt ai? Là ai lừa mình dối người?

Chẳng qua là hai người bọn y, lấy danh nghĩa vì hận, tra tấn lẫn nhau, cũng không chịu chặt đứt tầng liên hệ này, cũng không chịu buông tha đối phương.



“Kỳ thật để cho cậu ta rời khỏi cậu, chưa hẳn không phải chuyện tốt.”

Thật lâu sau, một câu nhẹ nhàng truyền vào trong tai Lăng Tiếu. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy hai mắt đang nhắm của Đinh Nghi, giống như câu nói vừa rồi kia, không phải y nói.

“Cậu từng trải quá ít, không chịu nổi tình cảm của người kia đâu. Đoạn tình cảm này nếu tiếp tục, bị thương nhất định là cậu.” Biểu tình Đinh Nghi thản nhiên, nhìn không ra cảm xúc dao động, “Tôi rất hiểu cậu ta……cậu ta mấy năm nay thích quá nhiều người, cũng thương tổn quá nhiều người.”

“Vì sao……” Lăng Tiếu run run môi, “Vì sao lúc trước anh muốn gạt tôi?”

Đinh Nghi mở to mắt nhìn cậu.

“Là anh nói cho tôi biết, không cần hoài nghi anh ấy, cũng không cần hoài nghi tình cảm chính mình! Là anh nói cho tôi biết không cần tự coi nhẹ bản thân, là anh nói cho tôi biết anh ấy thích chính là mẫu người như tôi vậy! Sau anh lại nói cho tôi biết kỳ thật anh ấy không đáng tín nhiệm, không đáng để yêu? Có ích gì đâu? Tôi đã yêu rồi ……đã yêu rồi a!”

Biểu tình Đinh Nghi rốt cục xuất hiện một vết rách, đúng vậy, y lúc này nói cho Lăng Tiếu thì có ích lợi gì? Ngay từ đầu không ngăn cản, lúc này nói cho cậu không yêu mới là chuyện tốt, cùng bỏ đá xuống giếng () thì có gì khác nhau?

() bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại = giậu đổ bìm leo trong TV

Ngay từ đầu, rõ ràng là y nói cho Lăng Tiếu, Nhan Mộ Thương sẽ không thương tổn cậu a……

Y đột nhiên tỉnh ngộ lại, mình đánh Lăng Tiếu một cái tát kia, là thật sự hận Lăng Tiếu rất không biết quý trọng tình cảm của Nhan Mộ Thương.

Y rõ ràng không tin, rồi lại thuyết phục chính mình nhất định phải tin tưởng chân tình người đàn ông kia. Chính y không chiếm được, y tưởng là Lăng Tiếu thật sự chiếm được tâm của người đó.

Đinh Nghi lẳng lặng thừa nhận, rống giận cùng tiếng khóc của Lăng Tiếu, y một câu biện giải đều nói không nên lời.

Ở sâu trong nội tâm của người nào đó, lại không ẩn núp một con độc thú xấu xí chứ.

Y vậy mà lại nhìn Lăng Tiếu lặp lại con đường của Đường Hoan. Y vậy mà lại lần thứ hai cùng Nhan Mộ Thương liên thủ, lại một lần làm bàn tay ác quỷ, thương tổn đứa nhỏ vô tội này.

Nhưng là Lăng Tiếu, hận tôi cũng tốt, hận Nhan Mộ Thương cũng tốt, có thể sớm thoát ra chính là may mắn lớn nhất của cậu.

Chung quy so với việc không thể quay đầu lại rồi sau đó bị thương đến tận xương cốt vẫn tốt hơn.

Mà y……ở trước mặt Đường Hoan, ở trước mặt Lăng Tiếu dối trá nhiều năm như vậy, chỉ vào lúc này mới rốt cục dũng cảm một lần.

“Tôi không buông tay.” Thanh âm sâu kín của Lăng Tiếu truyền tới, “Tôi không tin…… Tôi không tin!”

Thân mình Đinh Nghi chấn động một chút, trơ mắt nhìn Lăng Tiếu xông về phòng.

Sau khi chấn động, y mới chậm rãi lộ ra một nụ cười khổ.

Là nên vui mừng Lăng Tiếu rốt cục bắt đầu dũng cảm, rốt cục có thể đối mặt với tình cảm của mình, muốn kiên quyết nắm bắt lấy tình yêu của người đàn ông kia sao?

Nhưng mà Lăng Tiếu……cậu đã mất đi cơ hội cuối cùng rồi.

Bởi vì người đàn ông kia, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội, cho dù chỉ có một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.